Thám Tử Xuyên Thời Không

Chương 27: Xương trắng - 05



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trước mắt chỉ là nghi ngờ.”

Diệp Hoài Duệ nói với Ân Gia Mính:

“Còn phải tìm ra những bằng chứng thiết thực hơn mới được.”

Đối với pháp y mà nói, tại thời điểm tiến hành nhận dạng cá nhân, ngay cả khi đã xác định thời gian tử vong, tuổi tác, chiều cao cùng với một số bằng chứng phụ phù hợp với một ai đó, thì vẫn cần phải có bằng chứng chính xác và có một không hai, mới có thể xác định được danh tính của đối phương.

【Vậy các anh có thể tìm ra được bằng chứng không?】

Ân Gia Mính cũng rất hồi hộp:

【Ý tôi nói, bộ xương khô đó chính là bằng chứng thực tế về Tư Đồ Anh Hùng.】

“Hiện tại rất khó nói.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dù sao nó cũng là một thi thể đã chôn hơn 30 năm dưới lòng đất, trong quá trình này, một lượng lớn chứng cứ sinh học sẽ bị môi trường tự nhiên tiêu hủy, Diệp Hoài Duệ cũng không dám nói nhiều, “Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để nghĩ ra chút biện pháp.”

Ân Gia Mính hoàn toàn mù tịt đối với chuyện này, những năm đó cũng không có bất kỳ bộ phim điện ảnh hay bộ phim truyền hình nào như《Đội điều tra hiện trường》hoặc《Bằng chứng thép》để phổ biến khoa học cho công chúng. Ngoại trừ kiến thức chung về nhận dạng cá nhân như dấu vân tay và nhóm máu, cậu thực sự chẳng có gì cả.

Xuất phát từ tâm lý khổng tước xòe đuôi của đám con trai, Ân thiếu gia rất muốn tỏ ra thông minh và có chút năng lực trước mặt A Duệ, nhưng trong bụng lại chả có chút gì, có moi hết ra cũng không thể đề xuất bất kỳ sáng kiến hữu ích nào, cuối cùng, cậu chỉ đành hờn dỗi mà nói:

【Ừa, vậy thì tất cả đều dựa vào anh.】

Diệp Hoài Duệ đương nhiên sẽ không biết đến tâm tư ‘chín khúc ngoằn ngoèo mười tám khúc quanh co’ của Ân Gia Mính, nghe thấy giọng nói của đối phương có chút rầu rĩ, cảm thấy tâm trạng có vẻ không được tốt, còn cho rằng cậu đang lo lắng tới vụ án, anh liền an ủi:

“Dù sao, nếu bộ hài cốt đó thực sự là Tư Đồ Anh Hùng, thi thể bị chôn vùi trong ba mươi chín năm nay lại được đào lên…”

Anh thấp giọng cười nói:

“Có phải là ý trời không đây?”

《Đại án Kim Thành》được công chiếu, căn biệt thự mà anh mua trong một phút bốc đồng, còn có sự trùng điệp thần kỳ của thời không trong căn phòng bí mật, hơn nữa, bây giờ bọn họ còn đào ra bộ hài cốt bị nghi ngờ là của tên tài xế.

Có quá nhiều sự trùng hợp ở đây, người không bao giờ tin vào Thần Phật như Diệp Hoài Duệ thậm chí còn cảm thấy, đây có lẽ là vận mệnh đến từ cõi u minh, hoặc có một thế lực bí ẩn khó lường nào đó bên ngoài vũ trụ, đang thúc đẩy anh điều tra lại vụ án này.

【Đúng vậy!】

Ân Gia Mính lập tức lấy lại năng lượng, cậu cười lớn nói:

【Hẳn là ông trời đã thấy tôi chịu đựng oan ức như vậy, mới đưa A Duệ đến giúp tôi giải oan đây mà.】

Diệp Hoài Duệ: “…”

Câu nói này khiến người ta có chút đỏ mặt, anh cũng không biết nên trả lời như thế nào.

“Khụ.”

Anh hắng giọng, đột ngột chuyển chủ đề:

“Nếu bộ hài cốt đó thực sự là Tư Đồ Anh Hùng, cậu nghĩ như thế nào?”

【Nếu đúng là như vậy, thì rất nhiều chuyện đều có thể được giải thích rõ ràng.】

Ân Gia Mính gần như ngay lập tức nghĩ đến mấu chốt của vấn đề:

【Vì sao Tư Đồ Anh Hùng lại phải chết.】

Đúng vậy, nếu hung thủ không muốn bị lộ danh tính của mình, thì Tư Đồ Anh Hùng nhất định là người phải chết.

Ba tên đi cướp ngân hàng, tài xế Tư Đồ Anh Hùng phụ trách lái xe, sau khi thuận lợi cướp xong, bốn tên đánh xe chạy thẳng tới cảng Phục Long, suýt chút nữa đã thành công tẩu thoát ra nước ngoài.

Đáng tiếc, vào đúng thời điểm quan trọng, Tư Đồ Anh Hùng lại đụng phải chủ nợ của mình trên bến tàu, còn bị đối phương nhận ra, điều này đã châm ngòi cho sự cố nảy lửa tiếp theo, đưa vụ án đi đến tình trạng không thể vãn hồi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trên thực tế, khi xem xét toàn bộ vụ án, Tư Đồ Anh Hùng là người duy nhất có danh tính rõ ràng, cũng là người không thể thoái thác.

Đầu sỏ không muốn danh tính của mình bị bại lộ, bèn quyết định đội cái nồi này lên đầu Ân Gia Mính, có thể xem là hắn khá nhọc lòng rồi.

Trong thời đại mà lượng thông tin tương đối hạn hẹp, việc ngụy trang thành một người khác dễ dàng hơn rất nhiều so với bây giờ.

