Thần Điêu Hiệp Nữ

Chương 21



Trình Dương chỉ cho Lục Vô Song một con đường, nàng có thể đến trấn trên, vào trong phủ đệ của tể tướng Mông Cổ ẩn núp, như vậy Lý Mạc Sầu khó có thể tìm thấy nàng.

Lục Vô Song do dự nhìn Trình Dương, thoáng chốc, nàng lấy ra trong người ngũ độc bí quyển đưa cho Trình Dương:

" Thiếu hiệp, quyển sách này là của Lý Mạc Sầu, bây giờ ta đưa cho ngươi. "

Trình Dương nhìn Tiểu Long nữ, Tiểu Long nữ gật đầu cũng đưa tay cầm lấy quyển sách

Lục Vô Song tin tưởng Trình Dương sẽ không hại nàng nên nghe theo chỉ dẫn của Trình Dương, nàng đi tới trấn nhỏ phía trước định nghỉ ngơi một đêm rồi đi tiếp, chỉ là lúc vào nhà trọ không biết từ ai đưa tới cho nàng một mảnh giấy:

"Lý Mạc Sầu gần đó, nhanh chóng đi."

Lục Vô Song nhìn thấy chữ viết thập phần quen thuộc, nhưng trong tâm trí nàng không thể nhớ rõ là của người nào viết, lập tức không hề do dự, sau khi thanh toán tiền cơm, nàng vội vàng bước đi. Phủ tể tướng cũng không phải ở trấn này, muốn tới nơi cũng phải mất mấy ngày lộ trình.

Trình Dương và Tiểu Long nữ trên đường đi một quãng lại dừng một quãng, tận tình nhìn cảnh sắc hai bên, hai nàng cũng không biết nên đi về hướng nào. Hai người là thích đi đường nhỏ, không người lui tới như vậy các nàng càng có thêm chút yên tĩnh. Qua mấy ngày, Tiểu Long nữ thấy Trình Dương vừa đen lại vừa gầy, nàng không đành lòng:

" Dương, chúng ta đi đường lớn vào trong trấn chút đi, ta muốn nhìn. "

Có thể mình cũng nên thử nhân nhượng Trình Dương một lần.

Trình Dương tìm người hỏi đường, liền cùng Tiểu Long nữ chậm rãi đi vào trong trấn.

Hai người trên đường đi hầu như không dùng tới bạc, ban đêm thường xuyên ở nơi hoang vu tá túc, đốt lửa sưởi ấm, Trình Dương bình thường hay đi bắt gà rừng về ăn đỡ đói. Có thể nói số bạc trên người đủ để cả hai đến trong trấn thuê phòng nghỉ tạm một đêm. Tìm một căn nhà trọ, Trình Dương thuê một căn phòng thượng hạng, lại kêu thêm một vài món ăn chay cùng một bồn nước nóng đưa đến trong phòng.

Như vậy tiêu xài, số bạc trên người cũng không còn nhiều lắm, bất giác Trình Dương nhìn thấy sau lưng có ba người đi tới, đó không phải ai xa lạ mà là Thân Chí Phàm cùng hai gã đồ đệ của hắn, len lén cười. Dù sao trong nguyên tác Dương Quá cũng sẽ lấy trộm hà bao (túi tiền) của bọn họ, nàng chỉ là thay thế Dương Quá làm việc nên làm thôi, đây là đại lao nàng làm việc dùm người chứ không phải nàng muốn.

" Long nhi, ngươi trở về phòng đi, một lát ta lên sau. "

" Hảo. "

Trình Dương cố ý đi tới gần mấy tên đạo sĩ kia, thấy túi tiền bên hông Thân Chí Phàm, nàng cầm lấy chiếc đũa phóng về bên hông Thân Chí Phàm làm phát ra thanh âm " Ba", túi tiền rơi xuống đất.

Công phu ám khí của Trình Dương có thể nói là xuất quỷ nhập thần, làm cho người ta không có chút cảm giác nào hay biết. Đến lúc Trình Dương bước lại nhặt lên túi tiền thì Thân Chí Phàm cũng chẳng hề biết chính hắn túi tiền đã mất.

