Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 15: Trốn Tình, Tình Theo




***
Chậm rãi dắt xe đạp từ bãi để xe ra ngoài, tôi hướng mắt nhìn thẳng về phía trước, bỏ mặc ngoài tai những lời xì xào bàn tán, kèm theo nhiều ngón tay chỉ trỏ với những ánh mắt hiếu kỳ của biết bao nhiêu bạn học. Từ hồi tôi đặt chân vào ngôi trường này, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh hai học sinh bị gọi đứng lên giữa giờ chào cờ, bị khiển trách vì chuyện yêu đương. Thật không may, một trong hai học sinh bị bêu tên trước cờ ấy lại là tôi.

Vừa dắt xe ra khỏi bãi, ngay chỗ bảng thông tin của nhà trường, đôi chân tôi chợt chậm lại rồi dừng hẳn bởi tôi cảm nhận có một ánh mắt nào đó đang nhìn mình, một cảm giác rất lạ, đó không phải là cảm giác mà những ánh mắt hiếu kỳ mang lại. Tôi chỉ biết lúc này bản thân tôi cảm thấy không được thoải mái. Tôi nhìn chếch sang phía bên kia lối nhỏ dẫn ra cổng trường rồi lập tức trở nên bối rối.

Vân Quỳnh, cô bạn lớp phó học tập mà tôi đã thầm thương trộm nhớ từ hồi học lớp 5, với áo sơ mi dài tay màu xanh nhạt, áo khoác để trên giỏ xe đang hướng ánh nhìn về phía tôi. Tôi và Vân Quỳnh đứng cách nhau chỉ hơn ba mét, chẳng biết cô ấy đã chờ sẵn ở đó tự bao giờ. Nét mặt Vân Quỳnh tỏ rõ sự nghiêm nghị như một cô giáo đang nhìn một cậu học sinh vừa mắc lỗi. Tuy nhiên tôi lại nghĩ, ẩn bên trong ánh mắt kia hẳn là sự trách móc mà Vân Quỳnh dành cho tôi.

Tôi không ảo tưởng.

Tôi thích Vân Quỳnh, có thể Vân Quỳnh không thích tôi, chỉ coi tôi là một người bạn nhưng cớ làm sao Vân Quỳnh lại đứng ở đây như cố ý chờ tôi. Tại sao lại phải là buổi trưa hôm nay? Chỉ mới vài giờ đồng hồ trước đây thôi, tôi bỗng dưng trở nên nổi tiếng khắp trường theo cái cách mà chẳng ai mong muốn.

Tôi và Vân Quỳnh hơn hai năm qua cùng đi và về trên một con đường nhưng tôi chưa bao giờ đủ can đảm để bắt chuyện với cô ấy. Tôi chỉ lặng lẽ đạp xe theo sau. Tôi biết Vân Quỳnh thất vọng về việc học của tôi. Song tôi vẫn còn một chút hi vọng để níu kéo, đó chính là cánh cửa của một trường đại học nào đó sẽ mở ra với tôi vào mùa hè năm sau. Khi đó, tôi nhất định sẽ lấy hết can đảm để viết một bức thư ngắn ngủi gửi cho Vân Quỳnh: Tớ thích cậu!

Điều này có nghĩa là trước đây tôi học có thể kém nhưng những mặt khác đều tốt cả. Tôi sẽ có cơ hội theo đuổi Vân Quỳnh, dù là mong manh nhưng bây giờ thì… mọi thứ dường như đã chấm dứt, đã tan biến như bong bóng xà phòng. Hẳn Vân Quỳnh rất thất vọng về tôi lắm, thế nên cô ấy mới cố ý chờ đợi để dùng ánh mắt thay lời muốn nói.

Và tôi đã đoán không sai.

Nhiều năm sau này, chính Vân Quỳnh đã kể lại với tôi rằng trước buổi chào cờ đáng nhớ năm xưa, Vân Quỳnh chỉ buồn vì tôi học kém hơn cô ấy. Vân Quỳnh đã hy vọng tôi có thể nỗ lực học tập ngày một tốt hơn rồi cả hai sẽ gặp nhau ở Hà Nội. Nếu điều đó xảy ra, chí ít tôi đã có một cơ hội rõ ràng. Vân Quỳnh cũng kể rằng, ngay buổi trưa hôm ấy khi về đến nhà, bên mâm cơm, cô nàng đã buồn rầu nói với mẹ:

-Con thất vọng về thằng Nam quá mẹ ạ.