Đối với những ai chưa từng gặp Ân Gia Mính, sự hiểu biết về cậu chỉ có thể giới hạn ở “dáng người rất cao”, “tướng mạo anh tuấn”, “hình xăm Quan Âm nâng sen trên cánh tay”, “giám đốc của khách sạn Thụy Bảo”, mấy thứ đó chỉ là nhãn mác mà thôi.

Chỉ cần ngoại hình không quá chênh lệch, nếu chịu bỏ ra chút công sức, việc khiến đối phương tin rằng mình chính là Ân Gia Mính cũng không phải là việc quá khó để thực hiện.

Hơn nữa, từ biểu hiện của tên đầu sỏ trong vụ án, Diệp Hoài Duệ cảm thấy tên này nhất định là một người rất thận trọng.

Kể cả khi đối mặt với đám đồng bọn “làm chuyện trọng đại” với mình, hắn cũng chắc chắn sẽ không để lộ thân phận.

Cho nên, Tư Đồ Anh Hùng mới luôn cho rằng kẻ chủ mưu chính là Ân Gia Mính, dưới tình thế cấp bách đã gọi ra cái tên “Ân Gia Mính” này, úp luôn cái nồi lên người Ân thiếu gia.

Trong hồ sơ mà Diệp Hoài Duệ từng đọc, tên lưu manh sống sót sau vụ xả súng đã mau chóng tỉnh lại sau khi phẫu thuật, khai nhận chi tiết với cảnh sát về tình huống khi đó.

Khu vực xung quanh cảng Phục Long là địa bàn hoạt động của tổ chức “Nhân Nghĩa Đường”, lúc đó, cán bộ “Đại Bao” của Nhân Nghĩa Đường đang mang theo ba người đàn em đi “canh tuần” ở cảng Phục Long — thực chất là đi thu “phí lên bờ” cho các đầu rắn mang người nhập cư trái phép vào ban đêm.

Khoảng chừng ba giờ, Đại Bao để ý có một chiếc ô tô đang lén lút đậu trên con đường lớn nằm ven bờ cát, bốn người xuống xe, ba người che mặt, một người trông có vẻ luống cuống, tay xách túi lớn túi nhỏ, đi đến thẳng bến tàu.

Đại Bao kinh nghiệm phong phú, nhìn thoáng qua cũng biết đây là tư thế chuẩn bị “bỏ trốn”.

Sau đó, hắn nhận ra cái tên duy nhất không đeo mặt nạ là Tư Đồ Anh Hùng, người đang nợ hắn hàng trăm nghìn tiền cho vay nặng lãi.

Đương nhiên, Đại Bao không thể để Tư Đồ Anh Hùng cứ như thế mà chạy thoát, ỷ vào việc có “vũ khí” trên người, hắn mang ba đàn em ra đón, chặn đường bốn người bọn chúng.

Theo lời kể của tên lưu manh, khi bốn người kia bị chặn đường, bọn chúng gần như ngay lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng và cực kỳ kích động.

Đặc biệt là tên tài xế Tư Đồ Anh Hùng, thực sự giống như một con cua ký sinh bỗng nhiên bị nhấc xác lên, chỉ có thể dùng từ “hoảng loạn” để hình dung.

Khi đó, Đại Bao cùng ba người đàn em chặn đứng bốn người trên bãi biển trước bến tàu, yêu cầu Tư Đồ Anh Hùng phải trả tiền ngay lập tức.

Hiển nhiên, trong tay Tư Đồ Anh Hùng không có một lượng tiền mặt lớn như vậy, lại bị đe dọa bởi sức ép của chủ nợ, tinh thần của gã đã sớm sụp đổ.

Gã bất ngờ quay lại, túm lấy người cao nhất trong số ba người đàn ông che mặt, khóc lóc van xin người ta trả nợ giúp mình.

Trong bản ghi chép, nguyên văn của tên lưu manh như sau:

【Tư Đồ ôm đùi người đàn ông, gọi người đó là [Mính ca]!】

【Gã còn nói, Mính ca, bây giờ chúng ta có tiền rồi, anh giúp tôi một chút, giúp tôi trả lại khoản tiền kia, nhiều nhất là ứng trước cho tôi được không!】

【À đúng rồi, còn có cái này, khi Đại Bao ca mở miệng chất vấn Tư Đồ có ý định bỏ chạy hay không, tên kia còn chỉ vào người cao nhất và nói với chúng tôi, “Đây chính là Ân Gia Mính, Mính ca đến từ khách sạn Thụy Bảo! Anh ấy có tiền, nhất định sẽ giúp tôi trả lại!】

【Tại sao tôi lại nghĩ hắn ta là lão đại? Nhìn vào vị trí đấy, đại ca cảnh sát! Cả người hắn trông giống như một cây gậy trúc luôn đứng ở giữa, khi có chuyện gì xảy ra, phản ứng đầu tiên của ba người còn lại chính là quay sang nhìn hắn, đó còn không phải lão đại hay sao?】

【Chúng tôi đều là những con người ‘nhỏ bé’, đến cái liếc mắt cũng chẳng có, làm sao có thể được như vậy!】

Tại đây, cảnh sát Kim Thành đã liên tục lặp đi lặp lại mà thẩm vấn, đảo trước đảo sau rồi bất ngờ đánh úp đến bảy tám lần, mục đích là để xác định những thông tin mấu chốt như “Mính ca”, “Ân Gia Mính” và “khách sạn Thụy Bảo” được cung cấp bởi tên lưu manh có chính xác hay không.

Tên lưu manh khẳng định, bản thân hoàn toàn không nghe nhầm.

Hắn nói, tuy rằng mình chỉ là một con tép riu trong Nhân Nghĩa Đường, nhưng hắn ít nhiều cũng đã nghe qua các nhân vật trong hai giới hắc bạch.

Tuy rằng chưa từng gặp mặt Ân Gia Mính — tổng giám đốc khách sạn Thụy Bảo, nhưng hắn biết rõ có một người đứng đầu như vậy, cho nên tuyệt đối không có khả năng nghe nhầm.

