Tạp Bỉ Khâu

Chương 10



Đào Tư Trĩ nghe nhạc hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đi tắm. Cậu nằm lên giường nhưng lại trằn trọc không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là cậu sẽ nhìn thấy hình ảnh của Tưởng Kha mấy tiếng trước, đứng cách cậu hai, ba mét, lặng người vì cậu hỏi một vấn đề không đúng.


Giờ đây, Đào Tư Trĩ luôn cảm thấy bối rối và chán nản khi đối mặt với Tưởng Kha.

 

Từ buổi họp thường niên đến đêm nay, Tưởng Kha đã hai lần nói với cậu rằng Đào Tư Trĩ của trước kia không giống như vậy, nhưng thực sự thì chính Tưởng Kha cũng thế.

 

Tưởng Kha của trước kia cũng không hề như vậy.

 

Nếu đổi lại là Tưởng Kha của lúc trước, hẳn là hắn sẽ mượn lúc Đào Tư Trĩ xem không hiểu nội dung phim mà cười nhạo năng lực lý giải của cậu, nói, “Có thế này mà cậu cũng không hiểu”, “Cậu không cứu được nữa rồi”, “Có còn muốn rút thẻ nữa không, muốn thì trả lời tin nhắn nhanh”, chứ không phải là im lặng hay nói với Đào Tư Trĩ: “Cậu đừng giận”.

 

Nhưng cậu cũng rất rõ ràng một điều, dù là Tưởng Kha của lúc nào đi chăng nữa, phải công nhận rằng hắn đều rất nhường nhịn cậu.

 

Thời còn đi học, Đào Tư Trĩ chưa bao giờ có thể trở thành một người được chào đóns bởi vì cậu cư xử rất kỳ lạ, còn hay phát biểu những câu không phù hợp.

 

Trong số những người Đào Tư Trĩ quen biết, Tưởng Kha là một trong số ít người ngay từ đầu đã đối xử tốt với cậu. Ví dụ như khi mới quen có hai, ba tháng, Tưởng Kha đã hoàn toàn không làm lơ Đào Tư Trĩ, hắn sẽ nói chuyện với cậu, cũng giúp cậu rút thẻ.

 

Tuy rằng nếu lúc đi trên đường hai người có đụng mặt nhau, Tưởng Kha sẽ chỉ liếc mắt nhìn Đào Tư Trĩ một cái, gần như không chào hỏi bao giờ, nhưng vốn dĩ cũng chưa từng có ai chào hỏi cậu nên chuyện này cũng thật bình thường.

 

Vào ngày 15 tháng 7, học kỳ II của trung học, Đào Tư Trĩ đã tìm được một sự kiện điển hình có thể giải thích được thái độ của Tưởng Kha đối với mình.

 

Chiều hôm ấy, bọn họ đi lấy bảng điểm của kỳ thi cuối kỳ và sắp bắt đầu kỳ nghỉ hè dài một tháng. Điều đáng nói là thứ hạng của Tưởng Kha trong kỳ thi này đã cao hơn một chút so với kỳ thi tháng. Đào Tư Trĩ nhìn thấy tên Tưởng Kha trong danh sách top 100, xếp hạng thứ 98.

 

Tối hôm trước đó, Đào Tư Viễn đã gọi điện cho Đào Tư Trĩ, nói là tối mai bận việc, lại phải để bà Tưởng giúp anh đón cậu.

 

Sau khi tan học buổi chiều, để tránh đông đúc, Đào Tư Trĩ chờ bạn học trong lớp về gần hết mới xuống lầu, lại đọc hết hướng dẫn trong kỳ nghỉ hè dành cho học sinh và sổ tay nhắc nhở an toàn dán ở bảng thông báo ở tầng dưới tòa nhà giảng dạy chính. Khi nhìn ra xa thấy con đường chính dẫn đến cổng đã không còn người, cậu mới chậm rãi đi về phía trước.

 

Lúc đến gần cổng lớn, Đào Tư Trĩ gặp Tưởng Kha. Xung quanh Tưởng Kha có một nhóm người, trong đó có một người Đào Tư Trĩ biết.

 

Người đó là bạn học lớp một hồi tiểu học của Đào Tư Trĩ, tên là Chúc An Tuyền. Chúc An Tuyền dường như cảm nhận được ánh mắt của Đào Tư Trĩ, nhìn về phía cậu.

 

Bọn họ đứng cách xa năm, sáu mét. Nhìn ánh mắt của Chúc An Tuyền thì hắn cũng đã nhận ra cậu.

 

“Ôi”, Chúc An Tuyền cười, gọi Đào Tư Trĩ: “Đây không phải là đứa ăn trộm sao?”

