Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 12: Đồ đần!




***
Tan buổi học, tôi dắt xe ra khỏi cổng trường, hòa vào hàng trăm học sinh tan trường, đi được một đoạn tôi ra hiệu cho R9 tấp xe vào lề đường rồi nói:

-Mày về trước, ghé qua nhà tao nói với bà Già là tao tạt qua nhà bạn mượn vở để chép bài.

-Mày tính xử lý vụ vừa rồi ra sao?

-Chả ra sao cả. Tao chờ đầu giờ chiều vào nhà thằng Quang Xô. – Tôi chép miệng. – Phải nói chuyện rõ đầu đuôi với nó, nếu không tao sợ chỉ sáng ngày mai thôi, kiểu gì cũng có hung thần tìm đến cửa lớp.

-Bọn con gái đúng là rách việc. Tao biết ngay mà, dính vào đám ấy là y như rằng sinh chuyện. Thôi, tao ở lại cùng với mày, xong rồi về.

-Không cần, mày cứ về trước đi. Tao còn phải vào nhà cái An nữa.

-Gì? Mày vào đó làm gì?

-Lúc sáng nhìn nó thảm lắm.

-Sao, thích nó rồi à?

-Tao không biết. – Tôi khẽ nhún vai trả lời. – Nhưng nhìn một đứa con gái mặt mày bầm tím vì bênh vực mình hoặc vì mình mà đấm nhau, mình chẳng biết thì thôi, đã biết mà lại né tránh thì sao đáng mặt con trai.

-Thôi tùy mày, nhưng mày cũng cẩn thận. Để thầy Hiệu trưởng để ý thì ngày sau đi học cũng mệt đấy.

-Tao có bao giờ nghĩ đến cơ sự lại như thế này. Thân chả thân mà tự dưng nhổ vào mặt một thằng đầu gấu, nó chỉ mới tát cho vài cái hãy còn may. Chả cái dại nào giống cái dại nào.

-Thế có mua gì cầm theo không?

-Không.

Tôi dừng xe trước cửa nhà Hà An còn R9 đi về. Cửa nhà đóng im ỉm. Tôi lưỡng lự một hồi trước khi đưa tay lên gõ cửa. Trong khi chờ đợi cánh cửa mở ra, tôi ngoái lại phía sau nhìn đường quốc lộ với cái nhìn lơ đãng. Dưới cái nắng buổi trưa của một ngày mùa đông, con đường trở nên nhộn nhịp bởi học sinh tan học và ở chiều ngược lại là những học sinh đang đạp xe đến trường.

Sau một âm thanh nho nhỏ, cánh cửa nhà hé mở, một đứa con gái thò đầu ra nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi cất tiếng hỏi:

-Bạn tìm ai?

Trái tim bé nhỏ của tôi lại đập thình thịch. Tôi đang gặp một Hà An khác với mái tóc dài. Hai chị em sinh đôi giống nhau đến cả cái răng khểnh.

-Tớ… tớ tìm bạn Hà An.

-Tìm nó có chuyện gì?

-À… à… - Tôi đan hai bàn tay vào nhau, mặt nhăn nhó chưa biết nên nói sao cho phải.

-Bạn tên gì? Cần nhắn gì cho nó không?

-Tớ… tớ muốn hỏi thăm… à…

-Nó đang ở trên gác. – Hà Anh mở rộng cửa, đứng lùi vào bên trong. – Bạn ngồi uống nước để tớ gọi nó xuống.

-Cảm… cảm ơn bạn. Bạn là Hà Anh?

-Ừ! Còn bạn?

-Tớ… tớ… tớ tên là Nam. Tớ học lớp 12B8.

-Hử? 12B8? Tớ gặp bạn lần nào chưa nhỉ? – Hà Anh rót cho tôi một cốc nước lọc rồi tiện miệng hỏi.

-Chưa… chưa… chưa gặp bao giờ. – Tôi trả lời một cách lúng túng. Đây chính là cô nàng mà khi tôi đứng bên cửa sổ lớp đã nhìn thấy chơi đá cầu dưới khoảng sân bằng đất phía sau dãy nhà ba tầng.

Tôi ngồi xuống ghế chờ đợi, tranh thủ lúc phòng khách không có ai, tôi quan sát một lượt. Ngôi nhà được sơn màu xanh nhạt. Trên trần nhà, một cái quạt trần cũng màu xanh. Một tấm gương lớn được gắn bên bức tường gần cửa ra vào giúp phòng khách dường như rộng hơn. Bên cạnh lối dẫn xuống phía sau là cầu thang đi lên tầng trên.

Tôi không phải đợi lâu, có tiếng bước chân từ trên tầng đi xuống. Hà An đi trước, Hà Anh theo ngay sau. Tôi vội đứng dậy cười gượng gạo thay cho một lời chào. Hà An khựng người lại trong giây lát khi nhìn thấy tôi, có lẽ cô nàng không ngờ là tôi sẽ xuất hiện trong phòng khách.

-Ấy đi học về à?

-Ờ, tớ đi học về nên tạt qua hỏi thăm.

