Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 22: Gạo Nấu Thành Cơm!



***
Tôi nghĩ không chỉ riêng tôi mà bất cứ ai đang ở trong một mối quan hệ chưa được định nghĩa rõ ràng, chưa có tên gọi, nhất định sẽ luôn bận tâm suy nghĩ tiếp theo nên làm gì cho đúng. Tôi tuy rằng là một kẻ ngốc trong tình yêu nhưng những mặt khác tôi lại tự cho mình là thông minh. Bởi vậy, tôi hiểu rõ ẩn ý trong những câu nói mập mờ của Hà An. Tôi mới quen biết Hà An được hơn hai tháng, đi chơi cùng với nhau một lần, Hà An đến nhà tôi lần này là lần thứ tư… Còn lại, chỉ là những lần cùng nhau đi học về chung đường. Chủ đề của những câu chuyện mà chúng tôi từng nói chỉ xoay quanh trường lớp và bạn bè. Hãn hữu lắm mới đề cập đến chuyện gia đình. Tôi ít khi hỏi sâu về người thân của gia đình Hà An. Ngược lại, Hà An lại tương đối quan tâm đến các thành viên trong gia đình tôi. Đối với một người thường suy nghĩ nhiều như tôi thì đây là một điều đáng mừng khi một người lạ khác giới không chỉ quan tâm đến mình mà còn quan tâm đến gia đình của mình. Thế nhưng mỗi khi tôi cảm thấy vui vẻ ngồi cười vu vơ một mình thì những lời nói của chị Ma lại cứ lởn vởn trong đầu.

Tôi sợ rằng một khi mình ngã vào mối tình này, thích người con gái này rồi đến một ngày phải chia xa thì sao? Yêu thương nhiều tất nhiên sẽ lắm khổ đau. Lúc mới biết Hà An thì tôi dùng lý trí để quyết định, giờ này thì lý trí và tình cảm xen lẫn thật khó mà phân định. Tôi biết mình đã thay đổi. Hà An đã nhảy vào cuộc sống vốn đơn điệu của tôi và khuấy động nó lên khiến tôi nhiều lúc cảm thấy khó chịu nhưng cũng lắm khi cảm thấy thú vị.

Thích thì cứ thích, yêu thì cứ yêu! Cớ sao chỉ vì những lời nói của một người con gái đã khuất trong giấc mơ mà phải nâng lên đặt xuống?

Quay trở lại vấn đề tôi ở cùng với bà nội từ khi lên mười, trong hơn bảy năm vừa qua thì cuộc sống thường nhật của tôi là sáng đi học, chiều về nhà ngủ, tối nghe đài, vẽ vời viết lách và đêm thì bận những chuyện tâm linh khó giải thích. Như tôi đã nói, tôi có rất ít bạn bởi những cuộc vui, những trận đá bóng, những lần tắm sông… họa hoằn lắm mới có mặt tôi. Những trò chơi của đám bạn cùng lứa tuổi không thu hút được tôi bằng những câu chuyện ly kỳ mỗi khi đêm xuống sau lũy tre làng. Đã là trẻ con thì thường sợ ma, có lẽ chín mươi chín phần trăm trẻ con đều sợ ma mặc dù chả nhìn thấy ma và tôi lại thuộc một phần trăm ít ỏi còn lại.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi nằm ngủ trên tấm phản gỗ truyền thừa là y như rằng sẽ gặp một bóng hình nào đó. Bóng hình đó có thể là bà cô Tổ, ông Mãnh... Nhưng nhiều nhất vẫn là chủ nhân của ngôi miếu trong vườn nhà, một cô gái trẻ xinh đẹp có gốc gác xứ Hải Dương làm ma từ lúc mười bảy tuổi. Tên húy của ma nữ ấy, như tôi đã kể, là Ngọc Hoa nhưng tôi ít khi gọi tên húy, đó là điều kị. Vậy nên tôi gọi là chị Ma. Chị Ma này rất thích ăn bánh đúc nhưng kể từ hồi người bán bánh đúc ở đầu làng mất thì chị ấy ít đòi ăn bánh đúc nữa.

Người ta bảo chơi với ma thì không có kết quả tốt!