【Hơn nữa, người đó mặc áo tay ngắn, tôi còn có thể nhìn thấy hình xăm trên cánh tay trái của hắn ta — đó chính là Phật Bà Quan Âm! Là Quan Âm nâng sen đấy!】

Sau nhiều lần đưa ra nghi vấn và lặp đi lặp lại để xác nhận, cảnh sát tin rằng tên lưu manh không nói dối, vì vậy họ chấp nhận lời khai của hắn, liệt Ân Gia Mính vào nghi phạm số một trong vụ án.

【Nghe Tư Đồ nói như vậy, tất nhiên Đại Bao ca đã hỏi người nọ có phải là Ân Gia Mính hay không, có thực sự muốn giúp Tư Đồ trả lại tiền hay không, nếu muốn, thì mau chóng “đưa tiền” ra, kết quả…】

【Kết quả, người nọ không nói gì, đột nhiên rút súng ra, bắn ba phát về phía Đại Bao ca!】

【Lồng ngực Đại Bao ca đẫm máu, ngã gục xuống đất.】

【Tôi quá mức sợ hãi, lập tức quay đầu bỏ chạy!】

【Tiếp theo, tôi liền nghe thấy tiếng súng, có ai đó đã nổ súng sau lưng tôi, còn có Đông Tử, hình như cậu ấy đã rút súng bắn trả!】

【…Sau đó ư? Ôi, lưng tôi bỗng nhiên đau nhói, ngã lăn ra đất, không biết gì nữa! Đến khi tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện luôn rồi!】

Trong lời khai của tên lưu manh này, có thể xác định được danh tính của hai trong số bốn tên cướp.

Một người là tài xế Tư Đồ Anh Hùng, và người còn lại là “Ân Gia Mính”, người đã bị Tư Đồ Anh Hùng làm lộ tên.

“Nếu tôi không nhầm, Tư Đồ Anh Hùng không có ý đổ lỗi, mà thực sự nghĩ rằng ‘người đó’ là cậu.”

Diệp Hoài Duệ nói với vị khổ chủ bị hãm hại:

“Cho nên, người giả danh cậu có lẽ đã không nói cho những đồng phạm khác biết về thân phận thật sự của hắn. Nói cách khác, ít nhất cho đến khi bọn chúng chạy trốn đến cảng, ba người còn lại vẫn cho rằng hắn ta là ‘Ân Gia Mính’.”

【Không sai!】

Tay Ân Gia Mính nắm chặt thành quyền,【Vì vậy, một khi trốn thoát không thành, Tư Đồ Anh Hùng nhất định phải chết!】

Khu vực cảng Phục Long tuy có hơi vắng vẻ, nhưng cũng không hẻo lánh đến mức khắp nơi đều không có người, tiếng súng dồn dập như vậy tất nhiên sẽ làm kinh động những người ở gần đó.

Trên thực tế, lúc đó có hai cảnh sát tuần tra đang làm nhiệm vụ gần đó, nghe thấy tiếng súng nổ thì lập tức chạy tới, không may bị cuốn vào cuộc đọ súng nảy lửa, hi sinh vì nhiệm vụ ngay tại chỗ.

Năm ấy, bọn côn đồ bắn giết lẫn nhau và bắn chết cảnh sát, mức độ nghiêm trọng của hai việc này chỉ có thể nói là “khác nhau một trời một vực”, càng không kể bọn sát nhân còn có những món châu báu quý giá lên đến hàng triệu đô la.

Mọi thứ đã tiến triển đến mức này, bọn cướp chắc chắn cũng phải hoảng sợ.

Địa điểm bị lộ, cảnh sát chi viện có thể đến bất cứ lúc nào, trốn sang nước khác đã là điều vô vọng, mong muốn cấp thiết nhất bọn chúng lúc đó là chạy khỏi cảng Phục Long ngay lập tức.

Trong hoàn cảnh như vậy, bọn côn đồ không thể rảnh rỗi để quan tâm đến sống chết từng người bọn lưu manh ở Nhân Nghĩa Đường hay hai người cảnh sát.

“Người giả mạo thân phận của cậu…”

Diệp Hoài Duệ suy nghĩ:

“Chúng ta đặt cho hắn một biệt danh, gọi là ‘X’ được không?”

Ân Gia Mính:【Được, cứ gọi X đi.】

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Trước đó chúng ta đã từng thảo luận qua, tên X này hiển nhiên là người khá thận trọng, vì vậy hắn rất có thể đã suy xét đến khả năng sẽ có nhân chứng sống.”

Diệp Hoài Duệ phân tích theo suy nghĩ của Ân thiếu gia:

“Lúc này, người duy nhất bị bại lộ là Tư Đồ Anh Hùng chắc chắn phải chết.”

Đại Bao và các đàn em ở Nhân Nghĩa Đường đều biết Tư Đồ Anh Hùng, căn bản không thể nào chống chế, chỉ cần bọn họ có một người may mắn sống sót, thì nhất định sẽ tiến hành tố giác với cảnh sát.

Mặt khác, Tư Đồ Anh Hùng chỉ là một tài xế taxi vì nợ cờ bạc mà phải bí quá hóa liều, chưa từng trực tiếp tham gia vào vụ cướp, trong tay cũng không dính mạng người, cho dù có bị tóm thì bản án chắc chắn cũng sẽ nhẹ hơn ba tên còn lại.

Ngoài ra, bản thân Tư Đồ Anh Hùng là người cờ bạc thành thói, ham sống sợ chết, tính tình yếu đuối, phòng tuyến tinh thần dễ bị sụp đổ. Diệp Hoài Duệ phỏng đoán, năng lực phản trinh sát của gã cũng không mạnh mấy, một khi không thoát khỏi Kim Thành, e rằng việc bị cảnh sát bắt được chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nếu Tư Đồ Anh Hùng sa lưới, cảnh sát chắc chắn sẽ hỏi được rất nhiều chi tiết về vụ cướp từ miệng gã.

