Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 18: Phóng viên thường trú



Thời gian chờ đợi, hai người đều chợp mắt trong chốc lát.

Buổi sáng có người tới đưa giấy tờ, tài xế đưa cho Linne một túi tài liệu bằng giấy dai. Linne kiểm tra bên trong, trừ giấy tờ chứng minh thân phận hợp pháp thì còn một chút tiền mặt. Cậu thu dọn hành lý của mình sau đó đi xem xét con tin.

Reto lúc ngủ say có vẻ rất thả lỏng, thậm chí Linne rất tò mò tình huống gì mới có thể khiến vị thượng tá này cảm thấy căng thẳng. Cậu cho thượng tá ít ête rồi kéo người đàn ông đang hôn mê ấy từ trên giường xuống góc tường, bắn vào vai, thắt lưng, ống đồng mỗi chỗ một phát đạn, cơ thể của thượng tá nảy lên sau mỗi phát bắn, rất nhanh máu đã chảy ra thành vũng. Linne gạt tóc mái người đàn ông ra, cố ý làm nó rối tung lên rồi cúi xuống hôn lên trán hắn. Cậu nghĩ, nếu anh có thể sống sót, chúng ta cùng uống một buổi trà chiều đi.

Cậu xô đổ tủ đầu giường, chén trà và những bức tranh treo tường, đập vỡ kính thủy tinh của tủ rượu, tạo hiện trường giả rằng đã xảy ra một trận xô xát dữ dội. Sắp xếp xong, cậu vào phòng tắm bồi cho Valter một viên đạn rồi mới rời đi.

Lúc này đã là 10 giờ sáng, người đi lại trên đường dần trở nên đông đúc. Linne từ bỏ kế hoạch tới sân bay, ngồi máy bay quá lộ liễu, hơn nữa giờ cậu rất túng quẫn, không muốn lãng phí tiền mua vé. Linne cân nhắc khả năng mua vé xe lửa, nhưng nhà ga Sarajevo cũng được tuần tra rất nghiêm ngặt. Cuối cùng Linne thuê một chiếc xe nhỏ cũ nát, định bụng sẽ lái ra khỏi thành phố, sau đó sẽ xuống Tuzla hoặc bất kỳ thành phố nào để ngồi xe lửa về Serbia.

Không ngờ đoàn xe ra khỏi thành phố xếp thành hàng rất dài, Quân đội Nhân dân Nam Tư đặt trạm kiểm soát trên đường quốc lộ, kiểm tra từng chiếc xe một. Linne lái xe vào trạm xăng để đi toilet, dùng một chút tiền để mua báo giấy, một tờ bản đồ, một túi bánh quy và hai chai nước, lúc trả tiền thừa cậu hơi do dự, cuối cùng lấy thêm một bao thuốc lá. Chiếc TV đen trắng cạnh quầy đang chiếu tin tức buổi chiều, Linne đứng bên cạnh vừa hút thuốc vừa xem hết bản tin, không thấy nói gì về Reto và quân chính phủ.

Trái lại, Milošević tiết lộ tin tức về tiến độ liên minh giữa Serbia và Montenegro [1], cả quá trình phát biểu không hề nhắc tới Bosnia-Herzegovina. Vị tổng thống Serbia này dường như đang phát tín hiệu cho nước láng giềng, ngày toàn dân bỏ phiếu công khai để Bosnia-Herzegovina giành độc lập càng đến gần, sự chú ý của ông ta lại càng đặt ở Montenegro.

[1] Serbia liên minh với Montenegro: Năm 1991, Milošević tuyên bố Serbia và Montenegro đang trong quá trình liên minh, cho đến tháng 4 năm 1992, hai nước chính thức liên minh, đánh dấu sự giải thể của Liên bang Nam Tư. Liên minh hai nước này là "Liên bang Nam Tư" trong mắt những người sau này.

Linne đoán, cho dù Reto được cứu thì muộn nhất là trưa mai quân chính phủ Bosnia-Herzegovina mới phát lệnh truy nã. Sát hại thượng tá của quân chính phủ Bosnia-Herzegovina là chuyện không dễ dàng che giấu. Nhưng cậu rất tò mò, Baleramović tuyên bố cậu đã chết, vậy thì làm sao quân chính phủ Bosnia-Herzegovina có thể phát lệnh truy nã một tên lính đã chết được?

Cậu tìm một buồng điện thoại ở ngoài trạm xăng, sau khi kết nối, một người phụ nữ trẻ nghe máy.

"Makovetsky, xin hỏi ai đấy ạ."

Linne nghe thấy giọng nói ấy mới bắt đầu do dự có nên trả lời hay không. Bên kia mãi không thấy cậu đáp lại, lặp lại một lần: "Xin chào, xin hỏi ngài là ai ạ?"