Hà An ngồi xuống trường kỷ còn Hà Anh khoanh hai tay trước ngực, đứng tựa vai vào bức tường nhìn tôi dò xét, điều này khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên.

-Bạn cảm thấy đỡ chưa?

-Chuyện vặt ấy mà. – Hà An ngả người ra phía sau, phong thái rất tự tin, đôi chân vắt chữ ngũ khẽ đong đưa. - Ấy ghé nhà có chuyện gì?

-À… tớ… tớ tạt vào hỏi thăm chứ không có gì cả.

-Hỏi thăm mà đi tay không thế à?

-Hả? Ờ… - Tôi tỏ ra gượng gạo, mặt nóng ran. – Nếu mang theo gì đó sẽ giống đi thăm bệnh mà bạn thì có vẻ… có vẻ không giống người bệnh.

Hà An nhếch miệng cười, kiểu cười này khiến người đối diện rất khó chịu. Hà Anh sau một hồi đứng mỏi chân cũng đã ngồi xuống trường kỷ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi. Hai chị em ngồi cạnh nhau, bây giờ bình tâm tôi mới nhận ra ngoài mái tóc dài ngắn khác nhau thì Hà Anh còn đeo cặp kính cận gọng trắng, nhìn rất tri thức.

-Vụng chèo khéo chống. – Hà An đưa tay che miệng ngáp. – Nhưng dù gì cũng cảm ơn vì đã đến thăm.

Tôi tỏ ra ngại ngùng thấy rõ. Tôi cũng đoán chừng mình sẽ rơi vào tình cảnh này nhưng thôi, chẳng thể tránh được thì kệ vậy.

-Vậy bạn nghỉ ngơi. Tớ tạt qua một chút rồi về luôn không bà tớ chờ cơm.

Tôi đứng lên khẽ gật đầu thay cho lời chào Hà Anh.

-Thế về luôn à? Ăn cơm chưa? – Hà An hỏi. – Buổi trưa chỉ có hai chị em tớ ăn cơm với nhau thôi, nếu không ngại ấy ở lại ăn trưa luôn.

-Tớ cảm ơn. – Tôi đáp. – Nhưng tớ còn chút việc, hẹn hai bạn khi khác.

Tôi bước vội ra cửa. Hà An uể oải đi theo đứng tựa bên cửa, mắt nheo nheo, miệng cười cười hỏi:

-Sao, lo lắng cho tớ hả?

-Người thông minh không dùng nắm đấm để nói chuyện. Tớ nghĩ bạn cũng nên dừng những việc động tay động chân lại, không tốt đâu.

-Toàn những lời giáo huấn y như mấy người già. Lần sau đến thăm thì nhớ mang theo quà bánh mới phải lẽ.

-Tớ hi vọng không có lần sau. – Dứt lời tôi quay xe đạp dắt ra đường. – Bạn nghỉ ngơi đi.

Tôi đi được một đoạn chừng hơn trăm mét thì vòng lại, nhìn cánh cửa nhà Hà An đã đóng lại. Tôi khẽ thở dài rồi dựng xe đạp ngay trước cửa nhà Quang Xô rồi gõ cửa. Em gái Quang Xô là người đã ra mở cửa cho tôi. Tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.

-Cho tớ gặp bạn Quang.

Em gái của Quang không hỏi lại mà mở toang hai cánh cửa nhà ra rồi nói với tôi:

-Anh vào ngồi uống nước, chờ một tí.

Khoảng thời gian ngắn ngủi ngồi chờ Quang Xô thật sự rất dài đối với tôi. Tôi cảm thấy có chút căng thẳng nhưng so với việc chạm mặt hai chị em nhà Hà An thì vẫn thoải mái hơn.

Quang Xô xuất hiện, mặt nó lạnh tanh, cặp mắt chỉ mở to ra trong giây lát khi nhìn thấy tôi rồi lập tức trở lại trạng thái cũ. Quang Xô thả mình lên bộ sô pha hất hàm nói nhỏ:

-Tự rót nước uống đi. Mày đến có chuyện gì?

-À… tớ đến vì… vì chuyện hồi sáng.

-Chuyện hồi sáng là sao?

Tôi đưa tay lên gãi đầu, hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra, với tay tự rót nước cho bản thân.

-Tớ không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao nên ghé nhà hỏi Quang cho rõ.

-Có gì mà hỏi cho rõ. Mẹ kiếp, con An bố láo bố toét. Mày với nó quan hệ như thế nào?

-Tớ mới quen biết độ một tháng nay.

-Mày đã nói với nó những gì?

-Chẳng nói gì cả.

-Vậy tại sao nó biết chuyện trước đây giữa tao với mày?

-Điều này tớ cũng thắc mắc lắm. Từ sáng đến giờ tớ nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có một khả năng.

-Tao nghe.

-Lớp tớ có một đứa, người yêu nó học cùng lớp với cái An.

-Mẹ cái bọn con gái lắm chuyện. Vậy mày đến đây định giải thích cái gì?

