Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 137: Hồn Về Cố Hương (XXII)




***
Hoàng Chiêu Quân cố đấm ăn xôi hoặc bởi ông ta không cam tâm đối với việc danh tiếng bị hủy hoại ngay trước mặt ba quân tướng sĩ. Phàm ở đời, con người ta càng tự cao thì khi bị bẽ mặt sẽ là một sự đả kích rất lớn, người sao ma vậy, có gì khác nhau đâu. Cũng bởi muốn lấy lại thể hiện của bản thân, Hoàng Chiêu Quân cầm thanh kiếm đưa lên ngang ngực và cần thêm một chút thời gian ngắm nghía sau đó ông ta múa vài đường kiếm hòng tạo ra chút sĩ khí và tự tin cho bản thân.

-Ya!

Hoàng Chiêu Quân thét một tiếng thật lớn trước khi vung kiếm lao đến tấn công chị Ma, ông ta liên tục tung ra những sát chiêu nhắm vào tử huyệt của đối phương nhưng danh xưng “Nhất đao đoạt mệnh” của Hoàng Chiêu Quân dường như chỉ là lời nói gió bay bởi ông ta dù đã rất nỗ lực nhằm hạ gục chị Ma song chị ấy vẫn đứng vững trong vòng tròn với nét mặt không hề biến sắc, bình tĩnh sử dụng vũ khí trong tay cùng với sự uyển chuyển của bản thân hóa giải toàn bộ chiêu thức mà Hoàng Chiêu Quân đang sử dụng. Tôi chăm chú theo dõi và cho rằng chị Ma có lẽ đang muốn vờn đối thủ trước khi ra đòn quyết định, hẳn là chị ấy muốn Hoàng Chiêu Quân đem hết sở học phô diễn. Thực lòng mà nói, Hoàng Chiêu Quân không phải là một tay mơ, ông ta không hề tầm thường, chỉ có điều thực lực của chị Ma ở trên ông ta một bậc.

Dùng kiếm không thể đâm trúng được đối phương thì Hoàng Chiêu Quân dùng liên hoàn cước, thậm chí quét trụ đối thủ nhưng ông ta vẫn chưa đạt được mục đích của mình. Có thể thấy khi Hoàng Chiêu Quân tung cước thì chị Ma dùng tay trái đỡ, đến lúc ông ta quét trụ thì chị ấy nhẹ nhàng nhảy lên đồng thời thanh kiếm trong tay chị ấy bỗng dưng uốn lượn như một con rắn nhắm Hoàng Chiêu Quân mà cắn khiến ông ta giật mình thối lui.

-Ngươi! – Hoàng Chiêu Quân chỉ mặt chị Ma chất vấn. – Một con ma nữ còn trẻ, linh hồn vất vưởng ở bãi tha ma vô danh ven đường cớ sao thân thủ lại ảo diệu như vậy? Ngươi là ai?

-Lắm lời! Chân nhân bất lộ tướng, núi này cao ắt có núi khác ca hơn. – Chị Ma thản nhiên đáp. – Một kẻ sinh thời ngao du khắp chốn như ngươi, làm ma cũng được theo chủ nhân đi đây đi đó chẳng lẽ lại ấu trĩ đến vậy?

-Ngươi đừng lảng tránh, sư phụ của ngươi là ai?

-Ta đã từng hỏi ngươi nhưng chưa có câu trả lời. Ta không biết sinh thời ngươi ở thời nào, đã làm ma được bao lâu nhưng ta đồ rằng kiếm thuật mà ngươi đang sử dụng thuộc Không Động phái, tuy nhiên…

Chị Ma khoanh tay, nhếch mép cười, bỏ lửng câu nói.

-Hừ! Không ngờ ở nơi xó xỉnh này, một con nhãi ranh lại có thể nhận ra được chiêu thức của ta thuộc Không Động phái, xem ra ta đã nhìn lầm ngươi.

-Thật ra không chỉ ngươi mà rất nhiều kẻ giống như ngươi đã nhìn lầm ta và bọn họ đang ở trên kia… à không… có thể là dưới này.

Chị Ma chỉ tay lên trời rồi lại đổi ý chỉ xuống mặt đường.

