Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 18: Tết Dương lịch



***
Tôi không cảm thấy bản thân có chút tự tin nào khi dựng xe ở quán nước cách nhà Hà An độ năm chục mét. Sáng ngày đầu năm mới Dương lịch, bầu trời cao vời vợi báo hiệu một ngày thời tiết thích hợp cho những chuyến đi chơi. Tôi vẫn tiếc rẻ chuyến đi Hà Nội cùng với R9 và Chắc Gạo, hai thằng nó đã cùng nhau đạp xe đi từ trưa ngày hôm kia. Tết Nguyên đán cũng đến gần nên nhiều người tranh thủ mấy ngày nghỉ đi mua sắm. Nhà tôi chỉ có hai bà cháu, chờ đến phiên chợ cuối năm sắm sửa cũng chẳng muộn. Cuộc sống càng ngày càng bận rộn, vì thế hương vị của Tết cũng nhạt đi nhiều. Nếu ai đó không biết hương vị của Tết đã nhạt ra sao thì tôi có thể minh chứng cho họ bằng một ví dụ giản đơn, ấy là sự chuẩn bị Tết của mọi người bắt đầu qua loa chứ không cẩn thận giống như những năm tôi còn nhỏ. Thời gian có thể làm thay đổi nhiều thứ.

Đưa chén nước chè nóng lên miệng nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn, tiếp theo đó tôi chỉ còn biết bỏ hai tay vào túi quần ngồi rung chân chờ đợi. Tôi không đủ can đảm để gõ cửa nhà Hà An. Đối với tôi, quan niệm về tình yêu tuổi học trò vẫn là những lá thư tay hoặc cùng nhau đi ăn thứ gì đó và phải thật chậm rãi chứ không vội vàng giống như cái cách mà Hà An vẫn đang thể hiện trong thời gian qua.

Hà An đã xuất hiện trong bộ quần áo vốn đã quen thuộc kể từ lần đầu tôi gặp, có khác chăng chỉ là cái áo len cổ lọ màu đỏ mặc bên trong cái áo khoác tối màu và kiểu quần kaki cùng đôi dép quai hậu đơn giản như mọi khi.

-Đi thôi!

Hà An cất tiếng chào bác chủ quán nước bởi đó là hàng xóm nhà cô ấy. So với mấy tháng trước, Hà An cũng đã có chút thay đổi. Mái tóc chẻ ngôi giữa đã được thay bằng ngôi lệch. Nói chuyện đã thường xuyên có chủ ngữ. Điều thú vị hơn cả, có lẽ là vẻ mặt vênh vênh tự đắc thường thấy của Hà An cũng đã dần thay đổi bằng những nét dịu dàng và nữ tính hơn vài phần.

-Ơ, xe đạp của bạn đâu?

-Đây! – Tôi chỉ vào cái xe mini màu xanh ngọc bích mới toanh.

-Ô! Xe của ai thế? Mượn của ai?

Tôi không trả lời Hà An mà thay vào đó gạt chân chống xe, cúi đầu chào bác chủ quán nước rồi dắt xe xuống lòng đường.

-Đi chơi mà ăn mặc tuềnh toàng thế, quần áo đẹp đâu hết rồi?

-Đi chơi thì mặc thoải mái là được rồi, hơn nữa mọi người đều nói tớ xấu trai, có dát vàng vào cũng chẳng đẹp nên cố làm gì.

-Thật ra xấu trai cũng có lợi lắm đấy.

-Lợi gì?

-Chả đứa nào nó để ý đến.

-Ừ, cũng phải. – Tôi gật đầu thừa nhận.

Thật ra hồi cấp hai tôi cũng không đến nỗi nào nhưng việc trước đây tôi thường xuyên nằm mơ linh tinh, đặc biệt là những cơn mộng mị liên quan đến ma quỷ, người âm nên thần sắc có phần nhợt nhạt. Tôi biết điều này nhưng chẳng để tâm đến.

-Xe này ấy mới mua hả?

-Ừ!

-Xe kia đâu?

-Ở nhà!

-Thế mà tớ tưởng hôm nay được ngồi ở khung đấy.

-Xe đó để đi một người và cái khung không phải để chở người.

-Ấy biết đi xe máy không?

-Cũng… tạm. Thi thoảng tớ có đi thử.

