Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 14: Bêu Tên Trước Cờ




***
Suốt mấy ngày trời, tôi đi học mà luôn phải ngó trước nhìn sau nhằm đề phòng bất trắc nào đó có thể xảy ra với mình. Tôi nghĩ ra trăm phương nghìn kế, để xem chị Ma có thể làm gì, xui khiến ai… nhưng ngày lại ngày trôi qua mọi thứ đều bình yên đến lạ kỳ. Với vốn hiểu biết ít ỏi đã tích cóp được trước đây, tôi dự cảm rằng trước một cơn bão lớn đều là những khoảnh khắc mà trời đứng gió.

Hà An nghỉ học liền ba hôm. Ly Lùn đã nói với tôi điều này, tôi nghe xong cũng chỉ gật gù. Tôi nghĩ, những dấu vết của cuộc xô xát hẳn là đã hiện rõ trên khuôn mặt của cô ấy bằng những vết bầm tím nên cô nàng chưa đủ tự tin để đến lớp. Mặc dù bị Hà An gọi là đồ đần nhưng tôi không để tâm. Mỗi khi nghĩ đến cảnh phải uống nước chè trong phòng của thầy Hiệu trưởng đều khiến tôi rùng mình, lạnh sống lưng. Đời học sinh ai mà chẳng vậy, giữa giờ bị mời xuống ngồi uống nước chè ở phòng Giáo vụ đã đủ hãi rồi, đằng này lại được đích thân thầy Hiệu trưởng mời nước thì ngay cả những tay đầu bò cũng ngán chứ riêng gì tôi. Thuở cắp sách đến trường, nhiều học sinh bày trò nghịch ngợm khiến thầy cô đau đầu nhưng tôi tin rằng chẳng có bất cứ học sinh nào muốn bị đuổi học cả.

Thứ Hai đầu tuần, trời cao xanh vời vợi. Trên Quốc lộ 17, hàng dài học sinh cấp ba đạp xe nối đuôi nhau đến trường. Hầu như học sinh nào cũng mang theo một cái ghế nhựa để ngồi trong giờ chào cờ đầu tuần. Ghế nhựa mà chúng tôi mang theo chỉ có màu xanh hoặc đỏ, tôi đã chọn màu đỏ còn của R9 là màu xanh. Thảng hoặc mới có một kẻ lạc lõng, đạp xe mà không mang theo ghế nhựa. Bởi xe của tôi không có ba ga, cũng chẳng có giỏ nên tôi đã phó thác cái ghế nhựa của mình cho R9.

Sân trường rợp bóng cây. Sau khi bài nhạc Tiến quân ca hào hùng nhưng… hơi rè phát ra từ cái loa phóng thanh gắn trên cao kết thúc, cờ đỏ sao vàng năm cánh bay phấp phới trong gió thì hơn một nghìn học sinh khối 11 và 12 đồng loạt ngồi xuống theo khẩu lệnh phát ra của bạn lớp trưởng lớp 12A1. Khối 12 của tôi có mười tám lớp, mỗi lớp trung bình khoảng bốn mươi bạn. Khối 11 có nhiều hơn hai đến bốn lớp, tôi không nhớ rõ.

Thầy Hiệu trưởng được mời lên phát biểu như mọi lần. Sau phần mở đầu chung chung, thầy Hiệu trưởng bắt đầu nói về những kỳ thi mà khối 12 sẽ phải chuẩn bị, bao gồm cả thi học sinh giỏi cấp tỉnh.

-Các em học sinh khối 12 cần phải nêu cao tinh thần quyết tâm học tập, chú tâm vào học tập, chuẩn bị tốt nhất về tinh thần lẫn kiến thức vượt qua các kỳ thi, đạt thành tích cao trong học tập để xứng đáng là một học sinh của Trường Trung học phổ thông Thuận Thành 1…

Thầy đứng trên bục, lời của thầy vang trên loa phóng thanh. Học sinh toàn trường đều chăm chú lắng nghe hoặc nếu ai đó làm việc riêng có trời mà biết.

