Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 1: Vòng thứ 2, Lam tinh người sống sót cuối cùng



( Câu chuyện diễn ra ở một thế giới song song, các sự kiện không liên quan đến thực tế ! )

.........

Tận thế hay được hiểu như là sự tận cùng của thế giới, sự kết thúc của thời gian.

Tận thế, hai từ này được xuất hiện từ rất lâu trong các văn hóa và tôn giáo trên Trái Đất. Tuy khởi nguồn của nó khác nhau nhưng kết thúc thì chỉ có một. Đó là sự tận diệt của loài Người.

Tận thế, hai từ tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong những bộ phim viễn tưởng, trong trí tưởng tượng của con người nhưng nay nó đã trở thành sự thật.

Khi tiếng cười đã trở thành vật xa xỉ. Khi tiếng khóc than đã không còn là thứ xa lạ gì.

Khi những cây cổ thụ dần trở nên biết nói. Khi truyền thuyết không còn chỉ là truyền thuyết.

Khi bóng đêm bao phủ cả một hành tinh. Khi mọi thứ dần trở thành hiện thực.

Ngày 1 tháng 1 năm 2023.

Trò chơi bắt đầu.

...

Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, mọi người gọi thời kỳ này với một cái tên.

Thời kỳ Tận Thế.

Thế giới đã tràn ngập zombie, quái thú biến dị, những thành phố đông đúc bây giờ đều đã biến mất, thứ còn lại trong đống đổ nát đó là một nền văn minh đã lụi tàn.

Một người đàn ông nằm trên một đống xác zombie, ngắm lại bức ảnh gia đình lần cuối.

Theo từng tiếng thở dốc, dòng máu tươi đang không ngừng chảy ra từ những vết thương chằng chịt trên cơ thể hắn, ánh mắt ấy đã không còn kiên cường, mà chất chứa trong đó là một sự đau khổ cùng nỗi tiếc nuối.

Đại diện duy nhất chứng minh loài người đã từng tồn tại trên Trái Đất, tên của người đàn ông đó là Tô Vũ.

Từng hồi ức chợt như một thước phim quay chậm dần hiện về trong đầu hắn. Những hình ảnh liên tục lướt qua, rồi nó bỗng nhiên dừng lại. Khung cảnh đó chợt ủa về, một cậu thanh niên, một người mẹ, một người cha, một gia đình, một mái ấm đã từng có được hạnh phúc.

" Ầm... Ầm... "

Một âm thanh từ đâu vang lên kéo hắn ta trở về thực tại, một vật thể mơ hồ không rõ hình dáng đang dần tiến đến.

Vật thể trước mặt đang mở miệng phát ra những âm thanh khó hiểu. Nắm chặt lấy thanh kiếm, hắn dùng chút sức còn sót lại đỡ cơ thể đã đầy vết thương đứng dậy. Ánh mắt hướng về phía vật thể kia để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của mình.

Cũng có thể đây sẽ là trận chiến cuối cùng kết thúc sự tồn tại của loài người trên hành tinh này.

Cố để bản thân không ngã, ánh mắt hắn vẫn tập trung nhìn về phía xa quan sát đối thủ đang bước đến.

Trong tầm mắt của hắn vào lúc này như đang được bao bọc bởi một màng sương mờ ảo, từng bóng mờ cứ liên tục hiện lên. Những vết thương trên cơ thể đang làm cho hắn càng ngày càng suy yếu dần, nhìn rõ đối thủ với hắn đã là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.

Vật thể lạ kia không tiếp tục tiến đến mà dừng lại cách hắn khoảng khoảng chừng ba mét. Cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy rõ vật thể ấy, một con người ?

Không. Vật thể ấy chỉ có hình dạng gần giống con người nhưng lại có làn da màu đỏ nhạt, đôi mắt màu tím nâu, phía trên đỉnh đầu có hơi nhô lên cặp sừng nhỏ, nhìn lướt qua có lẽ không thể phân biệt được.

Cánh tay của người đó từ từ đưa lên dường như lo sợ hắn sẽ đột nhiên lao về phía họ.

Miệng vẫn liên tục phát ra những âm thanh khó hiểu, một ngôn ngữ mà hắn chưa bao giờ nghe thấy. Có vẻ như họ không phải kẻ thù, nhưng từ trước đến nay hắn vẫn chưa từng gặp họ.