Cho đến khi Tư Đồ Anh Hùng nhìn thấy các bức ảnh của chính Ân Gia Mính, tất nhiên sẽ phát hiện ra “lão đại” mà gã tưởng thực chất chỉ là hàng giả.

Cứ như vậy, việc vu oan giá họa mà X phải tốn công tốn sức thực hiện, lại thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ trong khoảnh khắc.

Vì vậy, Tư Đồ Anh Hùng nhất định phải chết, chết càng sớm càng tốt.

Lúc trước đọc hồ sơ, Diệp Hoài Duệ thấy Tư Đồ Anh Hùng cứ mãi chưa bị sa lưới, anh cảm thấy, đối phương có lẽ đã chạy trốn thành công, hoặc là đã chết.

Bây giờ, nếu có thể xác nhận bộ hài cốt đó là Tư Đồ Anh Hùng, anh có thể nhanh chóng chứng thực suy đoán của mình — Tư Đồ Anh Hùng không chỉ đã chết, mà còn có thể bị X diệt khẩu.

“Ngoài ra, tôi có một ý tưởng…”

Diệp Hoài Duệ nói:

“X muốn giết Tư Đồ Anh Hùng, có thể còn có lý do khác.”

【Ồ?】

Tinh thần Ân Gia Mính lập tức phấn chấn:

【Anh nói nhanh một chút cho tôi nghe đi!】

“Tôi sẽ làm một phép so sánh…”

Diệp Hoài Duệ nói, “Ví dụ, tôi giả mạo Mã…”

Anh vốn định nói đến Mã Hóa Đằng (*), nhưng sau đó lại nghĩ đến năm 82, Mã Hóa Đằng vẫn chưa được mọi người biết đến, bèn cấp tốc lên Baidu, đổi thành một nhà công nghiệp Kim Thành vào những năm 70.

(*) Mã Hóa Đằng: Là một ông trùm kinh doanh Trung Quốc, nhà đầu tư, nhà từ thiện, kỹ sư, nhà doanh nghiệp về Internet và công nghệ, cũng là người sáng lập, chủ tịch và giám đốc điều hành của Tencent.

“Ví dụ, tôi sử dụng danh tính của Trần × × để giả danh lừa bịp, lừa một số tiền rất lớn. Sau khi sự việc xảy ra, cảnh sát đã tìm thấy Trần × ×, cũng đã xác nhận anh ta không liên quan gì đến vụ án lừa đảo… Nhưng tất cả những gì cảnh sát có thể làm được, chỉ là xác nhận Trần × × vô tội mà thôi. ”

Diệp Hoài Duệ dừng lại một chút:

“Bọn họ vẫn không biết tôi là ai, cũng không thể lấy được bất kỳ manh mối gì từ Trần × ×.”

Anh chậm rãi nói ra những trọng điểm mà mình thực sự muốn nói:

“Bởi vì tôi không quen biết Trần × ×, mà Trần × × cũng không quen biết tôi, vòng xã giao của chúng ta không hề giao thoa, cho nên cảnh sát không thể dùng Trần × × để làm đột phá khẩu…”

【Tôi hiểu rồi!】

Ân Gia Mính dĩ nhiên đã hiểu ra ẩn ý của Diệp Hoài Duệ:

【Nếu tên đó chỉ giả mạo danh tính của tôi, ngay cả khi Tư Đồ Anh Hùng bị bắt, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh rằng X không phải là tôi, nhưng danh tính của X vẫn sẽ không bị bại lộ!】

“Đúng vậy.”

Diệp Hoài Duệ nói:

“X quá cố chấp với việc ‘giả mạo thành cậu’.”

Tiếp đó, cả hai tổng kết lại những gì X đã làm đằng sau kế hoạch bỏ trốn không thành.

Hắn rất có thể đã giết Đới Tuấn Phong, giám đốc an ninh liên quan đến kế hoạch phạm tội, sau đó gọi điện cho Ân Gia Mính để bảo cậu mau chóng chạy trốn, và cuối cùng là giết chết tên tài xế Tư Đồ Anh Hùng.

Nếu không phải vì chấp niệm không được bình thường của X chỉ để khiến Ân Gia Mính phải đội nồi, như vậy, khả năng lớn hơn chính là, hắn tuyệt đối không thể để cảnh sát biết Ân Gia Mính không phải là hung thủ — bởi vì như thế, cảnh sát rất có thể sẽ tìm ra nguồn gốc, chuyển dời sự nghi ngờ lên chính hắn.

“Hoặc là cả hai thì sao?”

Diệp Hoài Duệ cười nói, giọng điệu mang theo sự trêu chọc:

“Ví dụ, X là kẻ thù của cậu, cho nên cực kỳ cố chấp mà giá họa cho cậu, nhưng lại sợ cảnh sát sẽ thông qua cậu mà tra ra hắn.”

【Đậu ×, nghe hợp lý dữ vậy!】

Ân Gia Mính cảm thấy hoàn toàn có lý:

【Hay là hắn sẽ được hưởng lợi khi cho tôi đội cái nồi này?】

Cậu theo bản năng vỗ vỗ ngực mình:

【Dù gì thì tôi cũng là giám đốc của một khách sạn, quản lý hàng trăm nhân viên, cho dù không được nhập vào gia phả, tốt xấu gì vẫn là con trai của một ông chủ lớn, ít nhiều cũng được phân chia một chút đồ… Xem ra, có không ít người muốn tôi chết đây này!】

“Cậu vẫn tự hào về bản thân nhỉ!”

Nếu người này đang ở trước mặt mình, Diệp Hoài Duệ cảm thấy, chính anh không chừng sẽ nâng khuỷu tay lên, thúc cùi chỏ vào eo như cái cách anh từng đối đãi với ông bạn tồi Nhị Minh.

“Vậy cậu cẩn thận suy ngẫm lại đi, trong các mối quan hệ của cậu, có ai có ngoại hình giống cậu, lại căm ghét cậu, sợ rằng cậu không phải đội cái nồi đen này, khiến cảnh sát sẽ chú ý ngược lại hắn hay không?”