Điều này thì tôi nói dối, tôi biết đi xe máy từ hồi lớp 7 mặc dù bản thân thấp bé nhẹ cân. Bố tôi đã dạy tôi lái xe mỗi khi bố tôi có công việc về làng. Những mùa hè trước đây, mấy tháng ở Hà Nội, tôi đều giúp việc cho bố mẹ và công việc đó cần phải sử dụng xe máy để giao hàng. Tôi không dám nhận mình lái xe máy giỏi nhưng tôi tự tin vào tay lái của mình.

-Hay hôm nào tớ mượn xe máy của bố tớ rồi ấy chở tớ ra Hà Nội chơi nhé?

-Sao phải phức tạp như thế, đi Hà Nội chỉ cần bắt xe khách, một tiếng sau đã ở Hà Nội. Nhà tớ cũng có xe máy.

-Xe đạp này ấy mới mua thật à?

-Ừ!

-Tớ cũng thích màu xanh này vì nhìn nữ tính!

Nghe Hà An nói vậy tôi lại cảm thấy mình thật sai lầm khi chọn màu xanh này nhưng biết làm sao được khi mà ngoài màu xanh ngọc bích thì có màu xanh da trời, màu đỏ, màu đen… đều là những màu mà tôi không thích. Tôi cũng định chọn màu đỏ nhưng R9 đã có màu đó rồi nên tôi đành chọn màu xanh ngọc bích.

-Ấy mua xe chỉ để chở tớ đi chơi hả?

-Đâu có. – Tôi chối. – Tớ thấy cái xe này đẹp nên tớ mua, thi thoảng đổi đi đổi lại cho đa dạng vì đi mãi cái xe kia cũng chán.

Nhưng về sau tôi đổi cái xe mới của mình lấy cái xe đạp mini cũ của R9 vì Hà An thích màu đỏ và tôi thì cũng thấy màu đỏ ấy tương đối ổn. Tôi mệnh Kim, Hà An cũng mệnh Kim nên màu đỏ là màu kị, tuy nhiên chúng tôi hãy còn ở tuổi cắp sách đến trường nên chẳng bao giờ quan tâm đến việc này.

Tên gọi ở nhà của tôi là Cò Tý. Tuy tôi đã lớn nhưng hai bà nội của tôi là bà Già và bà Trẻ vẫn gọi tôi bằng cái tên từ hồi tôi còn đỏ hỏn. Tôi sinh vào mùa xuân năm Giáp Tý, Hà An học kém tôi một lớp, cô nàng sinh vào mùa thu cùng năm. Điều này có nghĩa là hai chúng tôi bằng tuổi nhau. Bố tôi đã làm lại giấy khai sinh của tôi để tôi có thể đến trường khi mới năm tuổi, chính vì vậy, tôi bằng tuổi Hà An nhưng lại học trên một lớp.

Một ngày ở chơi nhà Ly Lùn bạn tôi ít nhiều giúp tôi biết nhiều hơn về Hà An. Tôi dành nhiều thời gian để quan sát, để ý những thói quen của cô nàng trong lời ăn tiếng nói với những người xung quanh. Điều khiến tôi vẫn chưa cảm thấy có nhiều thiện cảm với Hà An chính là việc cô ấy thường xuyên nói chuyện trống không, thiếu chủ ngữ. Thảng hoặc, một vài câu nói còn kèm theo vài từ thô tục… Tôi ghi nhớ tất cả những điều này và dự định sẽ tìm cách thay đổi cô nàng. Tôi nghĩ, nếu số mệnh khiến tôi và Hà An phải đi chung với nhau một đoạn, chi bằng thay đổi nhằm giúp Hà An tốt hơn chính bản thân Hà An hiện tại cũng là một điều nên làm lắm.

