Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 16: Tấm Ảnh Đầu Tiên




***
Chân thành mà nói thì tôi cú chị Ma lắm!

Tôi đã thắp hương, khấn vái đủ đầy, cố tình nằm ngủ trên tấm phản gỗ lim truyền thừa hàng trăm năm trong nhiều đêm liền nhưng tuyệt đối chị Ma không xuất hiện trong giấc mơ. Chị ấy có thể tìm tôi, ngược lại, tôi lại chẳng thể nào tìm được chị ấy. Tôi muốn gặp để chất vấn nhưng thật tiếc lại chẳng thể nào có cơ hội ấy.

Miệng đời nói mãi thì mỏi mồm. Chuyện tôi bị bêu tên trước cờ chỉ vài ba ngày sau thì chẳng ai quan tâm nữa. Thảng hoặc, nó chỉ là một chủ đề tán gẫu của một nhóm nhỏ nào đó hoặc khiến những cặp đang yêu đương rút vào hoạt động bí mật hơn nữa. Tôi và Hà An là một tấm gương mà chẳng cặp nào muốn noi theo, nhất là Ly Lùn và Như, bạn gái của nó.

Hà An bướng bỉnh và tôi, ẩn bên trong vẻ hiền lành vô hại cũng là một kẻ cứng đầu. Hà An có thể đạp lên dư luận nhưng tôi thì không. Tôi đối mặt với dư luận về bản thân mình một cách bình thản, nhẹ nhàng bởi quan điểm của tôi có đôi chút khác biệt. Tôi nhận định những gì đã xảy ra là một thử thách, và nếu như vậy, cách duy nhất là đối mặt thay vì né tránh. Thời gian rồi sẽ làm lu mờ đi tất cả, chỉ một tháng thôi, còn mấy ai quan tâm đến chuyện của tôi nữa.

Thầy chủ nhiệm của tôi dạy môn Vật lý. Tôi không biết sau khi tôi dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình thì thầy có trao đổi với các thầy cô khác hay không nhưng trái với dự đoán của nhiều bè bạn, các thầy cô dường như có cái nhìn thiện cảm với tôi hơn, đặc biệt là cô giáo dạy môn Tiếng Anh. Tôi không có bất kỳ ý nghĩ hay lời nói nào về những gì thầy Hiệu trưởng đã làm với tôi bởi tôi cho rằng, mỗi người, ở vào vị trí của họ, họ sẽ có cách nhìn, cách suy nghĩ khác nhau. Suy nghĩ khác nhau sẽ dẫn đến hành động, lời nói khác nhau. Thầy Hiệu trưởng muốn làm tốt công việc của thầy, còn tôi, tôi cũng muốn làm tốt công việc của một học sinh. Đây có thể gọi là một kinh nghiệm xương máu đầu đời khi tôi phải đối mặt với dư luận thiếu thiện cảm đối với bản thân. Tôi chẳng bao giờ có thể biết được rằng, mười lăm năm sau, đứng trước những khó khăn chồng chất, uy tín, danh dự bị hủy hoại một cách thậm tệ thì tôi cũng chọn cách im lặng. Im lặng một cách kiên định trong khi những người khác lại xúi tôi nên có hành động nhằm bảo vệ bản thân và công việc.

Im lặng không phải là cách giải quyết các vấn đề nhưng ở trong một hoàn cảnh cụ thể, tình huống cụ thể, câu chuyện cụ thể, thời điểm cụ thể thì im lặng chính là vàng!

Chị họ của tôi tên là Hiền. Chị hơn tôi hai tuổi nhưng học cùng với tôi từ lớp 5 đến lớp 9. Lứa 1983 ở làng tôi, chỉ có tôi và R9 học trường số 1, các bạn còn lại theo học tại trường dân lập ở thị trấn Hồ. Chị Hiền là một trong số đó. Từ hồi vào học cấp ba, tôi và chị ít gặp nhau. Chị Hiền cũng đã có người yêu, tôi nghe bạn bè nói vậy.

-Mày đang thích con bé Hà An đúng không?

Đó là một ngày Chủ nhật rảnh rỗi nên tôi đạp xe lên nhà chị Hiền chơi. Vừa chạm mặt, chị ấy đã sấn đến hỏi chuyện. Tôi ngạc nhiên nghĩ thầm:

-“Cái thằng R9 này đâu có phải đứa hay buôn chuyện, hay là thằng Chắc Gạo?”

-Con bé đấy là con em hay con chị?

-Dạ?