Ân Gia Mính vậy mà thực sự nghiêm túc suy nghĩ.

【Đầu tiên là loại trừ Thúy Hoa và A Hổ.】

Sau một hồi lâu, Ân thiếu gia nói:

【Thúy Hoa mà anh từng gặp, chỉ cao có 1m70, so với tôi thì càng kém xa. Ngay cả khi đặt một tấm lót cao su vào đế giày, cũng không thể đẹp trai thoát tục như cây ngọc đón gió giống tôi được.】

Cậu dừng lại một chút:

【A Hổ cũng không đủ cao, hơn nữa nhìn quá bắt mắt, vết bớt đỏ to như vậy nằm trên mặt, cậu nhóc ấy còn nổi tiếng hơn cả tôi. Trừ khi cậu ấy luôn trùm đầu trong túi giấy, nếu không, chỉ cần vừa lộ mặt cũng đã lộ tẩy…】

Sau đó, Ân Gia Mính nhanh chóng loại trừ một vài đàn em thân cận, cuối cùng lại đi đến kết luận thần kỳ, “Thực ra, sức hút của tôi cũng không tệ nhỉ?”

“…Được rồi, cậu cứ từ từ mà ngẫm.”

Diệp Hoài Duệ nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài cửa sổ đang dần dịu đi, biết rõ cuộc trò chuyện hôm nay sắp sửa kết thúc.

“Nói chung, tôi sẽ nghĩ cách để mau chóng xác nhận xem bộ hài cốt rốt cuộc có thuộc về Tư Đồ Anh Hùng hay không.”

Anh lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng: Không đảm bảo có thể nắm chắc thành công hay không.

“Về phần cậu, vẫn là câu nói kia.”

Diệp Hoài Duệ sợ rằng Ân thiếu gia không thể chịu đựng được sự cô đơn, sẽ làm ra trò hề nhảm nhí gì đó có thể chơi chết chính cậu, vì vậy, anh không ngại phiền phức mà dặn dò:

“Ngàn vạn, ngàn vạn, ngàn vạn lần phải cẩn thận, chú ý ẩn nấp, tuyệt đối không được tự ý đi ra ngoài, biết chưa?”

Thứ Năm, ngày 5 tháng 8 năm 2021, 9 giờ 45 phút sáng.

Tại một khu nhà ở xã hội(*) phía nam Kim Thành.

(*) Nhà ở xã hội: Là nhà thuộc sở hữu và thuộc sự quản lý nhà nước. Mục đích là cung cấp thêm các căn hộ giá rẻ hơn thị trường (nhà ở thương mại) để giải quyết nhu cầu nhà ở giá rẻ cho các hộ gia đình có trong chính sách hiện hành.

“Phòng 406.”

Cảnh sát Hoàng cùng với cộng sự đứng trước cửa phòng 406, cẩn thận kiểm tra kỹ số nhà, “Chính xác là gian phòng này rồi.”

Hai người đi theo ở phía sau là Diệp Hoài Duệ và Âu Dương Đình Đình.

Cảnh sát Hoàng bấm chuông, rất nhanh đã có một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi bước ra mở cửa.

“Bà La, đồng nghiệp chúng tôi đã gọi điện cho bà trước đó.”

Mọi người đều đưa ra giấy tờ tùy thân, nói với người phụ nữ trung niên:

“Chúng tôi ở đây để hỏi thăm bà cố về trường hợp liên quan đến Tư Đồ Anh Hùng.”

Người phụ nữ trung niên được gọi là “bà La” lộ ra cảm xúc phức tạp trên gương mặt, xen lẫn giữa khổ não, khó xử và ghét bỏ, bà thấp giọng lẩm bẩm một câu gì đó, mới đưa cả bốn người vào phòng của mình.

Không gian bên trong nhà ở xã hội vốn không lớn, bốn người khách cùng lúc ngồi trong phòng khách, càng khiến không gian trở nên chật chội hơn.

“Tôi đi gọi mẹ tôi ra ngoài.”

Bà La quay người bước vào phòng, một lúc sau, bà dìu một bà cụ khoảng bảy mươi tuổi chậm rãi trở về phòng khách.

“Đây là mẹ tôi, Tư Đồ Đan Ni.”

Bà La đỡ cụ ngồi trên sô pha, tự mình kéo tới một chiếc ghế xếp, ngồi bên cạnh cụ, nói một cách cứng rắn:

“Các ngài, có chuyện gì thì cứ hỏi đi.”

Bà cụ tên là Tư Đồ Đan Ni, năm nay 76 tuổi, là em gái của Tư Đồ Anh Hùng.

Khi vụ cướp Kim Thành xảy ra vào năm đó, cụ đã kết hôn và sinh con, con trai con gái của cụ đều đã mười mấy tuổi đầu.

Vụ án này ồn ào đến cực điểm, khắp nơi đều là lệnh truy nã của Ân Gia Mính và Tư Đồ Anh Hùng, mọi người đều bàn tán về chi nhánh Phúc Thọ của ngân hàng Đại Tân và “Nước mắt của Bắc Băng Dương” đã mất tích. Gia đình Tư Đồ Đan Ni đương nhiên cũng biết được tin tức về người anh vợ đã gây ra tai họa thảm khốc đó.

May mắn là năm ấy thông tin còn chưa phát triển, cũng không có thứ gọi là công cụ tìm kiếm thịt người (*), hơn nữa, bởi vì Tư Đồ Anh Hùng ham mê cờ bạc, nợ nần chồng chất, em gái của gã không thể chịu đựng nổi, hai người đã cắt đứt quan hệ từ lâu, cho nên cũng ít ai biết bọn họ từng là thân thích, không đến mức sẽ bị hàng xóm đâm sau lưng, hoặc là thèm muốn những món “châu báu bị đánh cắp” không hề tồn tại.