-Thứ ngươi học chỉ là múa rìu qua mắt thợ, hoặc do ngươi không có thiên bẩm võ học hoặc kẻ dạy ngươi cũng không lĩnh ngộ được hết tuyệt học của môn phái. Ngươi hành tẩu giang hồ vỗ ngực xưng danh khiến nhiều kẻ khiếp sợ không phải do ngươi mạnh mà do đối thủ của ngươi quá yếu. Nhưng đêm nay ngươi gặp cướp rồi, gì nhỉ? À… Chiêu Quân con cháu họ Hoàng.

-Hừ! Một vong sinh thời quanh quẩn nơi khuê phòng như ngươi đêm ngày đọc sách đừng có vội lên mặt dạy đời ta. Từ nãy đến giờ ta chỉ thử ngươi mà thôi, xưa nay ta vốn không xuống tay với nữ nhân nhưng đêm nay là ngoại lệ, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn xuống cõi hoàng tuyền.

Chị Ma bĩu môi:

-Đường đó ta đi một lần rồi nên ta sẽ không đi nữa đâu. Ngươi có sở học gì cứ mang hết ra mà múa, ta đâu cấm. Ta còn đương bận tâm suy nghĩ xem làm thế nào vũ nhục ngươi để ngày sau ngươi không dám ngẩng mặt nhìn ai được nữa.

Hoàng Chiêu Quân lẳng lặng không đáp, ông ta phất tay ra hiệu, một âm binh đứng cạnh chỗ lá cờ đang bay phấp phới vội chạy lên đưa cho Hoàng Chiêu Quân thêm một thanh kiếm khác. Hoàng Chiêu Quân hai tay hai kiếm múa vài đường như thể ra oai và một lần nữa trước khi lao vào đối thủ, ông ta lại thét lên với giọng đầy khí thế, muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.

-Một còn chẳng ăn ai, ngươi nghĩ rằng nhiều kiếm hơn ta thì sẽ thắng ư?

Hoàng Chiêu Quân còn chưa áp sát thì chị Ma ra chiêu, một chiêu thức quen thuộc mà tôi đã từng thấy nhiều lần trước đây trong những cơn mộng mị của mình. Mũi kiếm trong tay chị Ma bất ngờ xoay tít đồng thời phát ra tiếng viu viu, như tôi được biết để thực hiện được điều này thì cổ tay của người sử dụng nhất thiết phải dẻo.

Thanh kiếm tạo ra một cơn lốc nho nhỏ hướng về phía Hoàng Chiêu Quân lúc này đang lao đến. Hoàng Chiêu Quân cũng phản ứng mau lẹ, đang đà lao đến nhưng ông ta đã bật nhảy sang một bên, tiếp đó Hoàng Chiêu Quân vung kiếm nhắm phần hông của chị Ma đâm tới. Tôi nghĩ trong tình huống này chị Ma nhất định sẽ phải né nhưng thay vào đó chị ấy xoay nhẹ cổ tay hướng thẳng mũi kiếm vẫn đang quay vòng tròn vào phần ngực của Hoàng Chiêu Quân khiến ông ta đành phải từ bỏ ý định trước đó đồng thời đưa thanh kiến còn lại lên chống đỡ nhưng điều này vô tình lại khiến ông ta rơi vào thế khó. Thanh kiếm trên tay Hoàng Chiêu Quân đã không nghe theo lời ông ta nữa, nó đã bị cuốn vào cơn lốc xoáy nhỏ do thanh kiếm của chị Ma tạo ra. Bởi vậy Hoàng Chiêu Quân bắt buộc phải rời tay khỏi thanh kiếm của ông ta và hốt hoảng nhảy vội về phía sau nhằm thoát khỏi vòng chiến.

Ông ta muốn vậy nhưng chị Ma thì không.

Bằng cách nào đó, thanh kiếm sau khi rời khỏi tay của Hoàng Chiêu Quân bị dính vào lưỡi kiếm của chị Ma như thể có một lớp keo vậy. Chị Ma xoay người một vòng rất nhanh sau đó vung mạnh tay và chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm của Hoàng Chiêu Quân bay luôn về phía ông ta nhanh như một mũi tên.

-Hự!

Hoàng Chiêu Quân khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã vật ra phía sau bởi chuôi của thanh kiếm đã bay trúng ngực ông ta, ông ta đã may mắn hoặc chị Ma không muốn xuống tay bởi tôi cho rằng nếu đã đủ khả năng chơi đùa với vũ khí của đối phương như vậy thì không có lý nào mà chị ấy lại không thể không cắm mũi kiếm vào ngực của Hoàng Chiêu Quân cho được.

-Ngươi thấy thế nào?