"Chào, là anh." Linne cố gắng trả lời cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Lâu rồi không liên lạc, Holly."

Đầu máy bên kia hít ngược một hơi vì kinh ngạc, giọng nói hơi run: "Là... Linne, anh là Linne đúng không?"

"Nghe này Holly, anh không tiện tán gẫu với em quá lâu, anh không gọi để nói chuyện phiếm. Nhưng anh cần sự giúp đỡ của em, nếu em có thể cho anh biết em đang ở đâu thì anh sẽ đi tìm em. Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi gặp nhau." Linne nói rất nhanh.

"Đúng là anh rồi..." Cô nghẹn ngào: "Họ nói anh đã chết, tất cả mọi người đều nói các anh đã chết..."

"Suỵt! Đừng to tiếng, cô gái ngoan, bây giờ anh đang gặp nguy hiểm, anh muốn em đảm bảo rằng tối nay chỉ có em biết anh gọi điện cho em, được chứ?"

"Đương nhiên, đương nhiên rồi. Trong nhà... trong nhà chỉ có em, bố và mẹ đi ngủ từ lâu rồi."

"Em làm rất tốt. Anh sẽ tìm em, bọn em còn ở chỗ cũ không?"

"Ôi làm ơn anh, anh muốn làm gì cũng được. Nhưng anh phải nói cho em biết anh hai em thế nào rồi, Roman có khỏe không? Anh ấy vẫn chưa chết chứ? Cho em nghe giọng anh một chút thôi cũng tốt rồi."

Linne im lặng một lát, cậu biết chung quy vẫn phải đối mặt với vấn đề này: "Rất tiếc, Holly à, Roman đã hy sinh."

Tiếng khóc rấm rứt truyền vào ống nghe. Cô gái nức nở: "Anh hai, anh ấy...anh ấy..." Cô khóc như không còn hơi sức.

Tim Linne quặn lại, cảm giác áy náy khóa chặt trong cổ họng cậu, cậu cảm thấy rất khó mở lời: "Holly, Roman hy sinh rồi. Cậu ấy không phản bội quốc gia, cũng không phản bội bất kỳ ai, cậu ấy chết trong sạch. Cô gái ngoan, bây giờ chỉ em mới có thể giúp cậu ấy lấy lại thanh danh. Anh cần em, Roman cần em, em phải tỉnh táo!"

"Anh ấy trong sạch..." Cô gái hít sâu, tạm thời gác lại cảm xúc đau khổ, "Anh ấy không phải gián điệp? Thật ư?"

"Bọn anh không bao giờ làm chuyện như vậy. Trong tim em, anh trai em - Roman Makovetsky là người như thế nào? Holly, em phải tin tưởng cậu ấy, chúng ta phải trả lại trong sạch cho cậu ấy."

"Nhưng chính phủ đã tuyên bố... Anh biết tình báo gì phải không, có bí mật bên trong, đúng chứ?"

"Không tiện nói trong điện thoại, chúng ta cần gặp mặt. Đây là lý do anh muốn tìm em."

"Nhưng sáng mai em đi khỏi nhà rồi. Anh không thể tới nhà tìm em được."

"Em định đi đâu?"

"Sarajevo."

Linne giật mình. Holly cố gắng bình tĩnh lại: "Bọn họ không công bố tin tức của anh hai, thậm chí bọn họ còn không trả thi thể của anh ấy về! Em không chấp nhận được, đó không phải là điều em muốn, em tuyệt đối không chấp nhận để cho người ta nói về anh hai em là người thế nào. Vừa lúc tòa soạn báo cần phóng viên thường trú ở Sarajevo, em xin làm phóng viên thường trú. Em phải đến Sarajevo một chuyến, nếu anh hai em chết ở đó, em sẽ tìm ra sự thật."

"Cô gái ngoan, Roman sẽ tự hào về em." Linne cảm thấy chua xót.

"May mà anh còn sống." Holly sụt sịt: "Anh còn sống, em cảm thấy mọi việc chưa tới nông nỗi quá tệ."

Linne nghĩ một lát: "Nói vậy, em đang là phóng viên tòa soạn?"

"Đúng thế. Mấy năm nay việc kinh doanh tòa soạn báo rất ăn nên làm ra. Không thể không thừa nhận, chiến tranh nuôi sống chúng em."

"Chúng ta gặp mặt ở Sarajevo đi. Ra khỏi sân bay thì nói địa điểm của em cho anh, anh chờ em."

