Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 11



Cuối phố có tiệm ‘mì sợi Lan Châu’ gia đình, ông chủ là người dân tộc Hồi, nhiều năm trước đã đưa mẹ và vợ con đến buôn bán rồi sinh sống luôn ở thị trấn nhỏ này.

Thời điểm nhá nhem tối, không khí trong quán vô cùng ồn ào náo nhiệt, không gian khá chật hẹp, đông nghịt từ trong ra ngoài là đủ dạng thực khách đến ăn mì. Từ Đồ đứng ở cửa hồi lâu, thấy có người quẹt quẹt miệng chuẩn bị đứng dậy, hai mắt cô sáng ngời, hướng ra phía ngoài phất tay một cái, sau đó nhanh chóng nhấc chân qua ngồi xuống trước.

Tần Liệt bước xuống xe, khóa lại rồi đi vào, anh khẽ cau mày, vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn nào.

Lúc này, mặt trời đã lặn về gần chân núi, trong tiệm đã mở đèn từ sớm nhưng vẫn rất u ám. Tần Liệt đi tới ngồi xuống phía đối diện cô, mặt lạnh đơ không nói câu nào.

Từ Đồ gọi một tiếng ‘ông chủ’ rồi quay đầu hỏi Tần Liệt: “Tôi có thể gọi thêm một phần thịt bò không?”

“Có đủ tiền thì cứ gọi.”

Cô nàng liền đáp lại: “Không phải còn dư hai chục đồng sao.”

“Cô cảm thấy còn dư lại rất nhiều?”

Từ Đồ không thèm để ý tới mấy lời chế giễu của anh, rút từ bên cạnh ra đôi đũa dùng một lần, tách ra, vô cùng nhàm chán chà xát hai chiếc vào nhau: “Cái nơi rách nát này, không đến mức hai bát mì thịt bò hét với giá trên trời chứ.”

Tần Liệt nghiêng người hướng ra ngoài, chống khuỷu tay lên mặt bàn, thản nhiên nói: “Cái nơi rách nát này là nơi cô sẽ ở lại đó.”

Từ Đồ xem thường hừ một tiếng: “Cái nơi gì vắng tới mức một bãi phân chim cũng không thấy, cái gì cũng không có, anh làm như tôi muốn tới đây lắm vậy, nếu không phải vì Hoàng Vi…” Cô nói giữa chừng, đột nhiên khựng lại, ngậm chặt miệng.

Tần Liệt quay đầu nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Nếu không cái gì?”

“Không có gì.” Cô đột nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng, dừng lại một lúc rồi nhướng chân mày nhìn anh: “Không phải chỉ nợ anh ba trăm đồng sao! Cần gì tức giận cau có cho mũi không còn là mũi, mắt không còn là mắt như vậy chứ? Về tới nhà tôi sẽ trả lại cho anh, một xu cũng không thiếu.”

Tần Liệt cười nhạt một tiếng, không thèm để ý tới cô.

Hai người ngồi đối mặt nhau một lúc, mì được bê ra, cả hai im lặng cầm đũa lên ăn, không ai nói câu nào.

Mặc dù mùi vị không thể nào so sánh được với sơn hào hải vị, nhưng kể từ lúc đến đây, trong bụng hầu như chỉ có chút váng mỡ, một bát mì thịt bò thế này quả là rất đã ghiền.

Từ Đồ ăn một mạch hơn nửa bát, trên chóp mũi tứa ra những giọt mồ hôi óng ánh, cô rút một miếng khăn giấy xì mũi, tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

Tốc độ của Tần Liệt rất nhanh, bát mì kia đã sắp thấy đáy, nhưng không giống như người đang ông thô kệch đang ngốn nga ngốn nghiến ăn như hổ đói bên cạnh, cũng không chậm rãi ung dung như giới đàn ông tinh anh trong thành phố. Động tác gắp mì của anh vô cùng gọn gàng dứt khoát, không tạo ra bất kỳ âm thanh khó nghe nào, ánh mắt hơi rủ xuống, khi nhai, huyệt thái dương và các cơ trên mặt mơ hồ chuyển động, lúc nuốt xuống, cái hầu kết càng trượt lên trượt xuống rõ ràng hơn.