Những người này từ đâu ra ? Vì sao họ lại đặt chân đến nơi đây ?

Lúc này một âm thanh đột nhiên vang lên, đánh thức hắn khỏi những dòng suy nghĩ.

【 Đinh ...】

【 Vòng thứ nhất của trò chơi đã kết thúc, chúc mừng người chơi đã hoàn thành trò chơi !】

【 Người hoàn thành trò chơi tại Trái Đất : 1】

【 Vòng thứ hai trò chơi sẽ bắt đầu, người chơi hãy chuẩn bị.】

【 Người chơi chuẩn bị được truyền tống đến Liệt Dương Tinh】

【 Đếm ngược 30...29...28...】

Lúc này, hắn đã không thể tiếp tục chống chọi lại với những cơn đau từ miệng của những vết thương truyền đến, cùng thể lực đang dần trở nên suy kiệt. Ngả người nằm lên lên tấm nệm từ xác thịt của Zombie và quái thú, hắn hướng mắt nhìn lên bầu trời nở một nụ cười cay đắng.

Từ khi hắn tham gia trò chơi đến nay, cũng đã nghĩ tới cái chết của mình, nghĩ đến việc chết trong miệng zombie hay quái thú. Hay thậm chí là chết trong tay những kẻ thủ của hắn.

Nhưng hắn luôn mong chờ trận chiến cuối cùng của mình cũng phải thật hoành tráng, ít nhất cũng để lại cái tên cho mai sau.

Mà thật không ngờ rằng cái chết thật sự của hắn lại vô vị như vậy, chết vì vết thương. Cảm giác cái chết từ từ kéo đến đúng thật là không chút thú vị nào.

Lúc nãy khi cố sức đứng dậy, miệng của những vết thương trên người hắn cũng đã trở nên rộng hơn, hắn đã không còn khả năng tiếp tục chiến đấu nữa, mỗi tiếng thở dốc qua đi đều kèm theo từng dòng máu tươi ứa ra trên khóe miệng.

Nhìn vào bao thuốc đã trống trơn không còn một điếu thuốc nào. Có vẻ như ông trời cũng đang muốn trêu hắn, dù là trước khi chết cũng không cho hắn bất kỳ một khoái cảm nào.

【 Đếm ngược 3...2...1】

Một chùm sáng chiếu về phía hắn cùng nhóm người kia, từng chùm sáng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh. Đưa cơ thể của hắn trôi nổi trên không trung, sau đó biến mất trong một thông đạo

Mí mắt của hắn dần nặng trĩu, cũng là lúc hắn trút đi hơi thở cuối cùng.

【 Lỗi hệ thống: Trái Đất số 1 đã tử vong. 】

【 Lỗi hệ thống: Trái Đất số 1 đã tử vong. 】

【 Lỗi hệ thống: Trái Đất số 1 đã tử vong. 】

【 Đang trong quá trình sửa lỗi ....】

【 Sửa lỗi hoàn thành】

【 Xác nhận người chơi Trái Đất số 1 đã tử vong. 】

【Người hoàn thành trò chơi tại Trái Đất : 0】

Xác của hắn ngay lập tức bị ném ra khỏi con đường hư không, sau đó biến mất.

Năm 2010, một đưa bé vui vẻ nhào nặn đất sét, bên cạnh đứa trẻ là một đống đồ chơi, tiếng cười thơ ngây của đứa bé đang vang vọng khắp nơi trong một ngôi nhà ở tỉnh Bắc Hải.

Đột nhiên đứa bé im bặt, ngã về phía sau, mọi người xung quanh vẫn chưa chú ý tới điều gì, họ đều tưởng rằng đứa bé chẳng qua chỉ là chơi mệt quá nằm lăn ra ngủ. Trẻ con chơi mệt nằm lăn ra ngủ cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Tuy nhiên, đứa bé đã nằm ngủ suốt mấy ngày trờ vẫn chưa có một chút dấu hiệu tỉnh dậy, mọi người trong gia đình đang vô cùng lo lắng. Họ đã gọi đến rất nhiều bác sĩ, tuy nhiên đều nhận được một câu trả lời duy nhất rằng đứa trẻ rất bình thường, không có gì đáng ngại cả.