Tôi cũng cho là như vậy nhưng chị Ma này có lẽ là một ngoại lệ.

Chị Ma sinh vào năm Đinh Mùi, tức năm 1407 và có mệnh Thiên Hà Thủy. Tôi lại mệnh Hải Trung Kim thế nên vô tình lại rất hợp mệnh. Theo ngũ hành tương sinh thì Kim sinh Thủy và tương thân thì Thủy lại sinh Kim, tính đi tính lại chẳng thấy xung khắc. Trong suốt bảy năm qua, chị Ma thông qua những giấc mơ đã chỉ dạy cho tôi rất nhiều thứ hay ho, điều này dẫn đến việc tôi già dặn trước tuổi. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nhiều suy nghĩ, hành động, lời nói lại như một người trưởng thành. Tuy nhiên giao du với ma nhiều cũng có cái hại, ấy là sinh khí ít nhiều bị ảnh hưởng, dẫn đến tướng tá ngày một hao mòn, gầy guộc, thể hiện rõ rất là ở nét mặt.

Bởi trước đây nhiều điều chị Ma đã cảnh báo hay chỉ dẫn cho tôi đều đúng nên tôi tin chị ấy lắm. Tôi thậm chí có thể chạy nhảy tung tăng, chui bờ ngủ bụi khắp làng vào lúc đêm hôm mà không hề cảm thấy chút sợ hãi. Chẳng mấy người nhận ra sự khác lạ của tôi, một phần vì làng vốn vắng vẻ, chỉ có cụ già và trẻ nhỏ, phần còn lại tôi nghĩ là do bản thân tôi che dấu tốt mọi hành tung của mình. Tuy nhiên, một vị sư già trông coi ngôi chùa làng đã nhận ra những khác lạ của tôi, nhiều lần vị sư già cũng khéo léo giúp tôi nhiều việc nhưng không bao giờ hỏi han rõ ngọn ngành. Thậm chí, vị sư già còn cho tôi một cây kiếm gỗ cũ kỹ, thi thoảng tôi cũng dùng để gãi lưng, và bảo rằng sẽ tốt cho tôi. Đó là một cây kiếm gỗ rất thú vị, có dịp tôi nhất định sẽ kể.

Năm ngoái bố tôi, anh Sơn Ca cùng một người thân khác đã cất công đào bới trong vườn nhà để tìm kiếm của chìm nhưng sau đó phải bỏ của chạy lấy người. Theo như lời anh Sơn Ca từng nói với tôi thì là do âm binh truy đuổi nên phải từ bỏ việc tìm kiếm. Tôi chính là đứa nửa đêm nửa hôm bị bắt ra ngoài lấp đất trong khi trời mưa to gió lạnh. Trong khi lấp đất, tôi đã vô tình phát hiện ra một bộ hài cốt, vừa hay đó lại là hài cốt của chị Ma! Để chuộc lỗi, anh Sơn Ca đã bỏ tiền ra để xây miếu rồi một đi không trở lại. Bố tôi cũng đi Hà Nội nên tôi tự phải thiết kế ra một ngôi miếu không giống ngôi miếu nào trong làng sau đó thuê người xây theo ý tôi, ngay cả hướng của ngôi miếu cũng là do tôi chọn đại. Cũng lại vừa hay, hướng của ngôi miếu rất tốt! Để thưởng công lao cho tôi là một đứa trẻ ngoan, chị Ma đã bảo rằng sau này chị ấy lo việc tìm ý trung nhân cho tôi! Tôi những tưởng đó chỉ là một lời nói vui nhưng tôi đã nhầm. Người sống nói xong có thể quên nhưng người đã khuất, thứ họ có nhiều nhất chính là thời gian bởi thế đã nói là họ sẽ làm và làm cho bằng được. Tôi đã bán tín bán nghi nhưng dần dà tôi chấp nhận một sự thật rằng Hà An chính là cô gái mà chị Ma đã ngắm được và tìm mọi cách để vun vào cho tôi. Nhưng cũng chính chị Ma bảo với tôi rằng mối quan hệ này rồi sẽ chẳng đi đến đâu khiến tôi bận tâm suy nghĩ rất nhiều.

Hà An là một cô gái tốt!