-Tớ… tớ không có ý định giải thích vì thật ra tớ nghĩ mọi chuyện không liên quan gì đến tớ cả. Tuy nhiên, do cái An nói là Quang thế nọ thế kia nên tớ nghĩ cần phải gặp mặt để nói chuyện, tránh hiểu lầm. Tớ sợ rằng chuyện bé lại xé ra to.

-Con ôn đấy có ngày tao sẽ đập cho một trận nhừ tử cho chừa cái thói ngông nghênh coi trời bằng vung đi. Chỗ đàn ông con trai với nhau, tao khuyên mày đừng có dính vào con ranh ấy.

-Tớ… tớ cũng mới quen, chưa có gì cả.

Quang Xô cười khẩy, nhoài người rót một cốc nước rồi ngửa cổ một hơi uống sạch.

-Đối với mày thì có thể là chưa có gì nhưng mày đã ở trong tầm ngắm của nó. Mày có biết thằng Hưng không?

Tôi lắc đầu.

-Người yêu cũ của cái Hà An.

-À.

-Từ hồi bọn nó chia tay thì con ranh ấy như một con dở. Hôm nay nếu tao không nể tình nó chơi với em gái tao, lại là hàng xóm láng giềng thì tao đập cho nó be bét luôn. Mẹ nó chứ.

-Tớ biết là tớ không thể đại diện cho người khác khi không được phép nhưng… tớ nghĩ ít nhiều bản thân tớ cũng có dây dưa trong chuyện lộn xộn sáng nay. Thế nên… ừ… nếu có thể, tớ mong Quang bỏ qua mọi chuyện.

-Mày nghĩ tao là thằng nhỏ mọn à? Mẹ kiếp, phải tát một đứa con gái đã là mất mặt lắm rồi.

-Tớ… tớ cảm ơn!

-Mày lạ thật đấy. Chẳng dây mơ gì với con ranh con ấy mà lại tự tìm tao để nói thay cho nó. Sao, thích nó hay gì?

-Không, không phải. – Tôi vội phủ nhận. – Là do tính tớ hay bao đồng, dù gì tớ cũng bị lôi vào chuyện này nên…

-Chỗ đàn ông con trai với nhau, mày cũng là thằng tử tế nên tao khuyên đừng có dây vào con bé đấy. Nó là một con ngựa bất kham, một con điên. – Chợt Quang Xô nghiêng đầu díp mắt lại nhìn tôi một chặp rồi đưa ra lời nhận xét. – Với lại mày… ừm… so với thằng người yêu cũ của nó thì không ăn ảnh bằng đâu.

Tôi nhoẻn miệng cười:

-Tớ không có ý định trở thành người yêu của ai.

-Thôi, chuyện cũ bỏ qua. Trước đây tao cũng có nhiều cái không phải với mày mà trước mặt thầy Hiệu trưởng mày lại phủ nhận, tìm cách gỡ gạc cho tao. – Quang Xô đứng dậy bước đến bên cạnh vỗ nhẹ lên vai tôi. – Tao cũng không phải là một thằng tệ như người ta tưởng. Sau này ở trường có đứa nào làm khó mày thì mày cứ nói với tao, tao sẽ ra mặt giải quyết hộ cho.

-Tớ cảm ơn trước. Vậy tớ xin phép về.

Tôi chào ra về, cánh cửa nhà Quang Xô khép lại, tôi dắt xe ra đường cái định leo lên thì giọng của Hà An vang lên phía sau lưng:

-Tưởng đã về rồi hóa ra sang làm hòa với kẻ thù của tớ, ấy rảnh rỗi thật.

Tôi ngoái lại nhìn nhưng cánh cửa nhà Hà An vẫn đóng kín.

-Nhưng tớ ghi nhận lòng thành!

Tôi ngước nhìn lên cao nhận ra Hà An đang khoanh tay đứng trên ban công đầy nắng nhìn xuống. Tôi định đáp lời nhưng lại thôi.

-Này, đừng có tỏ ra lạnh lùng như thế, mặt đã xấu như con khỉ rồi lại còn lạnh lùng nữa chẳng ra thể thống gì đâu.

Tôi nhoẻn miệng cười rồi leo lên xe đạp, đạp đi luôn không chào tạm biệt. Giọng của Hà An vẫn í ới phía sau lưng.

-Ê, đồ cù lần, cứ thế mà về hả? Đồ đần! Dừng lại đã.

Tôi gò lưng đạp nhanh hơn để không phải nghe tiếng con gái eo éo vọng đến. Sáng hôm nay tôi đã thử thách thần kinh và tim mạch đủ rồi, tôi không muốn phải suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa. Trên đoạn đường về nhà, tôi suy nghĩ miên man. Chính tôi cũng chẳng hiểu vì sao càng ngày mình lại càng dính vào những chuyện của Hà An.

-“Chẳng lẽ chị Ma nói đúng, số phận sắp đặt hai con người xa lạ đi cùng nhau một đoạn chẳng biết để làm gì. Nếu kết quả vẫn là đường ai nấy đi thì tại sao phải bắt đầu chứ”.

Tôi không muốn tự mình làm tổn thương chính mình.

Nhưng mọi chuyện rắc rối vẫn chưa thể chấm dứt…

***