Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1: 1




Mùng bảy tháng tư, trên trời rơi xuống mưa máu!
Một ngày này, cự đầu Ma đạo, Thông Thiên Ma Quân một mình lên Đạo Lăng Sơn, lấy sức một người cưỡng đoạt chí bảo Côn Ngô Kiếm của Đạo Lăng Thiên Tông, mặc dù bỏ mình, nhưng lại phá thần thoại bất bại của Đạo Lăng Thiên Tông.

Đương nhiên, những sự tình này không có bất cứ quan hệ nào với Bạch Nhạc.

So với Đạo Lăng Thiên Tông, Linh Tê Kiếm Tông thực sự quá nhỏ.

Tông môn thiên hạ chia làm ba đẳng cấp Thiên, Địa, Huyền, Đạo Lăng là thiên hạ đệ nhất Thiên Tông, mà Linh Tê Kiếm Tông, cho dù ở trong tông môn Huyền cấp, cũng không tính cường đại, về phần Bạch Nhạc! Chỉ là một tạp dịch của Linh Tê Kiếm Tông mà thôi.

Trên trời rơi xuống mưa máu, đây là đại sự đủ để ảnh hưởng toàn bộ giới tu hành, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, cuộc sống của hắn vẫn chỉ là đốn củi gánh nước, quản sự phụ trách giám thị không có bởi vì trên trời rơi xuống mưa máu mà cho phép hắn chặt thiếu một bó củi, hoặc gánh thiếu một thùng nước.

- Ba!
Vừa mới ngây ngẩn một lúc, trên người đã bị quất một roi, quần áo vốn đơn bạc trong nháy mắt bị quất ra một vết rách, lưu lại vết thương đỏ bầm.

- Bạch Nhạc, lại đây bóp vai cho Bàn gia.

Mập mạp bắt chéo hai chân, tựa ở trên ghế nằm, cổ tay nhoáng một cái là một roi, loại thủ đoạn giáo huấn tạp dịch này hắn sớm đã luyện cực kỳ thuần thục, làm một đệ tử ngoại môn bị trục xuất tới, đây là một trong mấy niềm vui thú ít ỏi của hắn.


Chỉ có thời điểm giáo huấn những tạp dịch này, mới có thể để cho hắn cảm nhận được sự ưu việt, cảm giác cao cao tại thượng kia.

Bị đánh đến toàn thân run rẩy, nhưng Bạch Nhạc ngay cả tiếng kêu thảm cũng không dám phát ra, hắn quá quen thuộc mập mạp đáng chết này, hỗn đản kia căn bản là lấy tra tấn tạp dịch làm vui, ngươi kêu càng thảm, hắn sẽ đánh càng mạnh.

Trong lòng không ngừng mắng chửi, nhưng ngoài mặt Bạch Nhạc lại không thể không bồi ra khuôn mặt tươi cười.

- Cát sư huynh, tay chân ta vụng về, không biệt làm loại sự tình này, sẽ làm đau ngươi, để ta đi gánh nước cho.

- Dừng lại!
Nhìn Bạch Nhạc quay người muốn chạy, trong mắt mập mạp lộ ra vẻ lạnh lẽo, lạnh giọng nói.

- Nghe không hiểu tiếng người sao? Ta bảo ngươi qua đây bóp vai cho ta, đừng để ta nói lần thứ ba!
Ở chỗ này làm quản sự nhiều năm, những người khác đã bị hắn thu phục, duy chỉ có Bạch Nhạc này, mặt ngoài cười hì hì, nhưng trên thực tế bên trong lại rất ngạo khí, căn bản không có để hắn vào mắt.

Hôm nay vừa vặn muốn mài nhuệ khí của tiểu tử này, để hắn hiểu được, nơi này ai mới là lão đại!
Nghe mập mạp nói, Bạch Nhạc trầm mặc một lát, trong lòng cũng minh bạch, hôm nay nói cái gì cũng tránh không khỏi.

Bạch Nhạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mập mạp, chậm rãi mở miệng nói.

- Cát sư huynh, ta là tạp dịch của tông môn không sai, nhưng không phải nô lệ của ngươi, ngươi có thể yêu cầu ta làm việc, lại không thể làm nhục ta.

- Ba!
Mập mạp lại quất một roi, nhìn chằm chằm Bạch Nhạc cười lạnh nói.

- Được lắm, ranh con dám chống đối Bàn gia! Ta biết ngươi không phục, một tên tạp dịch nho nhỏ, thật coi mình là đại nhân vật sao? Được, hôm nay Bàn gia sẽ chỉnh ngươi một chút!
Một roi lại một roi quất lên người Bạch Nhạc, trong nháy mắt, Bạch Nhạc bị quất đến toàn thân tím xanh, nhưng vô luận mập mạp tra tấn thế nào, Bạch Nhạc từ đầu đến cuối cắn chặt răng, không chịu khuất phục.