-Các em phải nhớ, cha mẹ các em khổ cực dãi nắng dầm mưa, bán mặt cho đất bán lưng cho trời để các em được cắp sách đến trường. Thế nên phải chuyên tâm vào việc học, tuyệt đối không được chểnh mảng, không được có tình trạng yêu đương trai gái…

Tôi ngồi trên ghế nhựa, cúi gập người, lơ đễnh nghe câu được câu mất, dùng ngón tay vẽ những hình thù vô định trên nền gạch. Chợt tôi nghe đến hai chữ “yêu đương” mà thầy vừa nói chẳng khác nào như sấm động ngang tai. Bất chợt trong lòng tôi có một dự cảm chẳng lành.

-… Thời gian vừa qua trường ta đã xảy ra tình trạng xô xát giữa các bạn nam và các bạn nữ, xuất phát điểm là do chuyện yêu đương không phù hợp với lứa tuổi học trò dẫn đến ganh tỵ, buông lời xúc xiểm nhau.

Tôi nghe đến đây như có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ánh mắt lấm lét nhìn về phía bục cao, nơi thầy Hiệu trưởng vẫn đang say sưa phát biểu.

-Toi, toi rồi. – Ly Lùn ngoái đầu xuống nói với tôi.

-Cái gì toi? – Tôi hỏi lại.

Ly Lùn chưa kịp nói gì thêm thì trên loa phóng thanh, giọng của thầy Hiệu trưởng đầy đanh thép đọc ra một cái tên. Tôi nghe xong mà chết lặng.

-Mời em Dương Hà An lớp 11A3 đứng lên!

Tim tôi đập loạn nhịp, nỗi sợ hãi tột độ ập đến.

-“Cái đếch gì thế này? Toi thật rồi”. – Tôi nghĩ. Chỉ trong tích tắc mà tôi toát mồ hôi lạnh.

Hàng nghìn cặp mắt cùng lúc nhìn về khối lớp 11, ai ai cũng tò mò xem nhân vật vừa bị nhắc tên mày ngang mũi dọc ra sao ngoại trừ tôi. Tôi cúi gằm mặt xuống đất. Tôi ước gì lúc này ngay chỗ tôi đang ngồi xuất hiện một cái hố thật sâu, đất sụp xuống thì tốt biết mấy.

-“Chị Ngọc Hoa ơi là chị Ngọc Hoa, chị chơi em vố này ác quá. Thù này… thù này…”

-Mời em Dương Hà An lớp 11A3 đứng lên!

Thầy Hiệu trưởng nhắc lại thêm một lần nữa vẫn với giọng nói chứa đầy sự uy nghiêm của người đứng đầu ngôi trường có bốn mươi năm lịch sử.

Tôi nhăn mặt, run rẩy lấm lét nhìn sang bên trái. Tôi biết hàng dọc của lớp 11A3 xếp ngay trước bục phát biểu. Và kia rồi, Hà An với mái tóc tém từ từ đứng lên trước hàng nghìn cặp mắt mở to cùng hàng trăm cái miệng xinh xinh bắt đầu xôn xao bàn tán.

Tim tôi như thắt lại.

Tôi biết vì sao mình lại như thế.

Hà An đứng thẳng lưng, hai tay ép sát vào thân người. Từ chỗ hàng của tôi đang ngồi đến hàng của Hà An chỉ cách nhau có hàng của lớp 11A1 và 11A2 nên tôi nhìn rõ nét mặt của cô nàng. Trộn lẫn trong vẻ cứng cỏi, bất cần của Hà An là nét ngượng ngùng nhưng cố gắng kiểm soát. Bất giác, tôi cảm thấy không công bằng khi Hà An bị gọi tên trước cờ như thế này nhưng tôi có thể làm gì đây?

