Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 25: Chạm Tay Con Gái




***
Ít nhiều Hà An cũng nói đúng phần nào về tôi bởi khi nói về một chủ đề mà bản thân tôi tự tin hoặc quan tâm hẳn là cặp đèn pha của tôi sẽ sáng trưng lên. Quan trọng hơn cả, chủ đề… thờ cúng thì tôi nghĩ đám con gái sẽ mù tịt và Hà An cũng vậy nên tôi sẽ có cơ hội để… thể hiện một phần tài năng có hạn của mình.

Cái chổi lúa nhỏ hãy còn mới được tôi buộc vào đầu một cái sào tre sau đó khua khoắng mạng nhện và bụi bặm bám trên tường. Nhà Hà An nằm ngay mặt đường, cả ngày luôn đóng kín cửa nhưng bụi vẫn bay vào qua những ô thoáng. Tôi không mất nhiều thời gian để làm sạch trần nhà, quạt trần bởi vì phòng khách cũng không quá rộng. Hà An thay vì làm gì đó thì đầu đội mũ mềm, mặt thì dùng một cái khăn tay để bịt kín. Tôi tập trung cho công việc, điều này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với việc ngồi ngay như tượng bên bàn uống nước. Lao động giúp con người khoẻ ra nhưng dọn dẹp nhà cửa như này giúp tôi cảm thấy tay chân mình có ích hơn nhiều lần. Sau phòng khách là phòng ngủ của bố mẹ Hà An và cả gầm cầu thang…

-Sắp xong chưa? – Hà An hỏi.

-Xong rồi, bạn lấy chổi quét sạch bụi bẩn dưới nền nhà nữa là xong. Ở gác trên chắc hai chị em bạn phải tự làm thôi.

-Mấy việc này bố hoặc anh tớ sẽ làm.

-Ừ, nhưng bạn lớn rồi, thay vì ngồi chơi thì dọn dẹp nhà cửa cũng tốt. Sau này lớn lên đi lấy chồng cũng biết việc nọ việc kia chứ.

-Không lấy chồng thì ở nhà với bố mẹ tớ cũng được, đâu nhất thiết phải lấy chồng.

-Ban thờ nhà bạn đâu? Bạn có thể dọn dẹp ban thờ, nếu không biết thì tớ chỉ cho.

-Ở trên gác.

Hà An vùng vằng nện gót chân xuống những bậc cầu thang, đến chỗ chiếu nghỉ thì quay xuống nhìn tôi hỏi:

-Còn đứng đấy làm gì?

-Trên… trên đấy có riêng tư quá không?

Hà An nhăn mặt nhìn tôi:

-Riêng tư cái gì? Ban thờ ở trên này, đầu óc đừng có nghĩ linh tinh.

Thật ra tôi chẳng nghĩ gì cả. Tôi cảm thấy một đứa con trai và một đứa con gái ở cùng trong một căn nhà lớn dường như không tiện lắm. Tôi sợ bố mẹ Hà An bất chợt về sẽ có những suy nghĩ không tốt về tôi.

-Có mau cái chân lên không hả? – Hà An giậm chân xuống cầu thang thúc giục khiến tôi lưỡng lự.

-Còn xe đạp của tớ ở ngoài cửa.

-Cứ để đấy, nhà hàng xóm mở cửa suốt ngày, trộm nó không thèm lấy cái xe đạp kì dị ấy đâu. Cái xe đó cho tớ thì tớ cũng chẳng thèm nói gì trộm.

Hà An nói vậy thì tôi đành phải bước lên theo.

-Phòng ngủ của anh tớ ở kia. – Hà An chỉ cho tôi căn phòng đang đóng kín cửa. – Còn phòng này là của hai chị em tớ!

Tôi gật đầu lấy lệ, ánh mắt liếc nhìn lên ban thờ nhỏ chỉ có một cái bát hương to.

-Có muốn xem phòng của tớ không?