" Con tôi có sao không bác sĩ ? " Mẹ của đứa bé, một người phụ nữ trẻ tuổi, có thể do được chăm sóc tốt nên nhìn bà mới chỉ như hai ba, hai bốn tuổi. Nhưng vẻ mặt lúc này trong rất tiều tụy, lo lắng, cảm giác như đã nhiều ngày chưa ngủ.

Bác sĩ nghe câu hỏi này trong mấy ngày nay cũng phải đến trên trăm lần. Thú thật ông cũng hơi hoang mang , về mặt y học ông dám khẳng định là đứa bé này không hề có bệnh.

Nhưng đứa bé vẫn hôn mê nhiều ngày chưa tỉnh, cũng khiến ông xuất hiện rất nhiều nghi vấn, không biết chừng đứa bé này đang mắc một loại bệnh hiếm gặp mà khoa học chưa phát hiện hay không.

Tuy khá phiền nhưng ông cũng hiểu cho nỗi quan tâm của người mẹ dành cho con, ông tiếp tục trả lời với giọng hết sức khẳng định:

"Theo suy đoán của ta có lẽ con chị gặp phải chấn thương ở não trong khi đang chơi. Ta đã kiểm tra rất kỹ lưỡng và không phát hiện thấy bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Tình trạng của con chị không có gì đáng ngại cả, đứa trẻ chỉ hôn mệ một thời gian, chị có thể yên tâm."

Ở trong phòng, có một người đàn ông tầm 30 tuổi, dáng người cao ráo, trên khuôn mặt của người đó cũng đang trong tình trạng tương tự với người phụ nữ, tiều tụy, mệt mỏi.

Người đàn ông này đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ liên tục xoa nắn, trong miệng liên tục cầu khẩu mong đứa trẻ có thể đột nhiên tỉnh lại. Trong đôi mắt đó chất chứa nỗi niềm lo lắng của một người cha dành cho đứa con thơ.

"Em cũng đừng làm phiền bác sĩ, anh nghĩ con chúng ta chắc sẽ không sao đâu." Khi nghe thấy hai người đi nói chuyện, ông đứng dậy ra khỏi phòng, rồi bước tới ôm vợ vào lòng.

Vào lúc này, ngón tay của đứa bé đột nghiên động đậy, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, một khung cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên đôi má của đứa trẻ, tiếng khóc của nó cũng làm ba người đang ở phía ngoài giật mình.

Đứa bé này không phải ai khác mà chính là Tô Vũ, hắn đã trở về vào năm hắn mới 5 tuổi. Lúc này hắn vẫn chỉ là đứa bé vô lo, vô nghĩ, chứ không phải một Tô Vũ phải ngày đêm chiến đấu với đám zombie, quái thú để cố gắng sống thêm từng phút từng giây.

Bố mẹ hắn vẫn còn sống, được nhìn thấy họ thêm một lần là điều hắn hằng đêm mong ước.

Bố hắn tên là Tô Mục, sở hữu một công ty may lớn ở thành phố Bắc Hải. Một người thành công nhưng vẫn rất quan tâm, chăm lo cho gia đình, hắn nhớ lúc còn nhỏ nhiều lần ba hắn còn bị mẹ hắn quát mắng vì bao che cho hắn.

Ông như người cha, người bạn với hắn trong suốt thời thiếu niên. Tuy nhiên ông đã mất trong một lần cố bảo vệ mẹ con hắn khỏi bị đám zombie tấn công. Cuối cùng tự tử để không bị biến thành zombie tấn công người nhà.

Mẹ hắn tên là Lâm Kim Anh, là một người phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang. Bà cũng là chủ của một công ty về đồ trang sức.

Bà cũng là người mẹ rất chu đáo chăm lo cho Tô Vũ từng chút một. Nhưng sau khi bố hắn mất, hai mẹ con họ đã đến được đến khu tập trung tránh nạn, tinh thần của bà cũng ngày một sa sút, có thể do việc bố hắn mất đã ảnh hưởng đến bà, 2 năm sau bà cũng từ giã cõi đời.

Hai người họ đã lao vào phòng, ôm chằm lấy hắn.

......