Từ Đồ làm như không có việc gì, điềm nhiên dời mắt đi, lần nữa cầm đũa lên: “Này!”

Tần Liệt ăn xong, men theo miệng bát húp một ngụm nước lèo.

Cô liếm liếm môi: “Gọi anh đó.”

Thấy anh vẫn không thèm để ý tới mình, Từ Đồ nhón mũi chân đá vào giày anh: “Này!”

“Nói đi.”

“…” Cô chọc chọc mấy sợi mì, ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng: “Hôm đó anh nói… có thể đi đến trường học phụ giúp, còn tính không?”

Tần Liệt lấy khăn giấy lau miệng, rủ mắt hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”

“Nói cho cùng, tôi không thể nào đi sửa đường được.” Cô nhoẻn miệng cười toe, kề sát người vào cạnh bàn hướng về phía anh: “Có trả thù lao không?”

“Không có.”

“Từ Đồ: “…”

“Đừng có mơ tưởng đến mấy thứ xa vời đó, căn tin không thiếu người, cho cô đến đó là vì thấy cô suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng, tăng thêm một việc chi bằng bớt đi chút phiền phức… Còn muốn trả tiền sao?” Tần Liệt hừ một tiếng, khẽ hất cằm bảo cô mau ăn cho xong: “Ăn nhanh lên.”

Từ Đồ hậm hực: “Anh đừng có xem thường người khác.”

Tần Liệt thong thả quấn điếu thuốc, ngậm vào miệng, lấy bật lửa châm lên, xoay đầu ra ngoài chậm rãi hút.

Từ Đồ nói tiếp: “Mai tôi đi.”

Anh nhìn cô, xoay người lại rút một tờ khăn giấy trải ra trên bàn, cong ngón trỏ khẩy tàn thuốc lên đó: “Có một điều kiện.”

“Hôm đó anh không nói vậy.”

“Bây giờ nói cũng không muộn.”

Từ Đồ trừng to hai mắt nhìn anh.

Tần Liệt nghiêng đầu, thình lình quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: “Đem hết mấy cái màu xanh xanh đỏ đỏ sặc sỡ trên mặt kia lau cho sạch sẽ đi.”

“Như vậy không được, không trang điểm tôi không có cảm giác an toàn.”

Tần Liệt cười cười: “Như thế này đúng là rất an toàn.”

(Ý Tần Liệt nói cô nàng trang điểm ma chê quỷ hờn, không ai nhìn không nổi nên an toàn đó.)

“Gì cơ?”

Anh không lặp lại, dụi tắt đầu thuốc đứng dậy nói: “Tôi đứng bên ngoài đợi cô, trời không còn sớm đừng lề mề nữa.”

Từ Đồ mắt liếc thấy anh đã đi ra ngoài, ở trong này quăng đôi đũa xuống, nhìn bát mì nở phình trước mặt không còn khẩu vị nữa, cô xé lớp giấy kiếng gói Hồng Tháp Sơn vừa mới mua, xoay người mượn bật lửa của ông chú ngồi bên cạnh, vắt cổ chân lên đầu gối, không nhanh không chậm rít một hơi.

Đến khi cô bước ra ngoài, bóng tối nhá nhem đã phủ đầy mặt đất, những quầy hàng rong bên đường đang chuẩn bị dọn dẹp đi về, đèn cũng đã được nhóm lên.

Tần Liệt sải chân bước lên xe, khởi động máy, nghiêng đầu ra sau: “Lên.”

Xe một đường lăn bánh chạy đi, băng qua ngã tư người buôn người bán hỗn loạn, càng về sau càng trở nên tĩnh lặng, chẳng mấy chốc đã ra khỏi Phàn Vũ.

Đã bước vào tháng Tư nhưng nhiệt độ khi đêm về vẫn rất lạnh, gió cọ xát vào hai gò má mang theo cái lạnh buốt khiến người ta hoàn toàn tỉnh táo.