Hàng chục giây trôi qua, hàng nghìn học sinh trước đó lặng lẽ cúi đầu vờ lắng nghe chờ hết giờ chào cờ thì nay râm ran như một cái chợ sắp vỡ. Lác đác có những đứa hiếu kỳ vì ngồi ở xa đã thi nhau đứng lên dường như để nhìn cho rõ dung nhan của người vừa bị gọi tên trên loa.

-Đề nghị các em trật tự, trật tự! Mấy em kia ngồi xuống ngay!

Trong một thoáng giây khi thầy Hiệu trưởng chuyển sự chú ý sang hướng khác, Hà An liếc mắt sang chỗ tôi ngồi, rõ ràng để tìm xem tôi đang ngồi ở đâu.

Bốn mắt nhìn nhau…

Giây phút này tôi cảm tưởng cả sân trường này vắng lặng, chỉ còn lại một mình tôi và Hà An.

Hà An hơi cúi đầu nhìn xuống sau đó lại hướng mắt lên phía bục cao.

Tâm trạng của tôi thay đổi nhanh hơn người ta lật bàn tay.

Trái tim nhỏ bé của tôi trước đó đập loạn nhịp vì lo sợ mình sẽ bị bêu tên trên loa nhưng trong khoảnh khắc mà ánh mắt của Hà An tìm kiếm rồi bắt gặp ánh mắt của tôi đang nhìn Hà An thì trong lòng tôi bồi hồi đến lạ. Tôi không thích Hà An, đúng hơn là chưa thích mặc dù cô nàng là một nữ học sinh xinh đẹp nhưng trong ánh mắt ấy thể hiện rõ sự yếu đuối.

-“Có lẽ Hà An cần tìm một chỗ dựa hoặc cần tìm một ai đó hiểu”. – Tôi đã nghĩ như vậy trong giây phút đó.

-Tiếp theo, mời em Lý Tiến Nam lớp 12B8 đứng lên!

Thầy Hiệu trưởng gọi tên tôi xong thì ngay lập tức hướng ánh mắt về nơi tôi đang ngồi. Tôi cúi đầu nhếch miệng cười, hít một hơi thật sâu rồi từ từ đứng dậy, mắt nhìn thẳng.

Một lần nữa, những lời xì xào bàn tán lại vọng đến tai tôi. Tôi nghe rõ mồn một.

Nhưng lạ thay, tôi tuyệt nhiên không cảm thấy run sợ. Bàn tay của tôi cũng không còn run rẩy như trước đó một phút nữa.

-Em Dương Hà An lớp 11A3 và em Lý Tiến Nam lớp 12B8, hai em này đã có mối quan hệ tình cảm trên mức bạn bè. Cụ thể ở đây là tình cảm yêu đương dẫn đến việc em Dương Hà An đã xô xát với một em khác ở khối 12 để bảo vệ bạn trai. Thầy nhắc lại với các em, đặc biệt các em khối lớp 12 cần phải tập trung vào việc học tập thay vì yêu đương. Trường của chúng ta…

Tai tôi bùng nhùng…

Tôi thật sự muốn lao lên cái bục cao có micro kia để thanh minh nhưng rồi ý nghĩ đó mau chóng bị bỏ qua.

-“Để làm gì? Chẳng để làm gì cả. Mình thanh minh cái gì bây giờ nhỉ?”

Tôi và Hà An cứ đứng như thế cho đến khi giờ chào cờ kết thúc vào lúc 7 giờ 30 phút trước hàng trăm cặp mắt hiếu kỳ, hàng trăm lời bàn tán. Đây có lẽ là hình phạt cho hai chúng tôi.

Vậy là nhờ ơn thầy Hiệu trưởng, tôi bỗng dưng nổi tiếng vì là một cặp với cô gái xinh đẹp nhưng cũng ngang bướng nhất nhì trường.