Trong mắt của nhiều bạn bè cùng trang lứa thì Hà An là chủ đề bàn tán của họ, đôi khi, Hà An cũng trở thành tiêu chuẩn để đánh giá một đứa con gái hư hoặc ngoan. Sau khoảng thời gian quen biết, tôi nhận ra rằng ẩn bên trong vẻ bất cần đời, ngang bướng của Hà An thì cô nàng cũng là một cô gái yếu đuối, dịu dàng và biết cách sống. Một Hà An như thế chắc chắn đã trải qua một biến cố nào đó khiến cô nàng phải tạo cho bản thân một vỏ bọc để phòng vệ. Theo suy nghĩ chủ quan của tôi, biến cố đó có thể chính là chuyện tình cảm trước đây của Hà An với một cậu chàng tên Hưng Gas nào đó. Một người từng bị tổn thương xù lông nhím lên để bảo vệ bản thân cũng là điều dễ hiểu.

Sau khi mẹ tôi và bạn của mẹ đi Hà Nội, bà Già lại mang quạt nan sang ngồi chơi ở nhà hàng xóm thì chỉ còn lại tôi và Hà An ở nhà. Hà An vẫn tự nhiên leo lên giường ngủ ngon lành còn tôi vẫn chưa thể quen được với điều này nên ra ngoài hiên nhà ngồi đọc truyện chờ đợi Hà An tỉnh giấc.

-Nói gì thì nói, mỗi lần tớ xuống đây chơi chẳng hiểu sao hai mắt cứ díp lại, buồn ngủ rũ hết cả người ra.

Giọng của Hà An từ sau lưng vọng đến, tôi ngoái lại cười gượng gạo.

-Nhà bạn ở rìa làng, mùa đông lạnh một tí nhưng mùa hè hẳn là mát lắm nhỉ?

-Ờ! – Tôi gật đầu.

Hà An ngồi bệt xuống thềm nhà, đưa tay lên che miệng ngáp, điệu bộ lười biếng.

-Tớ xin hớp nước.

Mỗi khi tôi ngồi ngoài thềm nhà thường xách theo tích nước vối mà bà Già vẫn hay ủ ấm.

-Ơ, rót tớ xin cốc nước.

-Để tớ vào nhà lấy cốc.

Hà An chép miệng rồi nhoài người với lấy cái cốc nhựa bên trong vẫn còn nước vối mà tôi đang uống dở. Uống hết Hà An trả lại cốc cho tôi, khẽ nhăn mặt:

-Ấy có vấn đề về thần kinh à? Uống chung một cốc thì đã chết ai? Hay sợ tớ có bệnh truyền nhiễm?

-À… à…

Tôi lại đưa tay lên gãi đầu chẳng biết trả lời ra sao cho đúng. Nhà có hai bà cháu thì có hai cái cốc. Bà Già vốn là người sống sạch sẽ, tôi thì bừa bộn như vậy nhưng ở mãi với bà nên cũng ít nhiều có những thói quen khó giải thích. Thêm nữa, nhà tôi cũng chẳng mấy khi có khách, thường thì thằng R9 lên chơi nó vẫn uống chung cốc với tôi. Con trai với nhau thì việc này là bình thường nhưng tôi nghĩ bọn con gái vốn nổi tiếng sạch sẽ hẳn là không thích uống chung một cốc vậy nên mới định vào nhà lấy một cái cốc nhựa mới để rót nước cho Hà An.

Nhận lại cái cốc của Hà An, cầm trên tay, tôi vô thức chau mày nhìn cho kỹ. Hà An có lẽ cũng phát hiện ra nên nói luôn:

-Tớ không có đánh son nên không phải sợ, khiếp! Ấy thật là kỳ lạ.

-Hì! – Tôi cố nặn ra một nụ cười rồi đặt cái cốc nhựa xuống bên cạnh.

-Bà đi chơi rồi à?

-Ừ! – Tôi đáp.

-Hay ấy chở tớ ra đầu làng mua ít đồ nhỉ?

-Mua đồ gì?

-Lúc nãy xuống đây vội quá chẳng mua bánh kẹo gì để lên ban thờ.

-Chẳng cần đâu. Mấy đứa bạn của tớ cũng đến chơi thường xuyên có bao giờ mua quà bánh gì, không cần phải khách sáo như vậy.