-Hả? Kh… không cần.

Hà An không đợi tôi đồng ý, cô nàng đẩy nhẹ cánh cửa phòng bằng gỗ rồi tựa lưng vào bên cửa, khoanh hai tay trước ngực, chân bắt chéo sang một bên hất hàm nói với tôi:

-Hai chị em tớ ngủ chung một giường, dùng chung một cái tủ.

-Ừ! – Tôi gật đầu.

-Khi tớ nói thì phải chú tâm một tí. Tại sao tớ nói mà ấy chỉ gật đầu lấy lệ trong khi mắt thì cứ để đâu đâu vậy?

-Đâu có, đâu có!

Hà An đã bật điện, căn phòng ngủ của hai chị em cô nàng sáng choang.

-Chưa đứa bạn nào được lên trên này đâu, ngoại trừ con bạn thân sát vách. Bạn phải biết quý trọng tình cảm của người khác.

Tôi ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu. Để chiều theo ý Hà An, một cách chiếu lệ, tôi đành phải nhìn vào bên trong phòng ngủ của cô nàng. Căn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông. Cái giường đôi đặt ở giữa, cái tủ lớn đặt ở cạnh tường, một cái bàn học nhỏ… Tôi chưa bao giờ nhìn thấy phòng của một đứa con gái thì trông như thế nào và đây là lần đầu. Nhìn phòng rất ngăn nắp, sạch sẽ và phảng phất mùi thơm dịu nhẹ, chắc đó là mùi đặc trưng của bọn con gái.

-Phòng của bạn đẹp thật, lại ngăn nắp nữa, chẳng bù cho tớ. – Tôi cười.

-Con trai đứa nào cùng bừa bộn phải không?

-Ừ.

-Hai chị em bạn xịt nước hoa ở trong phòng ngủ à?

-Không! – Hà An lắc đầu. – Mùi thơm của quần áo đấy. Bọn tớ không dùng nước hoa, tiền đâu mà mua thứ xa xỉ ấy.

-Bạn thích ca sĩ Phương Thanh hả?

Trên bức tường màu xanh nhạt có nhiều tranh của ca sĩ Phương Thanh. Tôi biết ca sĩ này, chị ấy hát rất hay mà lại là người miền Nam. Tôi thích người miền Nam lắm, con gái miền Nam nói giọng rất hay. Diễn viên Diễm Hương cũng là người miền Nam.

-Chị tớ thích chứ tớ thì không.

-Thế bạn thích ca sĩ nào?

-Tớ chẳng thích ca sĩ nào cả.

-Bạn không nghe nhạc à?

-Không!

Thế là lại hết chủ đề.

Trên tầng một của ngôi nhà chỉ có hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh còn lại là một khoảng trống rất rộng nằm ở phía đường cái. Sát bên cửa sổ ban công cũng có một bàn học, bên cạnh bàn có kê một cái giường đơn đã cũ. Thấy tôi chú ý, Hà An giới thiệu:

-Bàn học đó là của anh tớ, từ hồi anh ấy đi học xa thì chẳng ai dùng. Cái giường này có từ hồi bố mẹ tớ mới cưới, nghe đâu là của hồi môn.

-Nhìn cái gì cũng đẹp hơn ở nhà tớ cả.

-Thôi không cần phải khen. Tớ biết thừa là ấy chẳng bao giờ để tâm đến những điều đó. Đến ngay cả bộ quần áo tớ mặc ngày hôm qua mà giờ có hỏi thì ấy cũng chẳng nhớ.

-Lấy giúp tớ cái ghế đẩu được không, cần một cái ghế đẩu nữa.

Tôi đành phải đánh lảng sang chuyện khác. Chẳng hiểu sao cứ mỗi khi tôi cảm nhận Hà An bóng gió nói đến chuyện tình cảm là người tôi cứ run lẩy bẩy và mặt nhất định sẽ nóng bừng bừng. Nhưng tôi nào biết được, chính những cử chỉ và biểu hiện như vậy lại khiến cô gái đang đứng gần tôi cảm thấy thú vị.