Ngày thường bị buộc làm nhiều việc nặng thì cũng thôi, bản thân mình là tạp dịch, ăn khổ nhiều một chút cũng không có gì, dù sao cũng là con đường mình lựa chọn.

Nhưng hôm nay mập mạp buộc hắn đi bóp vai đấm chân, ra lệnh hắn như nô lệ, Bạch Nhạc làm sao cũng sẽ không chịu, tính tình của hắn lanh lợi, có chút thời gian sẽ không để ý chịu thua giả ngu, nhưng trong thực chất lại có sự kiêu ngạo của mình, cho dù chết cũng không muốn lùi bước.


Nhìn mấy gia hỏa quỳ gối ở bên người mập mạp nịnh nọt hầu hạ, ngay cả cốt khí tối thiểu nhất cũng mất đi, dạng người này, cho dù ngày sau có được cơ hội, lại bằng cái gì đắc đạo?
Hắn đi vào Linh Tê Kiếm Tông, là vì cầu đạo tu hành, tuyệt không phải chà đạp tự tôn đến làm nô lệ cho người.

Liên tiếp quất mấy chục roi, cho dù là mập mạp cũng không nhịn được có chút lo lắng, hắn có thể tùy ý thu thập những tạp dịch này, nhưng nếu thật đánh chết người, hắn sẽ bị tông môn trách phạt.

Mắt thấy Bạch Nhạc bày ra tư thế thà bị đánh chết cũng không khuất phục, mập mạp thở hổn hển, tức giận mắng.

- Thứ không biết chết sống, đừng tưởng rằng như vậy là xong! Cút đi đốn củi, hôm nay không chặt được một trăm bó củi trở về, ngươi đừng nghĩ đi ngủ.

Dù bị quất máu me khắp người, nhưng Bạch Nhạc vẫn yên lặng cầm búa đi ra sau núi.

Tình hình khó khăn, cho dù lại hận, Bạch Nhạc cũng rõ ràng, đối mặt quản sự ngoại môn Cát Chí Dương này, mình không có bất kỳ năng lực phản kháng.

Chỉ là giờ khắc này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút dao động.

Linh Tê Kiếm Tông không phải tông môn chính đạo sao? Tại sao người cặn bã như mập mạp, hết lần này tới lần khác có thể trở thành đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông? Mình thiên tân vạn khổ mới thu được thân phận đệ tử tạp dịch, thật đáng giá sao?
Mang theo rìu bổ củi một đường chạy chậm, Bạch Nhạc thở hồng hộc chui vào trong rừng, ra sức chém cây cối.

Mặc dù chỉ là một đệ tử tạp dịch, nhưng Bạch Nhạc từ mười tuổi đã vào Linh Tê Kiếm Tông, tính toán ra cũng đã sáu năm, trong sáu năm này, Bạch Nhạc sớm đã quen cuộc sống như vậy.

Giống thường ngày chém xuống một búa, ở trên thân cây bổ ra một cái khe, trước mắt Bạch Nhạc lại đột nhiên hiện lên một đạo huyết ảnh, trong huyết ảnh bao vây một thanh trường kiếm màu xanh, như ánh sáng rơi xuống trước thân cây mà Bạch Nhạc đang chém.


Trong nháy mắt, một nữ tử áo trắng theo sát huyết ảnh rơi xuống.

Trời đất làm chứng, Bạch Nhạc chưa bao giờ thấy qua nữ nhân xinh đẹp như thế.

Dù trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, cũng không thể che lại dung nhan động lòng người và dáng người uyển chuyển của nàng.

Vô luận là lông mày nhàn nhạt, ánh mắt thanh tịnh hay cái mũi như ngọc, đều giống như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ nhất, không có một chút tì vết, dưới mũi là môi đỏ nhàn nhạt, càng tô điểm ngũ quan hoàn mỹ không một tì vết của nàng.

Trọng yếu nhất là, trên người nữ nhân lộ ra một loại khí chất thánh khiết không nói ra được, không nhiễm chút khói lửa nhân gian, phảng phất như như liếc nhìn nàng nhiều một cái, cũng là một loại khinh nhờn.

- Vân Mộng Chân, ngươi đuổi theo bổn quân mấy vạn dặm, thật cho là bổn quân không làm gì được ngươi sao?
Huyết ảnh ở trước người nữ tử hóa thành một trung niên, lạnh lùng mở miệng nói.

- Thông Thiên Ma Quân, ngươi bị Tử Tiêu Thần Lôi hủy thân thể, chỉ còn một tia thần hồn chạy ra Đạo Lăng Sơn, cho dù có năng lực thông thiên, bây giờ có thể còn lại mấy phần? Ta đã dám đuổi theo ngươi, thì không muốn sống trở về, Côn Ngô Kiếm chính là bảo vật trấn giáo của Đạo Lăng Thiên Tông ta, dù có chết, ta cũng sẽ không để nó rơi xuống trong tay tà ma ngoại đạo như ngươi.