-Hôm trước tao gặp con bé đấy đi cùng mày, con bé tóc tém đúng không? Ở trường tao bọn nó đang đồn ầm lên là ở trường 1, có hai đứa yêu nhau bị bêu tên trước cờ.

-Em không biết.

-Mày lại còn chối cái gì. Tên đầy đủ và lớp của mày, hay lớp của mày có một đứa trùng tên rồi trùng cả họ?

Tôi ngượng nghịu đưa tay lên gãi đầu chẳng biết nên trả lời ra sao.

-Mày trông vậy mà to gan gớm thay.

-Chỉ là hiểu lầm thôi chị. Em với con bé ấy chẳng có gì.

-Ôi, tao cũng mong là chẳng có gì. Trường tao bọn nó thuộc vanh vách tiểu sử, thân thế của con bé đấy. Thằng người yêu cũ của nó cũng học trường tao đây này, à… đúng rồi… thằng đó tên là Hưng Gas.

-Gì? Hưng Gas?

-Nhà nó bán bếp ga nên có cái biệt danh đấy.

-À… à… - Tôi gật gù. – Em chẳng quan tâm lắm.

-Tao nghe kể năm ngoái bọn nó yêu nhau mặn nồng nhưng chẳng hiểu sao lại chia tay. Nhưng tao nghĩ mãi cũng không hiểu nổi vì sao mày lại vập vào nó. Mày giải thích tao nghe thử.

-Em cũng chỉ mới quen biết nó độ gần hai tháng nay chứ có cặp kè gì đâu. Thế nên em cũng không tìm hiểu nhiều.

Chị Hiền ngó nghiêng tôi một lượt rồi đưa ra lời nhận xét:

-Nhìn mày với cái thằng Hưng Gas kia trái ngược hoàn toàn. Nó nhìn công tử, phong lưu đa tình, nhà giàu có còn mày thì… Có khi mày bị lừa, mày là vật thế thân, em trai ạ.

Tôi nhếch mép cười khẩy:

-Bố mẹ em đẻ ra em đã là duy nhất. Nếu em giống ai khác chả phải người ta sẽ đặt dấu hỏi à? Em không quan tâm chuyện đấy đâu.

-Mày thích nó thì cũng nên tìm hiểu về quá khứ của nó chứ.

-Kể cả em có thích thì em cũng không tìm hiểu. – Tôi thả mình nằm lên giường. – Nếu em thích nó, nó thích em thì nó sẽ tự kể. Ừ… mà em nghĩ quá khứ của ai cũng cần được tôn trọng. Người ta có câu mắt không thấy, tai không nghe thì tim không đau chị ạ.

-Đúng là thằng dở người.

-Em của chị từ trước đến nay có giống người thường lắm đâu mà chị cứ lo.

Chị Hiền bực dọc trở xuống bếp khuấy nồi cám lợn. Còn tôi bật ti vi xem chương trình Đường lên đỉnh Olympia, tuyệt nhiên không để tâm đến những gì chị Hiền mới nói. Tôi không phải là một kẻ vô tâm mà ngược lại, tôi là người sống rất tình cảm, đôi khi cả nghĩ. Tuy nhiên, tôi rất rạch ròi trong mọi chuyện.

Đạp xe về nhà để ăn trưa cùng bà Già, dựng xe vào gốc cây bưởi, tôi ngạc nhiên không nói thành lời khi nhìn thấy Hà An đang ngồi tựa cửa nhà đọc truyện. Tôi đưa tay lên dụi mắt đến hai lần để chắc chắn tôi không nhìn nhầm.

-Bà nội đang chờ cơm từ nãy giờ, bạn đi chơi đâu mà lâu thế? Tớ còn tưởng là không về.

Tôi đứng giữa sân nhà, nhìn trái ngó phải chẳng hiểu để làm gì. Sau cùng tôi đành hỏi một câu cho có lệ:

-Có chuyện gì mà bạn xuống đây?

-Ngày nghỉ chẳng biết làm gì nên xuống chơi thôi.

-Ai chở xuống?

-Tớ vẫy xe máy đi nhờ. Tớ đến đây một lúc lâu rồi.

-Ngày nghỉ sao không ở nhà mà nghỉ, xuống đây làm gì chứ.

Tôi làu bàu trong miệng rồi bước lên thềm nhà. Bà Già từ bếp đi lên, tay bê nồi cơm lườm tôi một cái rõ dài. Nhìn vẻ mặt của bà thể hiện rõ vẻ không hài lòng.