Trình Dương nhặt lên túi tiền cũng nhanh chóng trở về phòng, đem túi tiền giao cho Tiểu Long nữ:

" Long nhi, nói cho ngươi biết, sắp có trò hay để nhìn. "

Trình Dương chỏng vó, hai tay hai chân chỏng lên trời ngã lưng xuống chiếc giường êm ấm, mấy ngày nay toàn ăn gió nằm sương, đôi lúc có thể có chút rơm rạ che lót nhưng cũng không êm bằng nằm giường, nàng nở nụ cười thập phần đắc ý.

" Ngươi, lại làm cái gì? "

Trình Dương không nói chỉ trưng một bộ mặt tươi cười với Tiểu Long nữ, đến rốt cuộc đây là tiền của ai. Tiểu Long nữ không thể hiểu được.

" Túi tiền của đám đạo sĩ kia, như vậy khẳng định lát nữa bọn hắn sẽ không có tiền trả tiền thức ăn, đạo sĩ phái Toàn Chân ở nhà trọ không trả tiền, chuyện này không phải rất khôi hài sao, bọn danh môn chính phái rất coi trọng mặt mũi, việc này nếu truyền ra ngoài không phải vui lắm sao. "

Tiểu Long nữ nhíu mày lắc đầu: "Sau này, không được trộm đồ của người khác. "

" Bạc của đám đạo sĩ kia cũng không phải trong sáng gì, Long nhi ~ "

"Ngươi..." Tiểu Long nữ cảm thấy có vài phần bất đắc dĩ, công phu làm nũng của Trình Dương là không ai có thể bì kịp. Nàng có thể chống đỡ được sao!!

Tiểu nhị đem cơm và nước nóng lên, ánh mắt của hắn nhìn đăm đăm về phía Tiểu Long nữ, còn đang tìm cách ở lại trong phòng nhìn thêm một chút, thoáng chút thì lau bàn, thoáng chút thì chỉnh lại chăn đệm, tất cả những chuyện này nọ cũng chỉ vì muốn có thể ngắm Tiểu Long nữ thêm một lát, kết quả mọi chuyện đều làm xong, hắn ân cần hỏi:

" Hai vị khách quan, có cần gì nữa không? "

Trình Dương quay sang phía tiểu nhị phất tay: " Đi ra ngoài đi. "

Lúc ra tới cửa tiểu nhị cũng không quên thầm nói: tiểu bạch kiểm đúng là có phúc, bộ mặt giống như đàn bà vậy mà còn mang theo một vị mỹ nhân.

Trình Dương đã lâu không ăn qua những món ngon như thế, tay chân rụt rịt, ngồi vào bàn ăn, cầm lấy bát cơm gắp nhanh hai đũa vào miệng, lại cầm chiếc đũa hướng về phía Tiểu Long nữ, giọng nói mơ hồ không thể nghe rõ:

" Long nhi, thơm quá. "

Tiểu Long nữ đưa tay gỡ hạt cơm dính bên mép miệng của Trình Dương, sẵng giọng:

" Thật giống một cái đứa nhỏ. "

Trình Dương nhấm nháp nuốt đi hạt cơm, cố mở miệng cười với Tiểu Long nữ, Tiểu Long nữ cầm lên một chén cơm khác, nàng dù đói thì ăn cơm vẫn giữ bộ dạng thục nữ chứ không như Trình Dương, luôn như vậy chậm rãi, dù có tình huống như thế nào cũng không tổn hại khí chất của nàng. Trình Dương thì khác, dù cho lúc nào cũng không bao giờ biết giữ hình tượng gì cả.

Bên dưới lầu truyền tới thanh âm náo động, Trình Dương xấu xa cười, kia giọng nói không phải là của Thân Chí Phàm cùng tiểu nhị hay sao? Trình Dương kích động nắm tay Tiểu Long nữ kéo nàng tới cửa nhìn xuống bên dưới lầu. Mà lúc này dù trên hay dưới lầu cũng tụ tập không ít người, trong đó có người chỉ trích có người bàn tán lại có kẻ bao che, tất cả đều là đến nhìn xem cái này việc vui.