Đi được hơn nửa chặng đường, đến giao lộ nơi giao nhau của mấy lối đi nhỏ, Tần Liệt rẽ vào, chưa kịp tăng tốc, đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng lịch phịch, trong không gian yên tĩnh càng trở nên hết sức rõ ràng.

Anh giảm tốc độ cho xe dừng lại.

Từ Đồ hỏi: “Sao vậy ạ?”

Tần Liệt ngồi xổm xuống kiểm tra, gỡ từ vỏ xe ra một miếng đinh sắt, anh im lặng một hồi: “Thủng lốp.”

Từ Đồ vuốt vuốt mái tóc rối bời, ngẩn người hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Tần Liệt ngồi chồm hổm, khuỷu tay gác trên đầu gối, nhìn cây đinh ước lượng, không biết đang nghĩ gì mà hai hàng lông mày khóa chặt lại.

Từ Đồ lấy điện thoại ra, tín hiệu chập chờn lúc lên lúc xuống, nhưng gọi một cú điện thoại nhờ giúp đỡ thì không thành vấn đề.

Tần Liệt ngăn lại: “Khoan đã.” Anh đứng dậy nhìn dọc theo con đường, chợt phát hiện nơi khúc cua có ánh sáng lờ mờ phát ra: “Đi đến phía trước thử xem sao.”

Hai người đẩy xe tới phía trước, nhìn qua phía bên kia đường thấy hiện ra một tiệm sửa xe lưu động, hai người đàn ông cao lớn đang vá vỏ một chiếc xe máy cày.

Từ Đồ hớn hở nhướng mày: “Đúng là cầu được ước thấy.” Nói xong liền rảo bước qua đó.

Tần Liệt liền xách cô lại: “Cô có tiền sao?”

Từ Đồ ngây ra, Tần Liệt hạ tầm mắt, bây giờ càng nhìn cô nàng này càng thấy phát hờn, anh duỗi tay rút gói Hồng Tháp Sơn đang nhô khỏi miệng túi quần cô: “Đứng yên đó.”  

Tần Liệt đi tới, lên tiếng chào hỏi hai tay đàn ông cao lớn kia, đối phương nhìn thấy anh, liền đứng dậy hỏi: “Sửa xe hả?”

Tần Liệt đưa gói thuốc qua, cũng lấy cho mình một điếu ngậm lên miệng, bật lửa châm thuốc cho đối phương rồi nói: “Giữa đường xe bị cán đinh, đang không biết làm thế nào, may mắn gặp được tiệm sửa xe ở đây.” Tần Liệt lơ đãng đánh giá hai người đàn ông kia một lượt, đều là những khuôn mặt xa lạ, khẩu âm cũng không giống người địa phương, anh kẹp điếu thuốc giữa hai kẽ ngón tay, chỉ chỉ phía sau: “Vá xe bao nhiêu tiền?”

Gã đàn ông cao lớn trả lời: “Một trăm đồng.”

Tần Liệt liếc nhìn hắn một cái: “Giá này cao quá.”

Đối phương hoàn toàn chẳng có chút kiên nhẫn: “Rốt cuộc có vá hay không?”

“Có thể bớt không?”

“Không.” Hắn ta xoay người toan bước đi.

Tần Liệt ngăn lại: “Thế này vậy, vừa rồi tôi ra ngoài dùng hết tiền rồi, chỉ có gói Hồng Tháp Sơn mới mua này, anh cầm đỡ được không.”

Gã đàn ông lắc đầu: “Không được, một gói này không đủ.”

“Một gói Hồng Tháp Sơn cũng sáu bảy mươi đồng…” Anh dừng lại một lát: “Nếu không thì thế này, anh cho tôi mượn đồ nghề, tôi tự sửa lấy.”

Gã đàn ông nghĩ nghĩ, cảm thấy mối mua bán này quá hời, chẳng cần phải động tay động chân, tự nhiên được một gói thuốc từ trên trời rơi xuống, vì thế hắn ta khoát khoát tay: “Đẩy xe lại đi.”