Mâm cơm đã dọn sẵn nhưng tôi lại cảm thấy lóng ngóng trong chính ngôi nhà thân thuộc của mình. Trong khi tôi còn đang đứng ngây ngốc thì Hà An đã ngồi xuống chiếu, lấy bát xới cơm rất nhanh nhẹn. Bà Già ngước mắt lên nhìn tôi càng khiến tôi cảm thấy thiếu tự nhiên. Tôi đang tò mò muốn biết, giữa bà Già và Hà An đã nói những gì trước khi tôi về.

-Ấy không ngồi xuống ăn cơm đi còn đứng đấy làm gì nữa?

-À, ờ!

Bên cái mâm cơm làm bằng gỗ mít, ba người ngồi ba góc tạo thành một hình tam giác cân. Bà Già chẳng nói chẳng rằng gắp thức ăn, vừa ăn vừa đưa mắt nhìn ra sân. Hà An thì khác, tíu tít nói chuyện, còn tôi đáp lời Hà An một cách miễn cưỡng. Tôi nhai cơm mà chẳng khác nào nhai rơm. Sau bữa cơm, bà Già lẳng lặng thu dọn bát đũa bê xuống bếp. Tôi định đi theo nhưng như vừa sực nhớ ra điều gì, tôi quay lại nói với Hà An:

-Bạn là con gái, mau xuống rửa bát đi.

-Hả? Tớ… tớ… tớ không biết rửa bát. Mọi khi toàn chị tớ rửa.

-Trời ạ! Không biết thì học.

Hà An không phải là một cô nàng khờ khạo, tôi thừa hiểu điều đó. Cô nàng giành phần rửa bát. Tôi, dù rất thiếu tự nhiên, nhưng cũng ngồi đối diện Hà An chăm chú theo dõi cô nàng rửa bát. Thi thoảng, tôi lại liếc mắt về phía cửa nhà xem bà Già có nhìn ra không.

-Bà có vẻ chiều bạn quá nhỉ?

-Bà nội nào chẳng chiều cháu. Thế bà nội của bạn đâu?

-Bà nội với bà ngoại của tớ ở ngoài Dâu. Thi thoảng bọn tớ cũng về chơi.

-À, Dâu thì cũng gần đây.

-Cái chị hôm nọ ấy gặp có phải tên là Quỳnh không?

-Sao cơ? À… phải.

-Tớ thấy chị ấy cũng xinh đấy nhưng tớ thì cũng chẳng kém đâu.

Tôi nghe mà cứ cảm thấy lạnh sống lưng, chẳng hiểu vì sao lại thế.

-Theo như tớ tìm hiểu thì lớp của ấy hiện nay rất nhiều con gái nhưng chẳng có chị nào nổi bật.

-Tớ không quan tâm đến những việc ấy. – Tôi nói.

-Thì quan tâm dần đi là vừa. Gái tham tài, trai tham sắc. Có bạn gái xinh đẹp chẳng phải sẽ hơn ối người hả?

Điều này Hà An nói có vẻ đúng.

-Ấy không để ý thấy gì à?

-Để ý gì?

-Cũng phải, từ lúc gặp đến giờ có thấy ấy nhìn thẳng mặt tớ đâu. Con trai con đứa gì mà nhát gan đến thế là cùng.

Tôi im lặng bởi Hà An đã nói trúng tim đen của tôi.

-Chiều hôm qua tớ đã đi cắt tóc. Nhìn đây này, tớ không còn để ngôi giữa nữa. Chị tớ bảo nhìn đẹp hơn và không bướng. Tớ công nhận là ấy có con mắt tinh tường đấy.

Hà An lúc lắc cái đầu rồi đưa tay lên vuốt mái tóc, tràn đầy tự tin, nét mặt rạng rỡ.

-Thế nên hôm nay tớ muốn gặp để khoe với ấy. Sao, nhìn tớ xinh hơn không?

-Cá… cái này… điều này thì… - Tôi bối rối. – Thôi, bạn tráng bát cho xong đi, để tớ vào rót cho bạn cốc nước.

Tôi vào nhà mà đôi chân còn run rẩy, đôi bàn tay lóng ngóng khi rót nước vối. Tôi nghĩ mặt tôi lúc này hẳn là đỏ phừng phừng bởi tôi cảm nhận rõ trái tim của mình đang đập loạn nhịp. Cảm giác này là một cảm giác lạ lẫm mà trước nay tôi chưa từng trải qua.