Trình Dương nói nhỏ vào tai của Tiểu Long nữ, thanh âm tràn ngập đắc ý cùng vui vẻ:

" Long nhi, ngươi nhìn xem mấy tên đạo sĩ kia, để coi bọn hắn giải thích như thế nào? "

Thân Chí Phàm hết đường chối cãi, chưởng quỹ ( chủ quán) và tiểu nhị đều khăn khăn một mực chắc chắn nói rằng ba người bọn hắn muốn ăn cơm bá vương ( ăn cơm không trả tiền), muốn đưa bọn hắn tới gặp quan phủ, việc này chỉ có thể để quan phủ giải quyết. Nhưng Thân Chí Phàm là người trong giang hồ, không muốn cùng quan phủ có chút gì liên quan, nói chi là bị giải tới, càng không chấp nhận đi, sự việc cũng vì vậy mà càng nói càng to chuyện, nói cái gì cũng không được, hai bên tranh chấp càng ngày càng to tiếng, người tới xem cũng càng ngày càng nhiều.

Thân Chí Phàm nét mặt bực tức, không hề nhịn được:

" Chưỡng quỹ, ngân lượng ( bạc, tiền đồng) của chúng ta là bị mất ở chỗ các ngươi, đáng lẽ các ngươi phải cho ta một lời giải thích mới đúng chứ. "

Thân Chí Phàm này giờ nhẫn nhịn mọi mặt, nói chuyện phải quấy không được, đã không mềm được thì cứng rắn.

" Chúng ta nhà trọ đúng là không lớn, nhưng chuyện mất trộm là chưa hề xảy ra, các ngươi không chịu nói rõ ràng, còn bày đặt chóng chế đặt điều, đừng nói nhiều lời, trả tiền đi."

Chưỡng quỹ mở nhà trọ kinh doanh nhiều năm như vậy, hạng người nào là chưa gặp qua cơ chứ, loại mãn hãn thất phu như Thân Chí Phàm hắn cũng là thấy qua không ít, muốn gạt tiền hắn sao, chưa đủ năng lực đâu.

Trình Dương xấu xa cười, xoay sang vị đại thúc bên cạnh đang nhìn đám người Thân Chí Phàm nói:

" Bây giờ đạo sĩ phái Toàn Chân cũng trở nên như vậy, ăn cơm lại không muốn trả tiền. "

Nàng là muốn tất cả mọi người ở đây biết ba người bọn họ là đạo sĩ phái Toàn Chân.

" Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao biết bọn họ là người của phái Toàn Chân? "

Trong thiên hạ đạo quán có rất nhiều, đạo sĩ cũng đủ loại, thế nào có thể kết luận ba người này là đạo sĩ của phái Toàn Chân, huống chi phái Toàn Chân lớn như vậy, không lẽ đạo sĩ trong đó nghèo đến mức ăn cơm không trả tiền sao?

" Không tin ngươi đi hỏi đi. "

Vị đại thúc này cũng rất phối hợp với Trình Dương, đem tình tiết này cùng bạn hắn nghị luận, một truyền mười, mười truyền trăm, trong chốc lát tất cả mọi người đều nghị luận về vấn đề này. Cũng không biết là ai trong đám người tự nhiên lên tiếng:

" Ta khinh, các ngươi cái gì gọi phái Toàn Chân, hay là sửa lại là phái Toàn Giả đi, đến ngay cả một bữa cơm cũng không có tiền trả nữa. "

Những người chung quanh lại tiếp tục có cái để nói, tiếng bàn luận sôi nổi khắp cả nhà trọ.

Mặt Thân Chí Phàm bỗng chốc trắng bệt, trong lòng một trận kinh hoàng không thôi.

"Long nhi, ngươi biết môn phái nào, chỉ cần hắn nói mọi chuyện đều là thật không? "

Tiểu Long nữ mê mang nhìn Trình Dương: " Là môn phái nào? "

Trình Dương "Phốc phốc" che miệng cười: " Là phái Toàn Chân đó "

Trình Dương cường điệu Toàn Chân hai chữ.

" Bất quá hiện tại nên đổi lại gọi là phái Toàn Giả. "

Tiểu Long nữ đạm đạm nhất tiếu (nhàm nhạt mỉm cười), Trình Dương luôn luôn có thể nói ra một ít chuyện kỳ quái.

Trình Dương nhìn thấy số người tụ tập xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, đến cả bên ngoài nhà trọ cũng có không ít người kéo đến, trên lầu dưới lầu khách từ các phòng trọ ùa ra xem kịch vui như ong vỡ tổ. Trình Dương kéo Tiểu Long nữ ôm vào trong lòng, cố gắng tránh đi những va chạm mà không biết người nào bên cạnh đang gây ra.

