Thần Côn Hạ Sơn Ký

Chương 3: Thiếu niên chân đạp âm dương



Chương 3: Thiếu niên chân đạp âm dương

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Lão đạo sĩ nhìn Giang Thiếu Bạch vào nhà có chút sốt ruột hỏi: “ Lại đi ăn à? ”

Hắn ngượng ngùng liếm môi trả lời: “Vâng a!”

“Ăn như vậy không biết có vấn đề gì không.” Lão đạo sĩ nhìn thiếu niên tùy ý nằm ra chiếu lo lắng nói .

Hắn không mấy lưu tâm đáp: “Sư phụ, người sợ cái gì chứ? Đã qua nhiều năm như vậy, con có đi lệch không?” Trong thôn, mọi người đều khen ngợi Thiếu Bạch là thiếu niên ngoan ngoãn. “Con chủ ý chính là trở thành trụ cột quốc gia.”

Lão đạo sĩ nhìn Giang Thiếu Bạch có chút hoài nghi, thật sự chưa từng bị lệch hướng sao?

Dù nói thế nào thì mấy bà cô không có kiến thức trong thôn đều cho rằng lão là một tên lừa đảo, mà thằng nhóc chết tiệt này còn nhỏ, nói từ phương diện này hẳn là cũng không lệch lạc đi.

Lão đạo sĩ thở dài một hơi nhớ lại chuyện cũ.

Mười tám năm trước, ở Tứ Xuyên đã xảy ra một trận động đất, thương vong vô số, rất nhiều người bệnh đều phải đưa vào bệnh viện.

Trong số đó có một thai phụ, mùng 1 tháng 7- ngày quỷ môn quan mở cửa, thai phụ ấy đã lập tức tử vong sau khi sinh hạ một bé trai. Hoặc là nói, đứa bé còn chưa ra khỏi bụng mẹ thì thai phụ liền đã chết rồi.

Đứa bé sinh ra đã không còn thở nữa, động đất lúc ấy chết rất nhiều người , người bị thương càng nhiều, bệnh nhân trong bệnh viên không có giường nằm, ngay cả lối đi chật hẹp cũng đều là bệnh nhân. Bác sĩ, hộ sĩ đều gấp gáp, đầu óc choáng váng. Đứa trẻ sơ sinh không có hô hấp, hộ sĩ cũng không kiểm tra nhiều liền chuyển vào nhà xác.

Sau đó vài ngày, trong nhà xác thường thường truyền đến trẻ con tiếng khóc, gây xôn xao lời đồn quỷ ám.

Trong bệnh viện, nhắc đến nhà xác là mọi người đều biến sắc, tất cả đều nghĩ có thể là oan hồn nào đó không thể siêu thoát quấy nhiễu.

Bệnh viện rơi vào đường cùng, đành phải tìm đến lão đạo sĩ trừ tà.

Lão đạo sĩ đi một vòng quanh nhà xác, sau đó bế một bé trai sơ sinh ra. Bé trai mày rậm mắt to, trông vô cùng khỏe mạnh, chỉ là không biết vì sao lại xuất hiện trong nhà xác.

Sau đó hộ sĩ chợt nhớ ra, bé trai lúc ấy có khả năng chưa chết. Có một trường hợp chết giả như vậy trên thế giới, anh ta đã hồi phục sau khi bị ngừng tim đột ngột.

Nhưng vấn đề ở đây là một đứa bé sơ sinh ở trong nhà xác ba ngày mà vẫn có thể sống sót, mà còn sống rất khỏe. Vậy đứa bé đã ăn gì trong ba ngày này? Rõ ràng là chẳng ăn thứ gì.

Tất cả bác sĩ và hộ sĩ cảng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng đứa bé được lão đạo sĩ bế đi . Đối với mọi người mà nói, không còn gì tốt hơn chuyện này.

Thực tế thì đứa bé đã ăn một vài thứ, đó là âm khí còn lưu lại sau khi những người kia chết. Đứa bé này chính là Giang Thiếu Bạch.

Nửa bàn chân Giang Thiếu Bạch đã đạp vào âm phủ, nhưng âm phủ không thu nhận, trời sinh Âm Dương Nhãn, thể chất đặc biệt, dùng quỷ làm thức ăn, là khắc tinh của quỷ, là nhân tố tốt hiếm có thích hợp để học bắt yêu bắt quỷ.

Thế nhưng Giang Thiếu Bạch đi theo lão đạo sĩ ra ngoài làm mấy vụ, cảm nhận sâu sắc bắt quỷ không mang lại tiền đồ. Cậu liền dồn hết tâm tư vào lý tưởng vĩ đại, đó là thi đậu công chức.