Tan buổi chào cờ, hàng nghìn học sinh túa ra các hướng khác nhau. Chỉ còn tôi và Hà An vẫn đứng nguyên tại chỗ. Một lần nữa, tôi liếc nhìn sang trái và bắt gặp ánh mắt của Hà An đã quay sang nhìn tôi tự bao giờ. Tôi nhoẻn miệng cười và điều này khiến Hà An lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau trong một khoảng thời gian rất ngắn, bóng dáng của các bạn học lướt qua lướt lại trước mặt bỗng trở nên vô hình trong mắt tôi, duy chỉ có nụ cười vừa mới xuất hiện trong tíc tắc của Hà An là hiện rõ.

Chưa đầy một phút sau, sân trường chỉ còn lại tôi và Hà An đứng tại chỗ cũ, mắt nhìn thẳng về phía trước.

-Hai cô cậu còn định đứng đây đến bao giờ? – Thầy chủ nhiệm của tôi nét mặt hằm hằm bước từ trên sảnh dãy nhà ba tầng đến trước mặt tôi hỏi.

-Thưa thầy, thầy Hiệu trưởng bảo em đứng lên nhưng chưa bảo em được ngồi xuống hoặc rời đi ạ. – Tôi nhỏ nhẹ đáp lời.

-Hừ! Cậu… cậu về lớp ngay cho tôi! – Thầy chủ nhiệm quát. – Còn cô kia nữa, mau về lớp ngay.

Hà An khẽ cúi đầu chào thầy rồi quay lưng rời đi.

-Đi theo tôi!

Thầy chủ nhiệm đi trước, tôi lầm lũi đi theo sau. Giờ chào cờ vừa hết thì giờ sinh hoạt lớp đột xuất lại bắt đầu. Thầy chủ nhiệm lộ rõ vẻ bực dọc, hẳn là thầy đã bị phê bình trước đó.

-Cả lớp trật tự!

Thầy chủ nhiệm gõ mạnh cái thước kẻ bằng gỗ sáng bóng mà thầy vẫn hay dùng để vẽ biểu đồ xuống mặt bàn, chờ cho cả lớp im ắng thì thầy chuyển sự chú ý sang chỗ tôi.

-Cậu Nam đứng lên!

Tôi làm theo lời của thầy.

-Đẹp mặt chưa? Cậu thấy đẹp mặt chưa? Bây giờ thì danh tiếng của cái lớp này, của cậu sẽ nổi như cồn ở cái trường này. Học hành thì không tập trung lại yêu đương nhăng nhít. Ừ, thôi thì các cô các cậu đã lớn, chuyện có cảm tình với bạn gái hay bạn trai cũng là lẽ thường nhưng tại sao lại đánh nhau? Cha mẹ cậu có biết việc này không?

Tôi mím môi, hướng ánh mắt nhìn xuống mặt bàn.

-Cậu bôi tro trát trấu lên mặt tôi, lên mặt cái lớp này rồi cậu Nam ạ!

-Thưa thầy… - Tôi ngẩng đầu lên nhìn thầy giáo. - Thưa thầy…

-Cậu nói đi!

-Thưa thầy! Em không đồng ý cái cách mà thầy Hiệu trưởng đối xử với em.

-Cái gì?

-Thưa thầy! Ở đây em chưa nói đến việc em với bạn An kia có tình cảm với nhau hay không ạ. Cứ cho là em và bạn ấy có thích nhau nhưng việc đó tại sao lại phải nói trước cờ?

-Cậu có nghe rõ không? Bởi vì cậu thích con nhà người ta, người khác cũng thích nên sinh ra chuyện, cậu hiểu chưa?

-Thưa thầy, ai nói với thầy như thế ạ?

-Cậu không cần phải biết!

-Thưa thầy. Bố mẹ em bảo kính thầy như kính cha mẹ nên em không dám cãi nhưng em biết thầy là thầy chủ nhiệm lớp. Thầy sẽ sát sao từng học sinh hơn thầy Hiệu trưởng. – Tôi đưa mắt nhìn khắp lớp một lượt. - Ở đây đều là các bạn lớp mình, chẳng ai xa lạ gì với em vì đã học cùng nhau hơn hai năm. Em không có ý thanh minh nhưng em chỉ muốn thầy biết rõ một sự thật ạ.