Hắn nói rất to, Đào Tư Trĩ sững sờ. Tưởng Kha hình như cũng đã quay đầu lại, nhưng Đào Tư Trĩ không chắc lắm, bởi vì cậu đã nhanh chóng xoay người rời đi.

 

Đào Tư Trĩ bước đi hơi nhanh, có thể nói là đang chạy, chỉ năm phút đã chạy đến cánh cổng nhỏ phía Nam của trường.

 

Cậu thở hổn hển lấy di động ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi lấy hết can đảm mở phần mềm gọi xe trực tuyến. Tưởng Kha gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu ấn từ chối.

 

Loay hoay thao tác trên phần mềm một lúc lâu, lại từ chối thêm hai cuộc điện thoại của Tưởng Kha, Đào Tư Trĩ cuối cùng cũng chọn được một chiếc xe.

 

Vị tài xế này được cho điểm rất cao, trong phần đánh giá có người viết: “Vệ sinh trong xe rất tốt”, “Tài xế ít nói”, “Kỹ thuật lái xe tốt”, “Không có nhiều người lái xe ổn định như vậy đâu”… Tất cả đều là những tố chất và phẩm đức Đào Tư Trĩ coi trọng.

 

Không bao lâu xe đã đến, Đào Tư Trĩ lên xe, Tưởng Kha lại gửi tin nhắn cho cậu: “Cậu cúp điện thoại của tôi?”

“Cậu đang ở đâu thế?”

 

Đào Tư Trĩ đọc xong, trước tiên là lướt sang giao diện trò chơi, chơi một lúc rồi mới lướt về tin nhắn, trả lời Tưởng Kha: “Tôi tự về nhà rồi”.

 

Không ngờ là Tưởng Kha hồi âm rất nhanh: “Cậu về nhà làm gì?”

 

Thế nhưng Đào Tư Trĩ không trả lời tin nhắn nữa.

 

Con đường hôm đó thông suốt đến lạ thường, từ trường về nhà Đào Tư Trĩ hầu như không bị tắc nghẽn, ước chừng chỉ đi mất có 25 phút.

 

Đào Tư Trĩ đi vào cổng lớn của tiểu khu rồi đến dưới lầu, phát hiện ra xe của anh cậu đang ở trong bãi đậu xe. Cậu đi chậm lại, dừng lại bên cạnh xe anh trai, nhìn ngó nửa phút trong nghi hoặc, cuối cùng đi vào trong tòa nhà. Cậu đi thang máy lên lầu, lấy chìa khóa ra tra vào ổ nhưng vặn thế nào cũng không được, nhận ra cửa nhà đã bị khóa từ bên trong.

 

Trong học kỳ này, đây là lần thứ hai Đào Tư Trĩ bị nhốt ngoài cửa nhà của chính mình. Cậu cảm thấy rất không vui liền gọi điện thoại cho anh trai, muốn hỏi anh tại sao xe lại để ở dưới lầu, tại sao cửa nhà lại khóa, nhưng di động của anh cậu tắt máy rồi, không liên lạc được.

 

Đào Tư Trĩ đứng ở trước cửa nhà rất lâu, trong cặp đầy sách vở và bài thi cậu muốn mang về nhà, nặng vô cùng nhưng cậu không muốn đặt xuống đất, thế nên hai vai cậu đau nhừ.

 

Bảy giờ đúng, Đào Tư Trĩ quyết định rời đi, nhưng cậu cũng không biết bây giờ nên đi đâu.

 

Cậu quay lại thang máy, đi được nửa đường thì di động rung lên, là Tưởng Kha lại gọi cho cậu. Cậu liền đứng ở hành lang nhận điện thoại.

 

“Cậu ở đâu rồi?” Tưởng Kha nói: “Nhắn tin cũng không trả lời”.

 

Đào Tư Trĩ không nói gì.

 

Tưởng Kha chờ một lúc, lại nói: “Cậu rốt cuộc về nhà làm cái gì?”

 

Đào Tư Trĩ nghĩ đến cánh cửa nhà bị khóa trong cùng với cái xe đang để dưới lầu của anh trai, không vui vẻ mà trả lời Tưởng Kha: “Chưa có về nhà”

 

“Cửa nhà bị khóa trong, di động của anh tôi thì tắt máy”, cậu nói với Tưởng Kha, “Tôi không về nhà được rồi.”

 

“…. Làm sao giờ?” Tưởng Kha hỏi.

 

Đào Tư Trĩ buồn buồn nói: “Không biết nữa. Tôi đang đứng trước của nhà, không có tiền, còn chưa ăn tối nữa.” Tất cả tiền cậu đều ném vào game hết rồi, gọi xe xong cậu chỉ còn lại vài đồng.