Bà Già vẫn lặng thinh ngồi nhai trầu bỏm bẻm một hồi rồi đứng dậy, cầm theo cái quạt nan sang nhà hàng xóm chơi. Mùa đông thì không cần quạt nan nhưng cái quạt ấy còn có tác dụng làm miếng lót khi bà ngồi nói chuyện. Tôi ngồi thừ bên cạnh giường của bà cho đến khi Hà An ló mặt ra hỏi tôi:

-Bà của ấy đi chơi rồi à?

-Thói quen nhiều năm, sau bữa trưa thì bà tớ đều sẽ sang nhà hàng xóm ngồi.

-Trời hơi lạnh mà sao mặt đỏ gay thế kia?

-Tớ… mới uống nước nóng. Bạn uống nước đi, tớ rót khi nãy.

Hà An tủm tỉm cười khiến tôi chột dạ. Miệng của tôi chợt cảm thấy đắng ngắt. Tôi hít thật sâu, cố gắng ngồi thẳng lưng, hướng ánh mắt nhìn ra cửa nhà. Ngoài sân lúc này trời nắng dịu nhẹ.

-Này, tớ tặng ấy.

Hà An chìa ra trước mặt tôi một tấm ảnh chụp nghệ thuật. Trong bức ảnh là một cô gái nhìn thẳng vào ống kính với ánh mắt tràn đầy tự tin, đôi tay vịn vào một sợi dây. Nền phía sau của bức ảnh tối màu, thế nên dung nhan của cô gái thêm phần nổi bật.

-Ai đây? – Tôi hỏi.

-Ồ! Nhận ra rồi hả?

Hà An thoáng ngạc nhiên rồi chìa ra một tấm ảnh khác. Trong bức ảnh, cũng là một cô gái, nhìn lướt qua cũng không mấy khác biệt so với cô gái trong tấm ảnh trước đó. Tuy nhiên, tôi nhận ra sự khác biệt chính là ở ánh mắt. Vẫn là ánh mắt tràn đầy tự tin giống bức ảnh trước đó nhưng ở tấm ảnh này, ẩn sâu bên trong ánh mắt của cô gái dường như chứa tâm sự.

-Đây mới là ảnh của tớ. Nhìn hai chị em chụp giống nhau không?

Tôi cười thay cho câu trả lời.

-Vì ấy đã chọn đúng nên tớ tặng ấy.

Tôi giơ tay lên cầm lấy bức ảnh nói:

-Cảm ơn!

Rồi đặt xuống bên cạnh chỗ ngồi.

-Sao không nhìn thêm một lúc? Tớ mới chụp hôm nọ, chưa ai xem đâu. Mới lấy về sáng nay xong.

-Ờ… để lúc nào rảnh tớ sẽ xem sau. Vậy ra tấm kia là chụp chị của bạn đúng không? Bạn ấy tên Hà Anh nhỉ?

-Đúng rồi. Cái Hà Anh mới bị cận nên sẽ phải đeo kính còn mắt của tớ thì không, mắt tớ rất tinh.

-Thường chăm học mới bị cận còn những đứa lười học có bị cận bao giờ.

Hà An bĩu môi rồi cất tấm ảnh vào cái cặp nhỏ mang theo, tôi tranh thủ liếc nhìn tấm ảnh đang để bên cạnh một lần nữa. Tấm ảnh này sau đó tôi có đi mua một cái khung nhỏ màu trắng sữa, lồng ảnh vào rồi treo trên tường. Đây là người con gái đầu tiên tặng ảnh cho tôi, tôi rất trân trọng bức ảnh đó. Sau này, kể cả khi chúng tôi không còn bên nhau nữa tôi vẫn giữ lại tấm ảnh xem như một kỷ niệm đẹp. Mãi đến khi tôi cảm thấy cần phải từ bỏ, gột rửa tất cả mọi thứ còn lại trong tâm hồn mình để thay vào đó một hình bóng khác thì tôi mới chấp nhận dùng lửa để xóa đi.

Hà An là một cô gái xinh đẹp, cá tính. Như chính em trai tôi và R9 đã từng nhận xét, nếu một ngày nào đó chúng tôi cùng bước vào lễ đường thì hẳn là cuộc đời của tôi sẽ rất khác bởi Hà An có những cá tính mà tôi còn thiếu. Hà An bổ sung cho tôi và ngược lại, tôi bổ sung cho cô ấy. Trong suốt những tháng ngày quen biết rồi yêu nhau, điều duy nhất lởn vởn trong tâm trí của tôi chính là những lời nói của chị Ma lúc trước. Tôi không hề mù quáng như nhiều người thân đã từng nói mà tôi đã tìm mọi cách để thay đổi vận mệnh nhưng điều này là không thể khi một trong hai người có kẻ buông tay.

***