Cả lớp im phăng phắc, ai cũng hướng mắt lên nhìn thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm nhìn tôi một hồi rồi dường như cố nén cơn giận, thầy bỏ thước kẻ xuống mặt bàn, thả người ngồi xuống ghế.

-Thưa thầy. Từ lúc đi học lớp 1 đến bây giờ, các thầy cô giáo đều dạy em là phải trung thực. Em thừa nhận với thầy là em có thích bạn An lớp 11A3 và tất cả chỉ có như thế. Bạn An cũng hay nhờ em chở về nhà, nhà bạn ấy cạnh nhà thầy Hiệu trưởng, em nghĩ… em nghĩ việc này cũng bình thường. – Tôi hít một hơi thật dài. – Hồi tuần trước em đang học, giữa giờ thầy Hiệu trưởng gọi em xuống phòng vì bạn An và bạn Quang lớp 12B7 đánh nhau. Em không biết hai bạn ấy có hiểu lầm gì vì nhà hai bạn ấy sát vách. Em cũng đã gặp bạn Quang hỏi chuyện, bạn Quang cũng nói là do hiểu lầm nên mới xảy ra chuyện đánh nhau chứ không liên quan gì đến em với bạn An. Đó là chưa kể, chẳng biết bạn An có thích em hay không. Tất cả những gì em vừa nói đều có các bạn lớp mình chứng kiến, em không dám nói sai nửa lời.

Cả lớp tĩnh lặng như tờ.

-Em cũng đã giải thích với thầy Hiệu trưởng khi gặp thầy ấy nhưng hôm nay, thầy lại lấy em ra làm ví dụ. Thưa thầy… - Tôi sụt sịt mũi, cố tỏ ra xúc động. – Có phải như thế là đặt điều biến không thành có, là áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác không thầy?

-Cậu dám nói thầy Hiệu trưởng đặt điều ư?

-Thưa thầy, em không có ý đó! Nhưng thầy là thầy chủ nhiệm của em. Em biết vì chuyện của em mà thầy bị khiển trách. Thầy trách phạt em cũng là đúng vì em làm ảnh hưởng đến lớp, đến thầy. Em chỉ muốn thầy hiểu rõ mọi chuyện để có cái nhìn đúng về sự việc.

Tôi đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía bàn giáo viên, tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng, từ tốn.

-Em rất xấu hổ khi bị nêu tên trước cờ nhưng em buồn vì đó không phải là sự thật. Một phần của sự thật đã không còn là sự thật. Chỉ là… chỉ là lòng tin, niềm tin vào người lớn của em…

Tôi bỏ lửng câu nói, cúi gằm mặt xuống nhìn mặt bàn.

-Thưa thầy! – Thành lớp trưởng đứng dậy. – Những gì bạn Nam vừa nói đều là đúng. Lớp mình nhiều bạn biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
-Dạ thưa thầy, em là người biết rõ nhất ạ. – Ly Lùn cũng đứng lên.

Ly Lùn nhanh miệng kể vắn tắt những gì mà nó nghe được, dĩ nhiên đều là do bạn gái nó kể và tôi đồ rằng nó cũng thêm mắm thêm muối để bênh tôi. Tôi có thể thua ê mặt trước toàn trường nhưng chí ít trong lớp của mình thì không.

-Các cậu ngồi xuống đi. – Thầy chủ nhiệm khẽ thở dài. – Từ nay các cậu nên lo việc học cho tốt, đừng để những việc đáng tiếc như vừa rồi xảy ra nữa.

Thầy giáo cắp cặp rời khỏi bục giảng, đến trước mặt tôi, thầy dừng lại nói:

-Thôi ngồi xuống đi.

Nghe giọng của thầy, tôi biết là mọi chuyện rồi sẽ êm cả thôi.

***