-Nó làm sao?

-Nó đã học hành chẳng ra làm sao, sáng nay lại bị nêu tên trước cờ vì chuyện yêu đương với một con bé nhà ở ngã tư Đông Côi. Chẳng biết yêu đương ghen tuông thế nào mà xảy ra xô xát.

-Sao lại như thế được, thằng đó hiền khô mà. Tao lạ gì nó.

-Con cũng không hiểu nổi. – Vân Quỳnh nói. – Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Học hành thì không lo học, mới nứt mắt ra đã yêu với chả đương.

-Thế bấy lâu nay mày với nó có hay gặp nhau không? Chỗ bạn bè mày phải hỏi cho rõ chứ.

-Không, con hỏi làm gì. Đấy là chuyện của nó. Từ rày trở đi, con sẽ cạch mặt nó. Con không muốn có một đứa bạn như thế.

Mẹ của Vân Quỳnh chẳng lạ gì tôi. Bác ấy làm văn thư ở trường cấp hai mà tôi theo học. Tôi cũng đã nhiều lần đến nhà chơi. Bác ấy, một người mẹ và cũng là một người phụ nữ, có lẽ cũng thừa biết rằng ngoài tình bạn, chí ít thì tôi, một đứa khác làng cũng có những tình cảm khác đối với cô con gái của bác ấy.

Vân Quỳnh là con út, học hành chăm chỉ, bố mẹ nuông chiều như một cô tiểu thư đúng nghĩa và bản tính của Vân Quỳnh rất thẳng thắn, tự lập chứ không hề ỷ lại. Tôi cũng thích điều đó nhưng chính vì cá tính ấy mà tôi và Vân Quỳnh luôn là hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ có thể nhập lại thành một cho dù đã có lúc, tôi tưởng như chỉ cần mình mở lời thì một đám cưới có thể đã diễn ra trong sự chúc phúc của bao người.

Vân Quỳnh không thèm nhìn mặt tôi nữa.

Ánh mắt hờn trách, giận dỗi, thất vọng… nhìn tôi một hồi lâu trước khi cô ấy thở dài thườn thượt dắt xe ra ngoài cổng trường. Tôi đứng chôn chân tại chỗ dõi nhìn theo bóng dáng thân thuộc suốt mấy năm qua. Tôi cảm nhận rõ ràng rằng bóng dáng thân quen ấy cùng với cái xe đạp kia một khi ra khỏi cổng trường thì tôi sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp lại nữa.

Cảm giác mất mát tràn ngập tâm hồn nhưng tôi lại không đủ can đảm để nói một lời nào với Vân Quỳnh hoặc đơn giản là đuổi theo. Tôi chẳng biết mình nên giải thích điều gì và vì sao phải giải thích bởi tôi cũng là một đứa cứng đầu.

Mối tình đầu của tôi cứ thế mà lẫn vào những bóng áo trắng, áo xanh, áo đỏ… ở cổng trường vào một buổi trưa mùa đông đầy nắng.

-Này! Sao lại đứng đực mặt ở đấy?

Tôi thoáng ngạc nhiên khi nhận ra Hà An đã xuất hiện ngay trước mặt.

-Ai đấy?

-Cái gì?

-Tớ hỏi bạn nữ áo xanh vừa nhìn nhau tóe lửa với đằng ấy là ai.

-Bạn học hồi cấp hai. – Tôi đáp.

-Bạn học chung lớp hả?

-Ừ! – Tôi gật đầu.

-Bạn cũ chung lớp gì mà nhìn nhau đắm đuối thế. – Hà An huých nhẹ vào tay tôi. – Thích nhau hả?

-Người lớn tuổi hơn mình thì nên gọi là chị. Bạn ấy học lớp 12 đấy.

-Ừ, thì chị. Thế cái chị đó quan hệ như thế nào với đằng ấy?

Tôi không trả lời câu hỏi hóc búa của Hà An. Liếc nhìn qua, tôi nhận ra ánh mắt của Hà An đang long lanh chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi chau mày, thở dài, khẽ lắc đầu rồi dắt xe đi ra hướng cổng trường.

-Này! Đừng có tự ý bỏ đi mà chưa trả lời câu hỏi của tớ.

-Câu hỏi gì?