(*) Công cụ tìm kiếm thịt người: Là lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại truy tìm, điều tra thân phận thật sự của người nào đó (gần giống với doxing).

Tuy là như vậy, nhưng ngưỡng cửa nhà Tư Đồ Đan Ni vẫn sắp bị cảnh sát Kim Thành trực tiếp san bằng.

Bà La vẫn nhớ như in khoảng thời gian dài sau vụ cướp, hầu như ngày nào cũng có cảnh sát tới cửa, đi tới đi lui, hết lần này đến lần khác, không ngại phiền toái mà vẫn cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi — Tư Đồ Anh Hùng có liên lạc với mọi người không? Mọi người có biết Tư Đồ Anh Hùng đang ở đâu không? Gã đã đưa cho mọi người cái gì chưa? Nếu có bất kỳ manh mối nào thì mọi người phải thông báo cho chúng tôi ngay lập tức.

Cả nhà bọn họ không thể chịu nổi sự quấy nhiễu này, việc thăng chức và thuyên chuyển của cha thất bại, anh hai thi trượt kỳ thi tuyển sinh, tình cảnh gia đình càng ngày càng bi thảm, cha mẹ bởi vì chuyện này mà ngày ngày cãi nhau, kết cục là vợ chồng ly tán, anh trai em gái đều phải chia ly.

Có thể nói, chính vụ cướp ấy đã làm thay đổi quỹ đạo của cuộc đời họ — nhưng dù là cướp của giết người hay trộm cắp châu báu, thì mọi thứ từ đầu đến đuôi đều không dính dáng gì đến họ.

Trên thực tế, cả đời bà La không bao giờ muốn nghe lại cái tên “Tư Đồ Anh Hùng” của người cậu(*) này.

(*) Anh trai của mẹ được xưng là cậu/bác nhé.

Không ngờ đã gần bốn mươi năm trôi qua, cảnh sát lại đột ngột tới cửa như năm đó, vì cái ngôi sao chổi kia mà đến làm phiền nhà bọn họ.

“Ngài cứ giải thích trước đi!”

Bà La tức giận nói thêm:

“Gia đình chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật! Muốn hỏi về sự kiện năm 82 thì chúng tôi không biết gì cả!”

“Đừng lo lắng, bà La.”

Cảnh sát Hoàng tốt tính nở nụ cười, nhìn bà lão đang lộ ra vẻ mặt khá thấp thỏm, “Chúng tôi đến chỗ bà thực sự là vì Tư Đồ Anh Hùng. Nhưng không phải vì vụ án cũ cách đây ba mươi chín năm, mà là…”

Hắn dừng lại một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Chúng tôi vừa phát hiện một thi thể cách đây không lâu, nghi ngờ rằng đó có thể là Tư Đồ Anh Hùng.”

“Cái gì!!?”

Tư Đồ Đan Ni và bà La đều sợ hãi kêu lên, “Các anh đã tìm thấy thi thể của người đó!? Người đó đã chết rồi sao!?”

Cảnh sát Hoàng cùng với cộng sự đã là cảnh sát từ lâu, họ đã sớm luyện ra đôi mắt nhìn thấu lòng người thông qua biểu cảm. Cho dù hai người là thực sự giật mình hay chỉ là giả tạo, các cảnh sát chỉ cần liếc mắt cũng đã có thể thấy rõ.

Đánh giá biểu cảm của hai người lúc này, Tư Đồ Đan Ni và bà La là thực sự không biết gì về cái chết của Tư Đồ Anh Hùng.

“Này… cái này…”

Bà cụ nhìn con gái mình, lại nhìn sang cảnh sát Hoàng, giọng nói khẽ run:

“Anh của tôi, thực sự đã chết rồi sao?”

Bà La cũng sốt ruột ngắt lời:

“Chết từ khi nào? Chết như thế nào?”

Khi cảnh sát Hoàng nói với bọn họ về cái chết của Tư Đồ Anh Hùng, hắn đặc biệt chú ý mà không đề cập tới thời gian, hai người cứ thế mà nghĩ rằng, Tư Đồ Anh Hùng đã trốn thoát được bốn mươi năm, cuối cùng thì chết vì bệnh tật rồi được cảnh sát tìm thấy sau khi chết, hiện tại bọn họ tới đây là để chứng thực.

“Người ấy đã chết từ lâu rồi.”

Cảnh sát Hoàng trả lời: “Chúng tôi vẫn chưa thể xác nhận liệu người chết có phải là chính Tư Đồ Anh Hùng hay không, cho nên chúng tôi muốn nhờ hai người hỗ trợ điều tra.”

“Thì, thì ra là như vậy.”

Tư Đồ Đan Ni chạm vào ngực mình, cũng không biết bà ấy đang đau buồn vì cái chết của anh trai mình, hay cảm thấy nhẹ nhõm rốt cuộc cũng đã trút được gánh nặng.

“Vậy thì… chúng tôi có thể giúp gì cho các anh?”

Bà La cũng gật đầu, vẻ mặt luôn lạnh lùng như băng sương cũng dần dịu đi, như thể tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Cảnh sát Hoàng nhìn về phía Diệp Hoài Duệ:

“Pháp y Diệp, anh đến hỏi đi.”

Bắt tội phạm và lấy khẩu cung là sở trường của hắn, nhưng đổi lại thành các vấn đề kỹ thuật trong nhận dạng cá nhân, tốt hơn hết là nên để các chuyên gia xuất hiện.

Diệp Hoài Duệ gật đầu, đưa danh thiếp của mình cho bà La, sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, anh liền đi thẳng vào vấn đề chính.

“Đầu tiên, hai vị có nhớ Tư Đồ Anh Hùng cao bao nhiêu không? Trước khi mất tích thì mập hay ốm? Cân nặng là bao nhiêu, có thể ước lượng được không?”