Tôi đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ một cách nghiêm túc về mối quan hệ với Hà An. Đối với tôi, bất kỳ một mối quan hệ nào cũng cần phải có một định nghĩa chính thức. Ngay cả đối với những người bạn mà tôi quen, tôi cũng xếp thành bạn thân và bạn. Tôi quan niệm rằng nếu tôi thân với tất cả mọi người thì thực tế tôi sẽ chẳng có ai là thân thiết thật sự. Bạn thân của tôi chỉ có R9 và Chắc Gạo, hai đứa cùng làng. Với hai đứa bạn thân này, tuy tôi hay đành hanh bắt nạt nhưng tôi cũng chưa bao giờ từ chối bất cứ điều gì mà hai thằng bạn thân mong muốn. Nếu hai đứa chúng nó mượn tiền, tôi sẽ cho mượn và không bao giờ đòi lại. Chắc Gạo rất ít mượn, nếu mượn nó sẽ mau chóng trả còn R9 thì trái lại, nó chẳng bao giờ có ý định trả mà thay vào đó là mượn thêm, mượn thêm nữa và mượn thêm nữa nữa nữa… Đã là bạn thân thì ngoài tiền bạc, chúng tôi còn chia sẻ với nhau những chuyện vô thưởng vô phạt khác, chính những câu chuyện vô vị ấy là thứ keo kết dính ba chúng tôi lại với nhau.

Bạn thì tôi có nhiều, tôi nghĩ ai cũng có nhiều bạn như bạn học, bạn cùng làng, bạn cùng đam mê… và với mỗi nhóm bạn hoặc với mỗi người bạn như vậy, tôi đều chơi một cách nhiệt thành, có chừng mực. Có lẽ bởi thế mà chẳng ai ghét tôi cả. Ngay cả bản thân tôi cũng muốn làm những người mà tôi quen biết cảm thấy hài lòng.

Cuộc đời tôi chẳng có kẻ thù nào!

Hà An chẳng phải bạn thân cũng không phải bạn học lại cũng chẳng cùng giới tính. Tôi cố liệt kê ra những điểm chung giữa tôi và Hà An như chung huyện, chung trường… nhưng sau cùng tôi chỉ đành thở dài thừa nhận rằng những điểm chung này hoàn toàn vô nghĩa.

Tôi có yêu Hà An không?

Không!

Tôi có thể trả lời một cách ngắn gọn và trung thực như vậy.

Như ở trên tôi đã chia sẻ thì tôi đã hình thành trong đầu mình định nghĩa về bạn và bạn thân cũng có nghĩa là đối với tôi thì thích và yêu là hoàn toàn khác nhau. Tôi biết bản thân mình cũng là một kẻ lập dị. Tuy vậy, tôi lại không bắt ai phải giống như mình mà thay vào đó, nếu tôi nhận ra rằng có thể giúp họ điều gì thì tôi nhất định sẽ giúp.

Tôi nhận định rằng tôi đã bắt đầu thích Hà An rồi!

Cuộc sống của tôi những năm qua nhìn chung tương đối buồn tẻ vào ban ngày và lạ kỳ vào ban đêm. Ban ngày, ngoài giờ học trên lớp thì tôi chỉ ở nhà, chủ yếu là ngủ và ngủ. Còn ban đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì tôi lại thức. Tôi có thể đọc sách lịch sử, vẽ truyện tranh hoặc viết những truyện ngắn. Những câu truyện ngắn hoặc truyện tranh mà tôi viết hay vẽ đều có một kết cục giống nhau, ấy là trở thành giấy vụn để nhóm bếp.

Sự thực thì… tôi có rất ít bạn.

Bà Già của tôi không thích Hà An ra mặt nhưng bà không ngăn cản bởi chính bà cũng muốn tôi có thêm một người bạn. Công tâm mà nói, kể từ ngày Hà An bước vào cuộc sống của tôi, cô nàng đã làm xáo trộn nhiều thứ nhưng nhờ vậy mà tôi cũng nhận ra rằng bản thân tôi còn có quá nhiều điều chưa biết, chưa hiểu về cuộc sống xung quanh này. Trước khi quen biết Hà An, tôi luôn cho rằng đã là con gái thì tóc phải dài đến thắt lưng mới là đẹp, đi thì phải nhẹ, nói thì phải khẽ, cười thì phải duyên… nhưng Hà An thì sao? Cô ấy đi chẳng mấy khi nhẹ nhàng, nói chẳng khẽ và cười thì đôi lúc chẳng duyên lắm. Hà An trái ngược hoàn toàn với mẫu con gái tiêu chuẩn của tôi. Mẫu con gái mà tôi thích chính là Vân Quỳnh.

Tôi bắt đầu chấp nhận những thói hư tật xấu của Hà An, việc này quả thật không dễ dàng gì. Tôi cũng cho rằng chính tôi cũng có nhiều điều cần phải thay đổi. Và việc đầu tiên để thay đổi bản thân, thay đổi người khác chính là chấp nhận mọi sự thật.