Tần Liệt nói cảm ơn nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, đưa điếu thuốc lên miệng rít mấy hơi. Anh lướt mắt quan sát một vòng quanh xung tiệm, lại vô thức nhìn cái người đang đứng bên cạnh xe mô tô ở phía đằng xa. Tần Liệt dụi tắt đầu thuốc, giơ tay xách mớ đồ nghề của gã đàn ông kia đi ra chỗ xe đang dựng, cởi áo khoác ném cho Từ Đồ.     

Từ Đồ cũng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, vẻ mặt hiếu kỳ: “Anh cũng biết sửa xe sao?”

Tần Liệt vờ như không nghe thấy, vô cùng thuần thục kê giá đỡ vào nâng bánh xe sau lên.

Ông chủ xe máy cày đang chờ vá vỏ xe, rảnh rỗi không có gì làm liền đi tới bắt chuyện: “Xe của chú cũng bị cán đinh hả?”

Tần Liệt thoăn thoắt không ngơi tay, tranh thủ ngẩng đầu nhìn ông ta, cười nói: “Vâng, bị ngay lối rẽ kia.”

“Trùng hợp vậy, xe máy cày của tôi cũng bị nổ vỏ ngay chỗ đó.”

Tần Liệt thoáng dừng tay, thản nhiên nói: “Đường ở chỗ chúng ta không tốt, không có cách nào.”

“Gì chứ, trên đường có một cây đinh, vừa khéo nhằm ngay tôi cán trúng.” Ông ta chế giễu nói: “Xem ra lát nữa về tôi phải mua vé số… Người anh em, chú đang tự sửa hả?”

Tần Liệt chưa kịp lên tiếng trả lời, gã đàn ông sửa xe đã hô lớn, ‘máy cày vá xong rồi’, người nọ không nói thêm gì nữa, ‘ới’ một tiếng rồi hấp tấp rời đi.

Từ Đồ đợi đến nhàm chán, trải áo khoác của anh xuống đất rồi ngồi lên, Tần Liệt lười quản để mặc cô muốn làm gì thì làm, chỉ liếc nhìn một cái rồi xoay đi, sau đó không thèm ngẩng đầu lên nữa. Đúng lúc đó, trong tiệm lại có thêm mấy chiếc xe máy ì ạch dắt tới, hầu hết đều là bị cán đinh thủng vỏ, quả là thời điểm ăn nên làm ra, hai gã đàn ông kia bận tối mắt tối mũi.

Từ Đồ thu ánh mắt lại: “Tôi nhớ lần trước không thấy ở đây có tiệm sửa xe.”

Tần Liệt nhìn cô: “Có ý gì?”

Từ Đồ nói: “Lúc trước tôi có xem tin tức, trên đó nói mấy tiệm sửa xe vì lợi nhuận đã tính toán sẵn đoạn đường, nhân lúc đêm tối không có người, rải đinh xuống mấy điểm đó… Sau khi báo chí đưa tin, cảnh sát đã kiểm tra camera giám sát trên các tuyến đường, điều tra rất lâu mới làm sáng tỏ được chuyện này.” Cô ngồi xếp bằng hai chân, cơ thể nghiêng hẳn về phía trước, nhích sát vào anh thì thầm: “Nơi hồn hậu chất phác này, sẽ không có bọn làm ăn bất lương chứ?”

Vẻ mặt Từ Đồ đầy trịnh trọng, hai mắt tròn xoe không chớp đợi anh trả lời, Tần Liệt trầm mặc nửa ngày, lúc mở miệng lại là: “Cô cũng xem tin tức.”

“Sùy!” Từ Đồ trừng to mắt.

Tần Liệt mỉm cười, nụ cười này không chứa đựng bất kỳ hàm ý gì, dường như tâm trạng đang vui vẻ, nói cũng nhiều hơn: “Lòng người khó dò, chẳng lẽ có thể phân chia theo địa phương xứ sở sao? Nhìn người đừng chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài, sẽ không thể nào thấy được chân tướng sự thật.”