-Chén đựng nước và mấy cái đĩa này mang đi rửa sạch rồi lau khô, không được để ướt. Ban thờ không được để nước. Hai lọ hoa này bạn cũng rửa sạch luôn đi, rửa được ở bên trong càng tốt. Tết đến nơi rồi, cất mấy cành hoa giả này đi, thay bằng hoa thật. Chốc nữa bạn ra chợ mua hoa màu vàng cắm vào.

-Tớ thích hoa màu đỏ!

-Ừ thì màu đỏ cũng được. Con gái thường biết nhiều về hoa, chọn nhiều loại trưng cho đẹp cũng tốt. Còn bát hương này nữa, xung quanh bám nhiều bụi, bạn nên mua một cái khăn sạch để lau cho cẩn thận. – Tôi thao thao bất tuyệt. – Tàn hương rơi trên ban nhiều, bạn lau sạch nhất có thể luôn đi.

Hà An nhếch mép cười khẩy.

-Chỉ được cái thế là tài. Nói hay thì làm luôn đi.

-Tớ không làm được, đây là ban thờ nhà bạn thì bạn phải làm chứ. Bạn chăm chỉ lau dọn rồi gia tiên sẽ phù hộ cho bạn học giỏi.

-Học giỏi để làm gì?

-Để sau này đi làm kiếm nhiều tiền.

-Kiếm nhiều tiền thì làm gì?

-Thì… thì bạn biếu bố mẹ bạn rồi mua son phấn, quần áo đẹp… thích gì mua nấy.

-Liệu tổ tiên có phù hộ cho tớ lấy được một anh chồng đẹp trai không?

-Có chứ! Bạn lấy chồng kiểu gì chẳng phải làm lễ gia tiên trước khi cưới. Bạn hiếu thảo kiểu gì chẳng được như ý nguyện.

-Ấy chắc chứ?

-Tớ đoán là thế, điều này bà tớ từng nói.

-Thế sao ấy không đẹp trai?

-Tớ không biết nhưng mọi người bảo tớ thông minh. Đẹp trai chẳng mài ăn được nhưng thông minh thì có.

-Tớ thích lấy chồng vừa thông minh vừa đẹp trai.

-Thì chăm hương khói tổ tiên đi, biết đâu…

-Ừ, mà ai bảo ấy thông minh?

-Nhiều người bảo thế, tớ cũng thấy thế.

-Vậy là mắt họ có vấn đề chứ tớ thấy ấy cù lần bỏ xừ ra. Nghĩ mãi không thấy thông minh ở điểm nào.

Nghe Hà An nói như vậy kèm theo một cái liếc mắt đưa tình khiến tôi chột dạ đồng thời lạnh hết cả sống lưng.

-Đi rửa cho sạch mấy thứ đấy đi, để tớ xuống quét nhà cho.

Hà An xem chừng miễn cưỡng làm theo lời tôi nói, nhìn vẻ mặt cô nàng thể hiện rõ sự khó chịu. Trong khi tôi lúi húi quét nhà hộ Hà An thì chị của cô nàng, Hà Anh đi đâu đó trở về. Nhìn thấy tôi cặm cụi quét dọn, Hà Anh đứng sững bên bậc cửa tròn mắt nhìn một hồi lâu khiến tôi phải lên tiếng giải thích:

-Bạn An đang lau dọn ban thờ nên tớ quét nhà hộ, tại ngồi không chẳng biết làm gì.

-Hả? Nó… nó làm gì?

-Dọn ban thờ. – Tôi đáp.

Hà Anh nghe vừa dứt câu liền phi nhanh lên gác, một lúc sau lững thững bước xuống, vẻ mặt hiện rõ nét hoang mang. Xuống hết cầu thang mà Hà Anh vẫn cố ngước nhìn lên trên như thể những gì cô ấy vừa nhìn thấy thật khó tin.