 

“….” Tưởng Kha dường như im lặng vài giây, mới nói với Đào Tư Trĩ: “Cậu gửi định vị cho tôi.”

 

Đào Tư Trĩ gửi cho Tưởng Kha định vị của cửa hàng tiện lợi ở lối vào tiểu khu rồi đi bộ đến đó.

 

Sau khi vào cửa hàng, cậu dùng số tiền còn lại mua một cây kem ốc quế, ngồi lên chiếc ghế bên cửa sổ, nhìn ngắm con đường lớn bên ngoài, đợi Tưởng Kha tới mua cơm cho cậu.

 

Nửa tiếng sau, Tưởng Kha đến.

 

Kem Đào Tư Trĩ đã ăn xong rồi, vỏ cũng ném vào thùng rác rồi, cậu ôm cặp sách vào lòng, nhìn đường phố về đêm với những dòng xe cộ qua lại. Một chiếc taxi dừng ở trước của hàng tiện lợi, Tưởng Kha xuống xe, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đào Tư Trĩ, thế là mặt hắn vừa hoang mang vừa bất lực.

 

Hắn nói gì đó với Đào Tư Trĩ qua tấm kính. Đào Tư Trĩ xem hiểu, là Tưởng Kha đang hỏi: “Cậu bị ngốc hả?”

 

Sau đó Tưởng Kha đẩy cửa đi vào cửa hàng tiện lợi, đến bên cạnh Đào Tư Trĩ, hỏi cậu: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

 

“Tôi muốn ăn cái cơm nắm kia.” Đào Tư Trĩ chỉ chỉ vào bảng hiệu “Sản phẩm mới ra” treo trong cửa hàng, nói với Tưởng Kha: “Đói lắm rồi”.

 

Tưởng Kha nhìn có vẻ muốn đấm cậu đến nơi. Nhưng đến phút cuối, lý trí của hắn dường như đã chiến thắng cảm xúc, hắn không đánh ai cả, chỉ đi mua cơm nắm và nước giúp Đào Tư Trĩ.

 

Đào Tư Trĩ nhận cơm, từ từ ăn hết, lại ngồi một lúc, nói với Tưởng Kha: “Lạ thật đấy. Hôm qua anh ấy gọi cho tôi nói tối có việc bận. Nhưng vừa nãy về nhà, xe của anh ấy vẫn đậu ở dưới lầu, cửa nhà lại khóa từ bên trong, điện thoại cũng tắt máy”

 

“Anh tôi mất tích rồi” Đào Tư Trĩ phán.

 

“….” Tưởng Kha im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: “Anh cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Hai bảy tuổi” Đào Tư Trĩ nói.

 

“Ồ…” Tưởng Kha bỗng nhiên dời mắt đi chỗ khác.

“Sao thế?”, Đào Tư Trĩ hỏi: “Cậu biết anh ấy ở đâu à?”

 

“Có lẽ là ở nhà”, Tưởng Kha nói.

 

Đào Tư Trĩ không đồng ý lắm, lên tiếng phản đối: “Thế thì làm sao mà phải khóa cửa, lại còn tắt máy?”

 

Tưởng Kha sững người, nhìn Đào Tư Trĩ hồi lâu, tức giận nói với cậu, “Làm sao tớ biết được?”

 

“Tớ không có cách nào về nhà được nữa”, Đào Tư Trĩ có chút buồn bực, lo mình có thể sẽ phải ngủ ngoài đường, lại lôi điện thoại ra lần nữa, “Gọi lại cho anh ấy vậy.”

 

Còn chưa kịp mở khóa, Tưởng Kha đã cướp mất điện thoại của cậu, nói với một giọng điệu kỳ quái: “Thôi bỏ đi. Nhỡ đâu anh ấy đang bận gì đó”.

 

Lúc này Đào Tư Trĩ nhìn thấy một đứa bé cầm kem ốc quế đi ngang qua cửa, liền không để ý đến cái điện thoại nữa, quay đầu lại nói với Tưởng Kha, “Tôi còn muốn ăn thêm một cái kem ốc quế nữa”.

 

Tưởng Kha nhìn cậu một lát, có chút cạn lời nói: “Ờ, mua cho cậu”.

 

Hắn đi đến tủ lạnh cạnh quầy thu ngân, Đào Tư Trĩ ở đằng sau hắn nói: “Hương vani”. Tưởng Kha không thèm để ý đến cậu, nhưng cuối cùng vẫn đem về chính xác là hương vani.

 

“Cảm ơn”, Đào Tư Trĩ nhận lấy kem.

 

Tưởng Kha vẫn không để ý đến cậu.

 

Lúc đang ăn kem, Đào Tư Trĩ bỗng nghe thấy Tưởng Kha gọi cậu một tiếng: “Đào Tư Trĩ.”