Từ Đồ nhăn mặt, nhíu chặt hai hàng chân mày xinh xắn: “Nói vậy, anh đã sớm nhìn ra sao?”

Tần Liệt không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nói: “Lo làm tốt chuyện của mình đi.” Vừa nhấc cằm: “Đưa cái kềm cho tôi.”

Từ Đồ đưa qua cho anh, vẻ mặt lắm chuyện nói: “Nè, chuyện này có gì đó không đúng nha, sao anh có thể hờ hững vậy chứ!”

“Thế nào mới không hờ hững?”

“Phải làm chút gì đó.” Từ Đồ chống cằm, nghĩ nghĩ một hồi: “Hay là báo cảnh sát?”

“Báo cảnh sát?” Anh liếc cô: “Nơi này không có camera, cô có gì chứng minh đinh là do bọn họ rải không?”

“Vậy thì cũng phải vạch trần, dạy dỗ bọn chúng một bài học mới được.”

Tần Liệt hừ cười một tiếng: “Cô coi quá nhiều phim võ hiệp rồi đó; trừng trị cái ác, giương cao chính nghĩa là chuyện của mấy đại hiệp.” Anh đột nhiên dừng lại, gác khuỷu tay lên đầu gối, buông thõng cổ tay, nhìn cô hồi lâu: “Hành động nào của tôi khiến cho cô nhìn ra tôi là người thích hành hiệp trượng nghĩa vậy?”

Từ Đồ: “…”



Từng phút từng phút trôi qua, bánh xe đã được vá xong. Tần Liệt dọn dẹp đồ nghề trả lại, anh đi tới chậu nước bên cạnh nhúng tay mấy cái, vắt áo khoác lên tay lái rồi xoải chân bước lên xe: “Đi thôi.” 

Từ Đồ không hé môi, nghiêng đầu nhìn về phía đằng kia, mấy người ngồi chờ sửa xe vây quanh hai gã đàn ông cao lớn đó. Vỏ ruột xe, phụ tùng linh kiện, đồ nghề bày rải rác khắp mặt đất, bên cạnh có đậu một chiếc ô tô, trước đầu xe cấm một cái bảng bằng thiếc, bên trên đề hai chữ ‘Sửa xe’ nguệch ngoạc, cửa sau ô tô mở rộng, gói Hồng Tháp Sơn kia đang vứt trên thùng đồ nghề bên trong.

Từ Đồ đi về phía đó một bước.

Anh gọi lớn: “Từ Đồ.”

Từ Đồ khựng lại một lúc, sau đó liền bước nhanh qua: “Anh đợi tôi một lát.”

Tần Liệt không muốn phải đi mò vớt cô, liền hạ thấp giọng ngăn cản: “Từ Đồ, quay lại đây.”

Từ Đồ chỗ nào còn tâm trí nghe lời, loáng cái đã đi đến chiếc xe ô tô kia. Cô cẩn thận tránh đám phụ tùng trên mặt đất, lách người né tầm mắt của những người kia, bước thật nhẹ vòng qua cửa xe phía sau, lén lấy gói thuốc trên thùng đồ nghề ra.

Gã đàn ông kia đang cắm mặt kiểm tra mấy cái lốp xe, dường như cũng không phát hiện.

Suốt cả quá trình đó, khuôn mặt Tần Liệt đông cứng, ánh mắt khóa chặt trên người cô, vừa mới thả lỏng thở phào một hơi, đột nhiên hai đầu chân mày xoắn chặt lại.

Từ Đồ cầm gói thuốc trên tay, chưa đi được mấy bước, đã cảm thấy cánh tay bị người ta túm lại, giựt mạnh về phía sau. Không nghĩ đến gã đàn ông kia cũng là người luyện võ, giống như sau lưng có gắn mắt, tóm một cái bắt ngay được Từ Đồ, động tác vừa cảnh giác vừa nhanh lẹ.

Ngón tay cái của cô bị hắn bẻ ngoặc ra, gói thuốc rơi xuống đất.

Gã ta gắt gỏng chửi lên: “Mày, con mẹ nó, ăn gan hùm mật gấu, tới đồ của lão tử mà cũng dám lấy hả?”