Chị Ma thu kiếm, hất hàm hỏi Hoàng Chiêu Quân lúc này đang lồm cồm ngồi dậy, mặt nhăn nhó, một tay ông ta đưa lên xoa ngực và đáp với giọng không cam tâm:

-Nhất định ngươi đã dùng tà thuật.

-Hừ! Đúng là một gã gàn dở, cố chấp. – Chị ma chống mũi kiếm xuống đất, đặt tay lên chuôi kiếm, đứng bắt chéo chân. – Có khi phải khiến hồn vía của ngươi tan thành mây khói may ra ngươi mới nhận ra bản thân là một tên thấp kém. Biến!

Hoàng Chiêu Quân chưa kịp nói thêm lời nào thì những vong đang ngồi xổm theo dõi từ nãy đến giờ bỗng được thể sỉ nhục ông ta bằng những từ ngữ rất khó nghe. Tuy nhiên cá nhân tôi cho rằng một trong những câu mà những hồn ma Cầu Khoai tặng cho Hoàng Chiêu Quân, nghe không hề tục tĩu nhưng lại mang tính sát thương lớn đó là: Hoàng Chiêu Quân đánh thua cả đàn bà! Thiến cà nó đi.

Tôi nhận ra một hồn ma của một cụ bà đầu chít khăn mỏ quạ đứng gần mấy lùm cây rìa bãi tha ma không ngừng nói to, dường như sợ câu chửi văn vẻ của mình sẽ chìm vào những lời móc mỉa khác nên bà cụ vừa nói vừa… tốc váy vỗ bèn bẹt vào hai bên bắp đùi. Dần dà những hồn ma trẻ con lẫn người già đứng gần bên phụ họa theo, bởi vậy mà chẳng mấy chốc trước sau như một, gần như tất cả vong hồn xuất thân từ Cầu Khoai đều miệt thị Hoàng Chiêu Quân bằng một câu duy nhất đó. Lẫn trong dàn đồng ca mùa hạ ấy, tôi cũng nghe được cả những tràng cười khoái trá vang lên không ngớt. Trong khi những hồn ma Cầu Khoai thi nhau nhạo báng Hoàng Chiêu Quân thì ở phía đối diện, đội quân âm binh họ Phạm lặng ngắt, hẳn là nỗi nhục này thật khó nuốt đối với họ. Tiếng ồn ào như chợ vỡ chỉ ngưng lại khi chị Ma giơ một tay lên trời ra hiệu, ngay lập tức tất cả đám đông im bặt và giây phút này tôi nhận ra rằng chị ấy đích thực là một bà hoàng không ngai.

-Đám phế nhân đằng kia, còn chờ đợi gì nữa mà không lên hết một lượt để chị đây tiện tay dạy cả thể.

Chị Ma hét lớn thách thức đối phương, chị ấy vừa dứt lời thì phía đối diện ngay lập tức đáp lại bằng tiếng trống đập thùng thùng liên hồi kèm theo những tiếng la ó đòi xông lên làm thịt đối phương. Chỉ bằng một lời kích động của chị Ma, không khí trên đoạn đường nhựa trước cổng bãi tha ma bỗng trở nên náo nhiệt tức thì. Hai bên tay thì giơ cao vũ khí còn loa mồm cùng mở, trận đấu khẩu bắt đầu bằng những lời thách thức lẫn nhau, đòi quan hệ với gia tiên của nhau, tổ tông ba đời nếu chưa đến lượt đầu thai có khi cũng phải hiện hồn lên tham gia cùng cho đủ mâm vì sợ con cháu ma đời sau của mình yếu thế.

Thế hệ các cụ đời xưa mạt sát lẫn nhau bằng những từ ngữ vốn đã thất truyền thì không cần phải tả thêm bởi nó khốc liệt còn hơn cả một trận đại chiến với giáo gươm.

Lúc này tôi bỏ ngoài tai âm thanh mà trận khẩu chiến dội đến bên tai bởi đôi mắt của tôi đang mở to hết cỡ nhìn chằm chằm xuống mương Khoai, nơi làn nước vốn yên tĩnh, phẳng lặng như một tấm gương phản chiếu ánh trăng khuya bỗng xuất hiện những vòng tròn đồng tâm. Tôi há hốc miệng ngạc nhiên hoặc vì thất kinh mà bị á khẩu bởi trên mặt nước mương dần thò lên những cái đầu đen sì.

Ma da!

***









mưa gió phong ba không bằng hết truyện xem