Trưa ngày hôm sau, bọn họ gặp nhau tại một nhà hàng Ý. Đã hơn một năm Linne không gặp Holly Makovetsky, đó là một cô gái tóc đỏ với khuôn mặt tàn nhang rất đáng yêu, tính cách giống Roman như đúc, cả gia tộc Makovetsky đều hoạt bát và hết mình như thế. Linne chưa từng gặp ai thích hợp làm phóng viên hơn Holly.

"Trông anh bết bát quá." Holly ôm cậu: "Chúa phù hộ anh, Linne thân mến của em."

Linne hôn lên má cô: "Dù gì còn sống là tốt rồi."

Holly vừa nghe cậu kể về những gì trải qua ở Sarajevo vừa tốc ký: "Baleramović bị thuyên chuyển rồi, anh tin được không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta chỉ bị chuyển công tác, thậm chí chẳng bị trừng phạt gì hết! Đó là quân đội của chúng ta, đoàn quân mà chúng ta nộp thuế để nuôi dưỡng. Một người nằm vùng trong bộ chỉ huy nói cho em biết, có khả năng ông ta bị giáng chức hoặc rời khỏi Serbia. Cũng có tin nói là quân đội đang tiến hành thanh lọc, ai cũng sợ lắm."

"Có kẻ phản bội bên cạnh thượng tướng, người ta điều tra quân đội là chuyện bình thường. Điều đó cũng chứng minh anh và Roman không bán đứng quân đội Serbia, là một người khác." Linne sắp xếp lại ý nghĩ: "Bây giờ quan trọng nhất là tìm được tên gián điệp kia, bằng không anh và Roman sẽ mãi mãi bị ấn con dấu đỏ lên trán."

"Bọn họ sẽ không thừa nhận đâu. Nếu tên đó đã leo lên được địa vị ấy thì chứng tỏ quyền lực rất cao, nếu thừa nhận rằng trong quân đội Serbia có một vị giữ chức cao như thế là gián điệp thì sẽ làm lòng người dao động mất. Cho dù xuất phát từ mục đích duy trì ổn định, bộ chỉ huy cũng sẽ không thừa nhận."

"Anh không cần bộ chỉ huy thừa nhận, chỉ cần Baleramović thừa nhận là được."

"Anh muốn một mình đi tìm ông ta?"

"Ông ta biết rõ nhất gián điệp là ai."

"Lúc anh bị vị thượng tá Solonazarov kia giam lỏng thì có tìm được chứng cứ gì không? Tuy anh ta biện minh rằng không được tiếp xúc với tình báo nhưng em thấy khả năng anh ta nói dối cũng rất lớn."

Linne mím môi, cuối cùng lắc đầu: "Không, anh nghĩ anh ta không nói dối."

Holly tin tưởng cậu: "Vậy chúng ta đành phải đi tìm Baleramović. Em có thể hỏi thăm được tung tích của ông ta, xem ông ta rốt cuộc chuyển tới nơi nào, gần đây có động tĩnh gì. Chúng ta có thể tìm cơ hội bắt ông ta rồi lấy khẩu cung, tốt nhất là có tài liệu giấy. Chúng ta phải nắm được nhược điểm của Baleramović, không thì ông ta không dễ để lộ thông tin."

"Em cần súng kề vào thái dương ông ta, cho dù không có nhược điểm thì ông ta cũng sẽ nói thôi." Linne cười lạnh.

"Đe dọa thượng tướng của Quân đội Nhân dân Nam Tư là một chuyện rất nguy hiểm, anh có chắc không?"

"Dù gì anh cũng thành người chết rồi, tình hình đã không thể tồi tệ hơn được nữa. Trái lại, nếu chuyện của Baleramović được đưa ra ngoài, công việc của em sẽ đi tong. Em có dũng khí công bố tin tức này không? Nếu em không muốn đặt cược tương lai của mình thì anh cũng hiểu, anh không ép em phải làm chuyện nguy hiểm. Roman đã hy sinh rồi, chuyện anh không muốn nhìn thấy nhất là em rơi vào kiếp sống bất hạnh."

"Em đã xong đời từ lâu rồi, cả nhà em cũng thế. Từ sau khi tin tức kia được phát ra, nhà em bị cả khu xa lánh. Ngày nào cũng có người vứt rác rưởi và vẽ bậy lên cửa nhà, bố mẹ em không dám ra cửa, em cũng chỉ có thể ra ngoài mua thức ăn vào buổi tối. Suýt nữa thì em đánh mất luôn cả công việc, nếu em không tự nguyện xin tới nơi nguy hiểm này thì bọn họ đã sa thải em lâu rồi."