Tim Từ Đồ tăng tốc đập liên hồi, cánh tay bị quặt ra sau ót, nhìn về phía Tần Liệt, hét to: “Tần Liệt, mau cứu tôi!” Cô cắn chặt răng, bất ngờ nhấc chân giẫm mạnh lên chân đối phương.

Gã ta nghiến răng: “Mẹ nó, chê sống đủ mà.” Nói xong vung nắm tay lên.

Tình thế cấp bách, thân thể Từ Đồ nhất thời linh hoạt hẳn lên, cô xoay người lại, dồn hết sức lực vào bàn chân, giơ mũi giày đạp mạnh vào phần dưới cơ thể hắn.

Gã ta ‘ối’ một tiếng rống to lên ngã lăn ra đất, tay kia nghe thấy tiếng động lập tức xông tới, tóm được Từ Đồ đang toan chạy trốn, hắn ta nắm lấy tóc cô, đẩy khuôn mặt cô hất ra phía trước, cả người hắn toát ra vẻ hung ác dữ tợn, hắn gồng sức nắm chặt quả đấm, chỉ cần hạ xuống, e rằng cô đi toi nửa cái mạng nhỏ.

Mắt thấy nắm đấm sắp rơi xuống, Từ Đồ theo bản năng nghiêng mặt né ra, thầm nghĩ lần này tiêu rồi.

Song, không có đau đớn nào chụp xuống.

Tần Liệt từ phía sau bất ngờ lao vọt tới, giơ cánh tay cản động tác của gã đó.

Khuôn mặt gã ta lộ ra vẻ hung tợn: “Cút ngay.”

Tần Liệt không mảy may nhúc nhích, nét mặt âm trầm: “Trẻ con không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với cô ấy làm gì.”

Cánh tay gã ta từ từ hạ xuống, tay kia vẫn đang túm chặt tóc Từ Đồ, liếc mắt đánh giá Tần Liệt: “Nó là gì của mày hả?”

Tần Liệt không nói gì.

Gã ta đột nhiên cười ha hả vô cùng dâm đãng, phun ra mấy lời phỏng đoán: “Là con gái của mày, hay là nhân tình nhỏ?” Vừa nói vừa muốn đưa mu bàn tay chạm vào mặt Từ Đồ: “Không hiểu chuyện đúng không? Vậy thì để tao thay mày dạy dỗ một phen.”

“Còn chưa tới lượt mày.” Âm thanh của Tần Liệt rét lạnh như băng, không để cho hắn chạm vào mặt cô, thần tốc tóm chặt cổ tay đối phương, bẻ ngoặt mạnh theo hướng ngược lại.

Gã ta thét lên vì đau: “Tao, mẹ mày…” Gã ta thẹn quá hóa giận, xoay người đá Tần Liệt.

Tần Liệt bị trúng một cước của hắn, thấy hắn đã buông Từ Đồ ra, lúc này mới khom người, quơ lấy cây gậy nằm dưới đất, tức giận quật lên bụng đối phương. Động tác của anh vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thừa dịp gã kia còn đang choáng váng chưa lấy lại tỉnh táo, anh dồn sức tống thêm một cước, gã kia loạng choạng ngã lùi về sau mấy bước, lại tiếp tục bị ăn thêm hai gậy. Anh dừng lại mấy giây, lúc này đối phương mới kịp phản ứng, hướng về phía tên đang nằm trên mặt đất hét to: “Gọi điện thoại kêu bọn lão Tứ tới đây, nơi này, mẹ nó, có người gây sự.” Gã ta nói xong hai mắt đỏ ngầu, rướn mở cửa xe, chui đầu vào tìm ‘đồ chơi’.

Tần Liệt hờ hững ném cây gậy xuống đất, bước nhanh về phía xe mô tô: “Lên xe.”

Gã đàn ông nằm trên đất đang móc điện thoại ra, Từ Đồ nhân cơ hội đó đá bay điện thoại trên tay hắn, nhặt gói thuốc, phóng tới ngồi lên xe.