Diệp Hoài Duệ nói ra chính là tiếng phổ thông tiêu chuẩn ít nhất có thể vượt qua bài kiểm tra hạng hai, còn là người khôi ngô tuấn tú và nho nhã lịch sự, bà La nhìn chằm chằm vào mặt anh trong khoảng vài giây, mới chuyển sang tiếng phổ thông với khẩu âm rất nặng, cố gắng trả lời câu hỏi của đối phương.

“Không sao.”

Diệp Hoài Duệ mỉm cười, “Hai vị nói tiếng địa phương là được rồi.”

“Được, tốt.”

Bà La thở phào một hơi, đổi lại thành phương ngữ Kim Thành, “Thực ra, ấn tượng của tôi về người cậu này đã rất mơ hồ rồi…”

Bà ấy không hề nói dối, bởi vì khi vụ trọng án xảy ra, bà cũng mới chỉ là một cô bé mười ba tuổi.

Bà La cau mày, cố gắng nhớ lại một chút, “Tôi đoán, về chiều cao, chắc khoảng năm thước bốn tấc Anh đến năm thước năm tấc Anh (*).”

(*) 1 thước ≈ 33,3 cm; 1 tấc Anh (đơn vị cũ) ≈ 3,33 cm

Bà nhìn sang mẹ mình, hỏi lại để xác nhận: “Đúng không ạ?”

Tư Đồ Đan Ni gật đầu, “Ừ, chắc là vậy.”

Đơn vị mà bà La dùng là tấc Anh, Diệp Hoài Duệ nhanh chóng chuyển đổi ở trong đầu, ước chừng là 162 cm đến 165 cm, khớp với bản ghi chép trong hồ sơ mà bọn họ đã tìm hiểu.

“Về phần cân nặng…”

Bà La nghiêm túc nhớ lại, “Tôi nhớ là cậu tôi khá béo. Tôi đoán ít nhất cũng phải một trăm sáu mươi cân.”

Một trăm sáu mươi cân gần như tương đương với 73 kg, xét về chiều cao của Tư Đồ Anh Hùng thì thực sự khá là béo.

—— May cho kẻ giả mạo Ân Gia Mính là người cao to khỏe mạnh, nếu đổi lại là một người gầy yếu, có lẽ sẽ không thể một mình một ngựa mà hoàn thành một loạt công việc như giết người, di dời thi thể và chôn xác.

Diệp Hoài Duệ nở nụ cười nhẹ nhàng với bà La và bà cụ, “Không biết hai vị còn giữ lại ảnh của Tư Đồ Anh Hùng hay không?”

Lần này bà La lắc đầu không chút nghĩ ngợi, “Không còn gì nữa.”

Bà ra dấu cho các vị khách nhìn bốn phía xung quanh, cười khổ mà nói:

“Chồng tôi là nhân viên lắp cáp mạng, mấy năm trước đã đổ bệnh, sức khỏe không được tốt cho lắm, mấy năm gần đây ổng không thể kiếm được nhiều tiền. Khó khăn lắm chúng tôi mới có được gian nhà ở công cộng này, lúc dọn nhà đến đây, đều đã vứt hết những thứ cũ kĩ chiếm diện tích đi rồi…”

Ngụ ý của bà La là những album ảnh cũ cũng thuộc loại “đồ cũ chiếm diện tích”.

“Vâng, được rồi.”

Diệp Hoài Duệ cũng không miễn cưỡng, anh hỏi ngược lại:

“Hai vị có nhớ bất kỳ đặc trưng nào khác của Tư Đồ Anh Hùng hay không?”

Anh nói thêm:

“Ví dụ, người đó có từng bị gãy xương, hoặc có bất kỳ vết thương bên ngoài nghiêm trọng nào khác không, đã từng làm phẫu thuật gì chưa… bất cứ điều gì như vậy đều có thể.”

Bà La lúc đó thực sự còn quá nhỏ, thậm chí, đến tình trạng sức khỏe của cha mẹ mình cũng chẳng hay biết gì, huống chi là người cậu đã đoạn tuyệt từ lâu.

Bà chỉ có thể quay đầu sang nhìn mẹ mình.

Tư Đồ Đan Ni cũng đã lớn tuổi rồi, tốc độ phản ứng và suy nghĩ đều rất chậm.

Cụ suy nghĩ chừng một phút, mới chậm rãi nói:

“Tôi nhớ rõ… Đại ca…hình như có chiếc răng vàng phải không?”

Nghe đến từ khóa “răng vàng”, ánh mắt mọi người tức khắc sáng lên.

“Cụ chắc chắn chứ?”

Cảnh sát Hoàng hơi nghiêng người về phía trước, “Có thật là một chiếc răng vàng hay không?”

Khi bị cảnh sát một mực truy hỏi, trái lại, Tư Đồ Đan Ni bỗng đâm ra do dự.

“Tôi, tôi không nhớ rõ… Hình như không có… Tôi không biết mình có nhớ nhầm không…”

“Không, thực sự là có!”

Bà La lại nói vào ngay lúc này: “Mẹ nói như vậy tôi mới nhớ ra, cậu đúng là có một chiếc răng vàng! Lúc đó, cậu còn nợ rất nhiều tiền cho vay nặng lãi, còn cha tôi —”

Bà ấy đột nhiên nói lắp, có chút hối hận vì không nên nhắc đến người cha ruột đã cắt đứt quan hệ với họ vì chuyện này trước mặt mẹ mình, “Cha tôi… Ông ấy nói, cậu cứ dứt khoát nhổ luôn cái răng đó để trả hết nợ đi…”

Giọng nói của bà càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì lúng túng nở nụ cười, “Nói chung, tôi nhớ rõ cậu tôi thực sự có một chiếc răng vàng.”

“Cảm ơn.”

Diệp Hoài Duệ nhẹ nhàng cảm ơn họ, lại hỏi:

“Hai vị có còn nhớ rõ, Tư Đồ Anh Hùng đã nạm chiếc răng nào không? Còn nữa, người đó đã nạm răng ở phòng khám nào?”