Lão đạo sĩ nhìn đồ đệ, giọng nói có chút lo âu: “Đi ra ngoài không giống ở Đạo quán, cần phải lưu ý thận trọng.”

Giang Thiểu Bạch cười cười: “ Sư phụ yên tâm, con sẽ không để bản thân chịu thua thiệt.”

Lão nhìn thiếu niên, phất phất tay nói: “Nhãi ranh cút đi, cút đi, đi ra ngoài phải học hành chăm chỉ, mỗi ngày đều hướng về phía trước.”

Cậu ta gật gật đầu: “Vâng ạ!”

Lão đạo sĩ lại lo âu nhìn đồ đệ: Thể chất này của ngươi, nếu bị những người trừ ma vệ đạo nhận thấy thì hơn phần nhiều sẽ cho là đường ngang ngõ tắt, mọi việc phải khiêm tốn cẩn trọng.”

Giang Thiếu Bạch có chút hoài nghi: “Sư phụ, hiện giờ vẫn còn nguời trừ ma vệ đạo sao?”

“ Tất nhiên là có, có điều ít người biết.” Lão đạo sĩ đáp.

Giang Thiểu Bạch nằm trên chiếu trở mình một cái: “Sư phụ, khi nào thì lắp điều hòa a? Trời này nóng chết đi được ấy!”

Lão đạo sĩ khẽ hừ một tiếng: “Ngươi sợ nóng, chỉ càng chứng tỏ đạo hạnh chưa tới nơi tới chốn. Đạo sĩ chúng ta há lại để ý đến chút nóng bức này. Lại nói mấy ngày nữa ngươi không phải là muốn đi học ư? Chỉ còn mấy ngày mà cũng không chịu được sao?”

Giang Thiếu Bạch ánh mắt sáng lên, nói: “Đúng vậy! Mấy ngày nữa con liền có thể đi rồi, trong ký túc xá hẳn là sẽ có điều hòa.”

Lão hừ lạnh một tiếng: “Ham ăn biếng làm , không thành châu báu.”

……

Vài ngày sau.

Giang Thiếu Bạch mang theo hành lý đã thu dọn nhìn lão đạo sĩ có chút không đành lòng: “Sư phụ, con đi đây.”

Ông phất tay nói: “Đi đi, mau đi đi.”

Cậu ta xách chiếc va li mua 50 tệ ở chợ đồ cũ rời khỏi Đạo quán.

Thiếu Bạch đi tới sườn núi, nhịn không được nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên vài phần kiên định.

Một chiếc xe đạp điện ba bánh chạy ngang cạnh thiếu niên hỏi thăm : “Thiếu Bạch, lên xe đi?”

“ Vâng, phiền chú Chu rồi.”

Người đàn ông trung niên vội nói: “Không phiền, phiền gì chứ, cháu là người đầu tiên thi đậu đại học danh tiếng trong thôn chúng ta, khiến chúng ta một phen nở một nở mày.”

Giang Thiểu Bạch xách theo va li ngồi lên xe điện ba bánh, mắt hướng về phía Đạo quán đang xa dần, gương mặt không chút cảm xúc nhưng trong lòng đang vui sướng phát điên.

Tốt quá, rốt cuộc từ nay sẽ không bị lão đạo thối dựng dậy đọc kinh thư lúc nửa đêm, không bị đánh vào lòng bàn tay vì ngủ gà ngủ gật, không bị sư phụ bắt ra ngoài tập quyền vào mùa đông.

Cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp đang vẫy tay chào đón trước mắt.

Từ nay mỗi ngày đều không cần nấu cơm cho sự phụ thối nữa rồi.

Hôm nay chính là ngày giải phóng , một ngày đáng phải ghi vào sử sách.

Giang Thiếu Bạch dùng 200 tệ mua một cái di động secondhand, đặt trong mục trong ghi nhớ hôm nay là ngày giải phóng.

Sau đó Giang Thiếu Bạch lấy ra hôn thư mà sư phụ đã đưa, trong lòng ít nhiều có buồn bực.

Lão đạo sĩ thật keo kiệt, hắn phải đi xa vậy mà lão chỉ đưa cho hắn bức hôn thư cũ nát.

Giang Thiếu Bạch ngửi thấy bức thư trên tay bốc mùi dưa muối. Cậu ta thầm nghĩ: Sư phụ thối quen thói hại người rốt cuộc tìm cho hắn một người thế nào không biết, hắn nhất định sẽ bỏ chút thời gian đến nhà nó thăm dò mới được, nếu là một mỹ nữ, thì dĩ nhiên vẫn là có thể suy xét.

Giang Thiếu Bạch tiện tay đem hôn thư cất đi, mặc sức tưởng tượng về cuỗ sống tốt đẹp sau này.