-Chị đó là bạn gái của ấy hả?

Tôi nhếch mép cười nhạt, chẳng biết đó có phải nụ cười đau khổ hay không. Chỉ biết rằng một nỗi buồn man mác đang xâm chiếm tâm hồn tôi.

-Trông cũng xinh và trắng trẻo đấy nhỉ. Nhưng… hơn tớ một tuổi nên không cùng đẳng cấp. Ấy thử đánh giá xem giữa tớ và chị bạn của ấy ai xinh hơn?

-Đừng hỏi tớ những câu vô vị như thế. Đây là cổng trường, bạn ngó xung quanh xem có bao nhiêu đôi mắt, bao nhiêu đôi tai đang hóng chuyện.

Hà An nhún vai, mặt tỉnh bơ tỏ rõ bản thân cô ấy không hề để tâm đến những gì xảy ra lúc sáng.

-Ấy chở tớ về.

-Tớ đã bảo là xe này không chở được người.

-Tớ quyết định rồi, tớ sẽ ngồi ở khung xe.

-Bạn quyết định là việc của bạn, đồng ý hay không là việc của tớ. Đây là xe của tớ chứ có phải của bạn đâu mà bạn quyết.

Hà An đứng ngay bên cạnh, lại huých nhẹ vào khuỷu tay tôi thản nhiên hỏi:

-Sao hả, vì sáng nay bị thầy Hiệu trưởng chỉ mặt gọi tên nên bây giờ không muốn có chút gì dính dáng đến tớ có phải không?

Tôi ngoái lại lườm Hà An rồi định dắt xe đi nhưng Hà An kéo xe lại. Giọng bướng bỉnh:

-Chở tớ về.

-Bạn buồn cười nhỉ. Để hôm khác không được hả?

-Không, tớ thích hôm nay.

Lũ bạn chung lớp với tôi đi lướt qua, chúng nó í ới gọi lớn tên tôi rồi phá lên cười. Tôi đành thở dài rồi hỏi Hà An:

-Tại sao lại là hôm nay?

-Tại tớ thích.

Tôi cười buồn, khẽ lắc đầu.

-Chả lẽ bạn muốn chứng minh cho cả trường thấy rằng những gì thầy Hiệu trưởng nói là đúng ư?

-Nếu đúng thì sao?

-Chả sao. – Tôi nói. – Nhưng tớ với bạn đều còn học ở đây, thầy cô giáo đã nói như thế thì bọn mình cũng nên tôn trọng lời của thầy cô thay vì chọc tức. Điều này tớ nghĩ chỉ có lợi mà không có hại.

-Tớ chọc tức ai, tớ mà thèm.

-Bạn đừng có hiếu thắng như thế.

-Này, không chở thì thôi đừng có lên mặt dạy đời người ta. Tớ không thèm.

Dứt lời Hà An vùng vằng quay người bỏ đi.

-Khoan đã! – Tôi nói với theo.

-Sao? Đồng ý chở tớ về đúng không?

Hà An quay ngoắt lại, vẻ mặt hớn hở. Thay vì trả lời câu hỏi của cô nàng, tôi nhìn quanh và nhờ một cô bạn cùng lớp cho Hà An đi ké. Cả hai cô gái nhìn nhau lưỡng lự, ngại ngùng trong giây lát. Tôi vội thúc giục:

-Chở em ấy giúp tớ một đoạn. Nhà em ấy ngay chỗ ngã tư thôi. Xe của tớ không chở được người.

-Ai là em? – Hà An nheo mắt nhìn tôi.

-Đây toàn là các anh chị lớp 12, không em thì chẳng lẽ là chị của người ta à? Bướng bỉnh thì cũng bướng bỉnh nó vừa vừa thôi. Có lên xe không hay là đi bộ?

Hà An miễn cưỡng leo lên xe đạp để bạn cùng lớp của tôi chở về. Tôi đạp xe song song, đôi mắt vẫn hướng về phía trước như cố tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nào đó trong dòng người.

-Vẫn còn cố tìm bóng dáng của cái chị kia hả? Tớ là con gái tớ biết, đằng ấy không có cửa nào để theo đuổi cô tiểu thư ấy đâu.

-Bạn nói linh tinh cái gì thế?

-Linh tinh hay không linh tinh tự đằng ấy biết. Tớ nói chung chung vậy thôi, đừng có vơ vào mình làm gì.