Thân Chí Phàm cùng hai tiểu đạo sĩ bị những kẻ thích xem náo nhiệt trong ngoài vây quanh, chưỡng quỹ là nhất định chống cự ba đạo sĩ này, nếu không thanh toán tiền cơm thì đừng mơ mà có thể làm cho hắn thả người, huống chi ở đây người đông thế mạnh, hắn làm sao còn sợ bọn người trong giang hồ như Thân Chí Phàm.

Thân Chí Phàm ba người cứ nhất quyết nói rằng chính mình bị mất trộm, nhưng ba người sao nói thắng mười miệng. Ba người cũng chỉ có thể chịu thiệt làm mất mặt phái Toàn Chân mà thôi. Thường thường danh môn chính phái rất coi trọng mặt mũi, để loại chuyện như thế này xảy ra, ba người bọn họ trở về phái Toàn Chân nhất định có giáo quy dạy dỗ, này chuyện cũng không phải nói xử phạt qua loa là có thể bỏ qua.

Trình Dương hớn hở nằm trên giường vui vẻ cười, nhớ tới khuôn mặt của Thân Chí Phàm lúc trắng lúc xanh, sắc mặt hắn biến hóa thật đa dạng làm cho Trình Dương một trận no nê, nói tới đây Trình Dương nhịn không được cười to vài tiếng. Trình Dương vui sướng khi người gặp họa, nhất là bọn người phái Toàn Chân làm Trình Dương ghét cay ghét đắng, bọn người của phái Toàn Chân càng thống khổ bao nhiêu Trình Dương càng vui vẻ bấy nhiêu.

" Dương, sau này đừng làm những việc như thế nữa. "

"Ta nghe Long nhi nói."

Như vậy một trò khôi hài đi qua, dù là chuẩn bị đi ngủ Trình Dương vẫn có thể nghe thấy thanh âm tranh cãi, có tiếng bàn ghế bị phá vỡ, có tiếng cầu xin tha thứ. Trình Dương trong lòng nhớ kỹ Tiểu Long nữ nói nàng không nên xen vào chuyện của người khác, nhắm chặt ánh mắt, kéo kín chăn tiếp tục ngủ.

"Phanh" cửa phòng bị đá mở ra, tiểu nhị quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ:

" Tiên cô, nữ tử mặc đồ trắng ở nơi này, tiên cô tha mạng. "

Lý Mạc Sầu vẫn đang tìm kiếm tung tích của Lục Vô Song, đã đuổi qua mấy cái trấn nhỏ cũng không thấy chút thân ảnh nào của Lục Vô Song, thật vất vả nghe được trong nhà trọ này có một nữ tử mặc đồ trắng, liền nhanh chóng tới nơi, rất sợ nếu đến chậm lại bị nàng trốn mất, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp được Tiểu Long nữ cùng Trình Dương:

" Sư muội, là ngươi... " Lý Mạc Sầu có vài phần kinh ngạc.

" Sư tỷ hà tất phải làm ra tiếng động lớn như vậy. "

Lý Mạc Sầu võ công không bằng Tiểu Long nữ, nàng làm sao dám tự kiếm phiền phức mà chọc tức Tiểu Long nữ chứ:

" Sư muội, cáo từ. "

Trình Dương cảm thấy rất phiền, các nàng và Lý Mạc Sầu có duyên với nhau nhỉ, cứ đi tới đâu cũng gặp nàng là sao, từ trong hành trang lấy ra ngũ độc bí quyển, quyển sách này ghi chép phương pháp giải độc của ngũ độc thần chưởng và băng phách ngân châm, nếu như lưu truyền ra ngoài giang hồ, cái tên Lý Mạc Sầu sẽ không làm cho người khác nghe thấy đã sợ tới mất mật nữa, không cần nhiều, in ra chừng mấy trăm nghìn bản thôi là đủ rồi.

" Long nhi, ta muốn công bố quyển sách này ra ngoài. "

" Ân. "

Tiểu Long nữ xem qua ngũ độc bí quyển, võ công của Lý Mạc Sầu thủ đoạn độc ác, hại mạng người quá lớn, nếu công bố quyển sách này ra ngoài sẽ cứu được không ít người.