Tôi đã cho rằng mình là một đứa leo trèo cũng khá nhưng khi tận mắt chứng kiến một đứa con gái trèo thoăn thoắt lên cây mít cao chót vót thì tôi chỉ còn cách há hốc miệng ngửa cổ lên mà nhìn. Nhìn Ly Lùn nói chuyện với Như, bạn gái của nó cũng như cách mà Hà An nói chuyện với Như hay là với Ly Lùn thì tôi cũng nhận ra một sự thật phũ phàng rằng tôi… quá già!

Người già thì thường bảo thủ, cố chấp!

-Sao nay đi chơi mà thi thoảng tớ thấy ấy cứ đăm chiêu thế?

Hà An hỏi tôi khi cả hai đã chào mọi người để ra về.

-Không có gì. – Tôi nhoẻn miệng cười. – Thú thật là từ hồi nhỏ đến bây giờ, đây là lần đầu tiên tớ đi chơi cùng với con gái, lại chơi cùng với các bạn khác nữa.

-Ấy nói đùa phải không?

-Làm gì có. – Tôi đáp.

-Thế trước đây ngoài giờ học ấy thường làm gì?

-À… ờ…

Tôi gãi đầu không biết nên trả lời ra làm sao. Chẳng lẽ lại nói suốt ngày chỉ ngủ còn đêm thường thức đến gần sáng?

-Trời mùa đông mau sập trời quá. Xe này lại chẳng có đèn. – Tôi đánh trống lảng sang chuyện khác.

-Tớ thấy lạnh ghê.

-Cũng không lạnh lắm mà.

Con đường đất nhỏ chạy giữa cánh đồng dẫn từ làng của Ly Lùn ra đường quốc lộ không một ánh đèn nên tôi phải đạp chậm vì đường cũng tương đối mấp mô.

-Ấy có lạnh không?

-Không! – Tôi đáp. – Vận động như này ra mồ hôi sẽ không lạnh.

Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài mãi cho đến khi tôi chậm rãi đạp men theo đường quốc lộ hướng về ngã tư Đông Côi.

-Sao ấy lại không lạnh nhỉ?

-Cái áo phao này của tớ dày lắm, có thể mặc được cả mặt trong và mặt ngoài. – Tôi dừng xe, chống một chân xuống đất ngoái lại nói với Hà An. – Nếu bạn lạnh thì khoác tạm áo của tớ này. Tớ còn cái áo len bên trong nữa.

-Không, tớ hết lạnh rồi.

Tôi nhăn mặt cảm thấy khó hiểu, không hỏi thêm rồi tiếp tục căng mắt nhìn về phía trước nhấn pê đan. Tôi ít khi đi chơi về muộn như thế này, mặc dù bây giờ mới hơn 6 giờ nhưng đã tối lắm rồi. Tôi dừng xe ở chỗ quán nước lúc sáng đã gặp Hà An để cô ấy xuống xe.

-Tớ về nhé!

Tôi giơ tay chào tạm biệt thì Hà An nói:

-Ơ, về luôn à?

-Muộn rồi, bạn về ăn cơm không bố mẹ lại chờ.

-Tớ không thích ăn cơm. Trưa nay mới ăn ở nhà anh Ly còn gì. Hay ấy chở tớ lên phố Hồ ăn phở đi! – Hà An đề nghị.

-Đi chơi cả ngày rồi, về nghỉ đi. Nếu bạn thích ăn phở ở quán đấy thì để hôm khác tớ chở đi.

-Đồ đần!

-Gì cơ?

-Thế hôm nay đã cất công chở tớ đi chơi, có muốn tớ tặng quà gì không?

-Không! – Tôi lắc đầu. – Bạn bè quà cáp làm gì. Hôm nào mời tớ ăn là được.

Hà An khẽ thở dài rồi chép miệng, chợt cô nàng đổi giọng:

-Thôi về đi! Cho tớ gửi lời hỏi thăm sức khỏe những người đi đường.

Dứt lời, Hà An quay lưng đi thẳng. Tôi nhìn theo cho đến khi bóng dáng của cô nàng khuất sau cánh cửa nhà mới lắc đầu ngán ngẩm đạp xe về nhà trong khi những cơn gió lạnh bắt đầu thổi mỗi lúc một mạnh hơn.

***