Tôi liếc nhìn Hà An không biết nên bực mình hay nên bật cười bởi vẻ mặt của cô nàng cứ nhơn nhơn như thách thức người đối diện. Tôi cũng chợt nhận ra đôi má của Hà An đang ửng đỏ.

-Nhìn cái gì mà nhìn?

-Con gái đừng có để tóc hai mái nữa. Con gái nhà người ta thùy mị nết na còn đằng này thì… - Tôi chép miệng. – Ăn nói cũng nên thay đổi đi.

-Thế tớ có cần phải nuôi tóc cho dài ra không?

-Để làm gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

-Để giống cái chị lúc nãy ấy. Tớ thấy ánh mắt của đằng ấy nhìn dõi theo đắm đuối lắm, đấy là ánh mắt của kẻ si tình đấy.

-Bạn đừng có nói linh tinh. Những lời như thế không nên có ở một người mới học lớp 11 đâu.

Xe đạp của bạn tôi chầm chậm dừng ven đường để Hà An xuống xe. Tôi cũng chỉ dừng lại xem như phép lịch sự rồi nhấn pê đan nhưng Hà An đã nhào đến, bấu tay vào yên xe đạp.

-Vào nhà tớ ăn cơm đã!

-Không được, bà tớ còn chờ cơm ở nhà.

-Ăn bên ngoài một bữa đã sao.

-Tớ không có thói quen ấy. Tớ chỉ ăn cơm ở nhà thôi, xưa nay đều vậy.

-Xí, nhìn mặt thì rõ là già như con khỉ mà tính nết cũng y chang.

-Bỏ tay ra để tớ về. Ừ, người già khó tính lắm, tốt nhất là né tớ ra.

Hà An bước lên đứng chắn đầu xe đạp hất hàm hỏi tôi, ánh mắt tinh nghịch:

-Muốn về đúng không?

Tôi lườm Hà An nhưng không đáp. Chẳng biết cô nàng có ý định gì nhưng bất chợt trong lòng tôi có dự cảm không lành khiến tôi phải lảng tránh cái nhìn của Hà An.

-Nói “Tớ yêu Hà An” đi rồi tớ cho đằng ấy về.

Tôi vừa nghe dứt lời mà như sấm động bên tai, giật mình đánh thót.

-Không được, không được. Tớ còn chưa thích thì làm sao mà yêu được.

Hà An sấn đến gần khiến tôi hốt hoảng nhảy ra khỏi xe. Chiếc xe đạp đổ kềnh ra đường. Hà An cười khúc khích rồi nhảy chân sáo vào nhà, bỏ mặc tôi đang toát mồ hôi hột đứng ngơ ngác giữa trời nắng chang chang.

-“Đây đích thị là yêu nữ rồi, số mình nhọ rồi”.

Tôi dựng xe đạp lên cắm đầu cắm cổ nhấn pê đan như thể bị ma đuổi đằng sau lưng cho đến khi bóng dáng của R9 và Chắc Gạo thấp thoáng phía xa xa thì tôi mới đạp chậm dần lại, điều hòa nhịp thở để hai thằng bạn không nhận ra sự bất thường của tôi.

-A! Thằng bạn nổi tiếng của mình đây rồi! – R9 reo lên khi tôi đạp xe song song với nó.

-Mày khá thật! Cả buổi hôm nay bọn lớp tao bàn tán mãi về chuyện của mày. – Chắc Gạo phụ họa.

Tôi cười khẩy:

-Chuyện vặt. Hai đứa mày cũng nên học yêu đi là vừa. Đời học sinh ngắn lắm, sắp hết đến nơi mà ngoài việc học chỉ biết chơi điện tử y như bọn trẻ con cấp hai thì…

-Thôi nín đi. Mới thế đã lên mặt dạy đời. – R9 cắt lời tôi.

-Mà không sao. – Tôi thao thao bất tuyệt. – Dù gì trong ba thằng mình thì tao vẫn là đứa khôn nhất nên chuyện này tao xung phong hiến thân. Đến khi có kinh nghiệm phong phú nhất định tao sẽ nhận hai đứa mày là đệ tử, truyền dạy bí kíp yêu đương tán gái phát đổ như đốn cây.

Tôi lúc mười sáu tuổi trong chuyện yêu đương chính là như vậy, nói thì như thánh tướng nhưng làm thì như mèo mửa.

***