Linne có thể tưởng tượng ra khốn cảnh của nhà Makovetsky, lúc này cậu chỉ thấy may mắn vì mình không có người thân, không liên lụy tới họ. Nhưng cậu biết, điều khó chấp nhận nhất không phải là sự phẫn nộ và chỉ trích của người khác, mà là người thân của mình đã mất. Mất đi Roman mới là chuyện đau khổ nhất đối với nhà Makovetsky.

Holly đã hạ quyết tâm: "Anh hai là một quân nhân chính trực, em vẫn luôn tin tưởng điều đó. Nếu anh ấy không thể chứng minh bản thân trong sạch, vậy thì em sẽ làm chuyện này. Em không sợ, em chẳng còn gì để mất nữa."

"Cô gái ngoan." Linne khen ngợi cô: "Vậy thì tiếp theo chúng ta sẽ phân công nhau hành động, 12 giờ trưa mỗi ngày chúng ta sẽ gặp mặt ở nhà hàng nhỏ này, nếu có chuyện ngoài ý muốn không tới được, có thể để lại giấy hoặc gọi điện thoại cho quản lý tiệm lưu lại lời nhắn. Như vậy, chúng ta không mất liên lạc. Nếu em cần hỗ trợ, cũng có thể tới đây tìm anh bất cứ lúc nào."

Holly chỉ lo cho sự an toàn của cậu: "Anh giết Solonazarov, quân chính phủ Bosnia-Herzegovina nhất định sẽ truy lùng anh, anh ở Sarajevo một mình liệu có nguy hiểm không? Anh vẫn đủ tiền chứ? Em có thể xin trợ cấp từ tòa soạn, nói rằng anh là nằm vùng của em. Bọn em có trợ cấp cho những người nằm vùng."

"Không cần lo cho anh, anh là đàn ông mà, có thể chăm sóc tốt cho chính mình." Linne rất cảm kích.

Holly đỏ mặt lên: "Em còn không hiểu anh chắc? Anh giống anh hai như đúc, một khi làm việc sẽ chẳng để ý gì nữa, không màng ăn ở đâu, ngủ chỗ nào. Tuy nói lính tráng quen với hoàn cảnh gian khổ nhưng chú ý một chút thì chết ai."

Linne hôn lên trán cô: "Cảm ơn em, Holly. Trước mắt, anh chỉ mong em được bình an hạnh phúc."

Linne có công việc riêng phải làm, cậu cần vũ khí, còn cần một chút trợ giúp. Nếu cậu và Baleramović nhất định phải chiến nhau một lần, vậy thì cậu không thể một thân một mình đối mặt với thượng tướng của Quân đội Nhân dân Nam Tư được. Cậu đã lọt bẫy một lần, cậu phải đứng lên, hơn nữa phải vượt qua nó.

Một tuần sau, Holly liên lạc với cậu, nói rằng Baleramović đã thuyên chuyển tới Bosnia-Herzegovina. Có lẽ là để ông ta cảm thấy nhục nhã, lại hoặc là để ông ta nhớ kỹ bài học này, nói ngắn gọn, trong một khoảng thời gian ngắn, vị thượng tướng ấy sẽ phải chôn chân ở đất Bosnia-Herzegovina, nhớ lại rằng ông ta đã tự tay đập tan sự nghiệp thế nào.

"Ông ta mất hết quyền lực, hơn nữa đang bị đẩy ra rìa rất nhanh. Ông già thâm độc này, đó là báo ứng của ông ta. Người nằm vùng trong bộ chỉ huy nói cho em biết, ngày 12 tháng 2, Ủy ban Phục hồi và Cứu trợ Liên Hợp Quốc sẽ vận chuyển lương thực cứu tế tới Sarajevo. Đến lúc đó, ông ta sẽ mang quân đi cướp chỗ lương thực cứu tế ấy."

Linne cười: "Đường đường thượng tướng mà bây giờ chỉ có thể làm loại chuyện chạy vặt này."

Holly không đồng ý với từ "chạy vặt": "Mấy năm nay Bosnia-Herzegovina ỷ lại nghiêm trọng vào lương thực và vật tư cứu tế của Liên Hợp Quốc, nhưng Liên Hợp Quốc chỉ phụ trách chuyển lương thực cứu tế đến sân bay, còn phân phát thế nào là do chính phủ địa phương tiếp quản. Sarajevo bây giờ rất hỗn loạn, không ai khống chế nổi, cho nên mỗi khi có lương thực vận chuyển đến thì đều xảy ra tranh chấp cướp đoạt, người Serb, người Bosniak, người Croat đều tham gia." Cô nhắc nhở Linne: "Đây là vấn đề liên quan đến sinh tồn, Linne, lương thực chính là chiến tranh."

- ---------

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp vào arc tiếp theo: Chiến tranh đoạt lương thực cứu tế.