-Còn phải mua hộp bánh với thẻ hương ở ngoài miếu kia nữa.

-Hả?

Tôi thoáng ngạc nhiên khi Hà An chỉ về phía ngôi miếu nhỏ nằm trong vườn nhà.

-Tớ cũng không biết nên giải thích như thế nào nhưng sự thật thì…

Hà An bỏ lửng câu nói đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn rồi chợt quay sang hỏi tôi:

-Ấy tin là có ma không?

-Ma á? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

-Ừ!

-Tớ… tớ không biết.

-Tớ hỏi là có tin hay không cơ mà.

-Thì phải thấy mới tin chứ chưa thấy sao mà tin.

-Tớ thấy lạ lắm. Mấy lần xuống đây chơi lại cứ buồn ngủ, thật ra tớ biết con gái con đứa làm như vậy là không phải nhưng tớ không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ.

-Buồn ngủ thì ngủ thôi, có gì đâu.

-Nhưng lạ cái là mỗi khi ngủ ở đây thì tớ chìm vào giấc ngủ rất nhanh, thứ nữa lần nào cũng như lần nào bên tai cứ văng vẳng câu nói “Nhớ xuống đây chơi nữa nhé”. – Ánh mắt của Hà An đăm chiêu nhìn lên ngọn cây ổi trước sân nhà. – Lần đầu tớ không nghĩ gì nhưng bốn lần đều lặp đi lặp lại thì chắc là có điều gì đó lạ.

Tôi nghe Hà An nói mà cảm thấy gai người. Nuốt nước bọt đánh ực một cái vào trong cổ họng, tôi đánh bạo hỏi:

-Thế… ờ… bạn… ờ… giọng nói ấy của đàn ông hay đàn bà?

Hà An ngẫm nghĩ một hồi rồi mới trả lời:

-Tớ nghĩ là của con gái.

-Sao lại là con gái? – Tôi trố mắt nhìn Hà An.

-Vì giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại, khi xa khi gần, lúc tưởng như kề ngay bên tai, khi thì như thể ở xa tít tắp vọng đến. – Hà An khẽ nhún vai. – Nói chung là khó giải thích lắm.

Tôi quay mặt sang bên cạnh, cặp mắt đảo như rang lạc, suy nghĩ thật nhanh và tôi có thể khẳng định chắc nịch rằng có người khuất mặt đang tìm mọi cách để vun vào cho mối quan hệ này. Nghĩ đến sự việc mỗi lần xuống đây chơi là Hà An lại muốn leo lên giường ngủ, ngay lần đầu tiên đã như vậy khiến tôi khó hiểu nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu. Nhất định là chị Ma chứ không có ai vào đây, cái bài này hẳn là của các cụ khi xưa, định chơi trò gạo nấu thành cơm ư? Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu khiến tôi sợ đến rùng mình.

-Ấy lạnh hả?

-À… à không, không lạnh!

-Sao tự nhiên mặt tái nhợt đi thế? Vì câu chuyện vừa rồi?

-Làm gì có! – Tôi cười méo miệng. – Chắc là bạn mệt nên ngủ mơ vậy thôi à.

-Ờ, cũng có thể lắm. Tớ chỉ thấy lạ là sao giọng nói đó cứ nhắc nhở tớ phải xuống đây chơi.

Hà An vừa nói vừa nhìn tôi, tôi lắc đầu lia lịa.

-Bình thường tớ ở nhà thì không sao nhưng cứ hễ ra khỏi cửa nhà là lại nghĩ đến việc xuống nhà ấy chơi. Mà nói thật thì… làng của ấy buồn, chẳng có gì để chơi cả.

-Ờ, đúng! Làng tớ buồn thiu thật mà.

-Lại thêm một ông cù lần nữa nên chán lại càng chán.

-Hả? Ông cù lần ở đâu?

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng thì tôi biết ngay đó chính là mình chứ chẳng còn ai khác vào đây. Hà An tủm tỉm cười, đứng dậy phủi quần thay vì trả lời câu hỏi của tôi. Hà An bảo tôi chở ra đầu làng và tôi thì chỉ biết làm theo y như một cái máy.

***