 

Cậu giương mắt nhìn Tưởng Kha, Tưởng Kha đang ngồi ở ghế cao chân của cửa hàng tiện lợi, chân trái đạp lên chân ghế dựa của Đào Tư Trĩ, nhè nhẹ dùng sức, lắc lắc ghế của Đào Tư Trĩ, có chút tùy tiện hỏi: “Cậu trộm cái gì thế? Người khác đều gọi cậu là đứa ăn trộm?”

 

Đào Tư Trĩ dời mắt, ăn kem ốc quế, nhìn dòng xe và đèn đường bên ngoài. Tưởng Kha không giục cậu. Nhìn một lúc, Đào Tư Trĩ nói với Tưởng Kha: “Tôi không ăn trộm.”

 

Tưởng Kha nói: “Được rồi.”

 

Đào Tư Trĩ ăn phẳng viên kem trên cây ốc quế, Tưởng Kha gọi cậu lại, đưa khăn giấy cho cậu, nói: “Lau miệng đi.”

 

Đào Tư Trĩ một tay cầm kem ốc quế, một tay ôm cặp, hết tay để nhận, đành dựa lại gần, mượn tay Tưởng Kha cầm khăn giấy cọ cọ khóe miệng một chút. Lúc ấy, tay Tưởng Kha nóng lên, các đốt ngón tay chạm phải môi dưới lạnh băng đến nỗi hơi tê của Đào Tư Trĩ.

 

Tưởng Kha nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

 

Ăn kem xong, anh trai cũng gọi điện cho cậu, Đào Tư Trĩ hỏi: “Anh đang ở đâu thế? Em muốn về nhà.”

 

Đào Tư Viễn ấp úng nói anh vừa về đến nhà xong, hỏi Đào Tư Trĩ có muốn anh đến nhà Tưởng Kha đón không.

 

“Không cần đâu.” Đào Tư Trĩ yên tâm rồi, nói với anh trai: “Em đang ở cửa hàng tiện lợi gần cổng tiểu khu, tự đi về nhà nhanh thôi.”

 

Cúp điện thoại, Đào Tư Trĩ đứng lên, nói với Tưởng Kha: “Anh ấy về rồi, tôi về nhà đây.”

 

Tưởng Kha “Ừ” một tiếng rồi ngồi im.

 

Hắn dường như bị Đào Tư Trĩ quấy nhiễu, đôi chân rất dài hơi cong lên, mặt không biểu cảm mà nhìn Đào Tư Trĩ.

 

Đào Tư Trĩ xách cặp lên, mặt đối mặt nhìn Tưởng Kha, nhìn một lúc rồi nói với hắn: “Anh trai nói với tôi, bọn họ gọi tôi là đứa ăn trộm bởi vì bọn họ rất vô tri”.

 

Sau đó Đào Tư Trĩ liền về nhà.

 

Sau này Đào Tư Trĩ không bao giờ thấy Chúc An Tuyền ở gần Tưởng Kha nữa, không rõ là vừa khéo không gặp phải, hay là tiêu chuẩn kết bạn của Tưởng Kha đã tăng lên.

 

Chỉ có điều, dựa vào cái cách Tưởng Kha đối xử với người khác lúc nào cũng hờ hững không quan tâm, Đào Tư Trĩ cho rằng cũng có lẽ là do Chúc An Tuyền tự nghỉ chơi Tưởng Kha.

 

Đương nhiên tất cả đống này chỉ là suy đoán tự phát của một Đào Tư Trĩ không có một chút kinh nghiệm kết bạn nào thôi, chẳng có căn cứ, không đáng tin cậy chút nào.

 

Cũng giống như Đào Tư Trĩ không bao giờ biết được Tưởng Kha đang suy nghĩ gì, muốn làm gì, tại sao không để ý tới cậu, tại sao lại cười, tại sao lại phát cáu với cậu.

 

Bởi vì Tưởng Kha không nói, hơn nữa có nói khả năng là Đào Tư Trĩ cũng nghe không hiểu. Đào Tư Trĩ chỉ biết một điều, Tưởng Kha từ rất sớm đã bắt đầu giúp đỡ cậu, lúc nào đối xử với cậu cũng rất bao dung.

 

Nghĩ đến đây, Đào Tư Trĩ duỗi tay ra, kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường, lần lần mò mò lấy ra chiếc điện thoại di động cũ thời cấp 3, xiết chặt trong lòng, càng nhắm chặt mắt thêm chút nữa. Cũng giống như 213 cái đêm trước đó, cậu lại không ngủ được vì một lý do tương tự.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Đào Tư Viễn, Tưởng Kha đã cứu anh đó.