Chi tiết này quá mức cặn kẽ, cả Tư Đồ Đan Ni cùng với con gái của cụ đều không thể nhớ được.

Các bà chỉ có thể nói một cách mơ hồ, chiếc răng đó thường không nhìn thấy được, cho nên nó chắc chắn không phải là răng cửa.

Về vấn đề phòng khám — đã gần bốn mươi năm trước, càng không thể kiểm tra được.

Diệp Hoài Duệ lại hỏi thêm một vài câu hỏi, chẳng hạn như Tư Đồ Anh Hùng thuận tay trái hay tay phải, vân vân.

Sau khi tất cả những câu hỏi này đều được đặt ra, Diệp Hoài Duệ lại nhìn về phía Tư Đồ Đan Ni:

“Nếu như không ngại, có thể làm phiền cụ phối hợp với chúng tôi làm xét nghiệm ADN được không?”

Anh giải thích với bà cụ:

“Bởi vì cụ là người thân của Tư Đồ Anh Hùng, bằng cách so sánh ADN, chúng tôi có thể xác định liệu thi thể chúng tôi tìm thấy có phải là chính Tư Đồ Anh Hùng hay không.”

Lúc đầu, Tư Đồ Đan Ni và bà La đều rất do dự, nhưng sau khi nghe nói việc lấy mẫu chỉ cần dùng tăm bông vét vài lần trong miệng, sẽ không có bất kỳ đau đớn nào, càng không cần phải lấy máu, họ đã đồng ý với yêu cầu của Diệp Hoài Duệ.

Âu Dương Đình Đình dùng tăm bông để cạo các tế bào biểu mô miệng của Tư Đồ Đan Ni một cách thành thạo và lưu loát, sau đó niêm phong chúng vào ống thu thập (*).

(*) Ống thu thập máu (ống nghiệm lấy máu):

NGUYÊN TẮC SỬ DỤNG CÁC LOẠI ỐNG THU THẬP MÁU VÀ THỨ TỰ CHO MÁU VÀO CÁC ỐNG

“Đúng rồi, còn có một việc nữa.”

Sau khi chờ Âu Dương Đình Đình ngồi về chỗ cũ, cảnh sát Hoàng lại lần nữa mở miệng hỏi hai mẹ con:

“Bà có manh mối nào về những người thân khác của Tư Đồ Anh Hùng không?”

Theo thông tin mà cảnh sát Hoàng cùng những người khác có thể tra được, Tư Đồ Anh Hùng đã có người vợ và một cô con gái.

Nhưng khi vụ cướp xảy ra vào năm 1982, Tư Đồ Anh Hùng vì quanh năm nghiện ngập cờ bạc mà mất hết toàn bộ tài sản, vợ gã cũng vì không thể chịu đựng nổi chủ nợ ngày ngày tới cửa, bèn mang con gái trốn về nhà mẹ đẻ để tránh tai họa.

Sau khi vụ cướp xảy ra, cảnh sát Kim Thành chắc chắn sẽ không bỏ qua người thân của nghi phạm.

Bọn họ tra hỏi vợ của Tư Đồ Anh Hùng không biết bao nhiêu lần, lật tung cả gia đình nhà họ lên, cho đến khi cảnh sát xác nhận hai mẹ con không liên quan đến vụ án mới thôi, trước sau đã qua mất vài tháng giằng co qua lại.

Sau đó, vợ của Tư Đồ Anh Hùng cùng với nhà mẹ đẻ đều đi nhập cư, rời khỏi Kim Thành, về sau cũng không còn tin tức gì về họ nữa.

Bây giờ, nếu muốn truy tìm tung tích của họ thì phải phối hợp với quốc gia nhập cư, thủ tục sẽ cực kỳ phiền phức, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.

Cảnh sát Hoàng chỉ tạm hỏi như vậy, vốn cũng không ôm quá nhiều hy vọng.

Không ngờ bà La suy nghĩ một chút, rồi lại trả lời:

“Nửa năm trước, hình như tôi đã từng gặp qua con gái của cậu, là chị họ của tôi.”

Bà La và con gái của cậu có tuổi tác gần ngang nhau, trước khi hai gia đình lục đục, hai cô gái đã chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm cũng khá tốt đẹp.

Khoảng nửa năm trước, khi bà La đến một ngân hàng để lo liệu công việc thì tình cờ gặp một người phụ nữ trung niên trạc tuổi.

Hai bà cùng lúc ngồi điền thông tin trên cùng một chiếc bàn.

Bà La phát hiện đối phương chỉ dùng tay phải khi viết chữ, tay trái vẫn luôn buông thõng, cho dù tờ giấy cứ trượt trên tấm kính nhẵn bóng vẫn không đè nó lại, rõ ràng có chút bất tiện.

Người phụ nữ trung niên nhận thấy bà La đang nhìn mình, cũng ngẩng đầu nhìn về phía bà La.

Không ngờ, ngay khi ánh mắt của hai người chạm nhau, đối phương liền chấn động, vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ không thôi, đôi môi đã hai lần hé mở, như có điều gì muốn nói.

Bà La muốn hỏi đối phương xem có chuyện gì không, hoặc là có gì cần giúp đỡ hay không.

Nhưng khi người phụ nữ nhìn thấy tên bà La được viết trên bảng kê, đột nhiên nhảy dựng lên như bị điện giật, thậm chí không quan tâm đến công việc đang còn dang dở, vội vàng trốn ra khỏi ngân hàng.

“Sau đó, tôi càng nghĩ thì càng cảm thấy bả có chút quen thuộc, bèn nhặt tờ giấy chuyển tiền chưa kịp điền xong của bả lên, liếc nhìn sơ qua, hóa ra bả tên là ‘Vương Yến’!”

Bà La nói với cảnh sát Hoàng:

“Tôi nhớ rất rõ, chị họ tôi tên là Tư Đồ Yến, cho nên tôi nghi ngờ, người mình đã gặp ở ngân hàng chính là chị họ của tôi!”