-Bạn qua có việc gì? Có ở lại ăn cơm không? – Hà Anh hỏi tôi.

-Tớ tiện đường ghé thôi chứ không có việc gì. Chờ An xong việc thì tớ về, tại ở nhà cũng chưa chuẩn bị gì cả.

Hà Anh ra cửa đứng ngó nghiêng rồi quay vào hỏi tôi:

-Tí nữa có mưa không nhỉ?
-Tớ không biết!

-Con em tớ hôm nay dọn dẹp nhà cửa rồi lại lau dọn ban thờ, tớ sợ là tí nữa mưa to sấm chớp đùng đùng.

Tôi đứng ngây ra nhìn Hà Anh khiến cô nàng bật cười.

-Thôi tớ không làm phiền hai người. Tớ tạt qua định nhắn con An là trưa nay tớ không ăn cơm ở nhà mà nhìn tình hình này chắc nó cũng chẳng thèm ăn.

Tôi không hiểu ngụ ý trong lời nói của Hà Anh lắm. Đây không phải lần đầu tôi gặp Hà Anh mà hầu như ngày nào cũng gặp ở trường tuy nhiên hai chúng tôi chưa bao giờ nói với nhau quá ba câu.

-Bạn thích ca sĩ Phương Thanh hả?

Hà Anh định quay lưng đi luôn, nghe tôi hỏi vậy liền ngoái đầu lại gật.

-Bạn cũng thích?

-Thi thoảng tớ có nghe chị ấy hát trên đài nhưng tớ không hâm mộ. Nếu bạn thích, để có dịp tớ tặng bạn vài tấm ảnh treo tường của chị ấy.

Đôi mắt Hà Anh sáng rỡ, giọng nói như thể muốn reo lên:

-Thật nhé?

Tôi gật đầu xác nhận.

-Tất cả tranh ở trên Hồ nếu có mặt chị ấy tớ đã mua hết rồi. – Hà Anh tiu nghỉu.

-Tớ nghĩ ở Hà Nội kiểu gì chẳng có nhiều hơn, phố Hồ bé tí.

Hà Anh chạy ù vào nhà, đứng trước mặt tôi, cầm tay tôi lắc lắc:

-Bạn hứa nhé, hứa nhé!

Mặt tôi đỏ như mặt trời giữa trưa hè. Hà Anh lộ rõ vẻ vui mừng, trước khi rời đi vẫn không quên cảm ơn tôi trước.

-Hứa hẹn gì mà cầm cả tay cả chân khiếp thế?

Giọng của Hà An từ trên cầu thang vọng xuống. Tôi giật nảy mình ngó nhìn sang, chẳng hiểu cô nàng đã ngồi ở chỗ chiếu nghỉ quan sát tự bao giờ.

-Tớ hứa tặng bạn Anh tranh của Phương Thanh. – Tôi lên tiếng giải thích.

Hà An chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi. Tay cô nàng đang cầm một cái khăn mặt đã tối màu vì lau bụi bẩn.

-Thế sao mặt lại đỏ như gấc?

Tôi đưa tay lên sờ hai má của mình.

-Đâu có, làm gì có.

-Bước thử đến trước gương xem. Khiếp, con gái chỉ cầm tay thôi mà mặt đã đỏ, chân đã đứng không vững còn giọng nói thì lắp ba lắp bắp.

Tôi mân mê cái chổi trong tay, mặt cúi gằm như một đứa trẻ vừa ăn vụng bị bắt gặp.

-Đừng có ý gì với chị tớ đấy nhé!

Hà An đến gần vỗ vài cái thật nhẹ lên vai tôi.

-Không, không có! Tớ không có ý gì.

Tôi vội giải thích.

-Ừ, tớ biết. Gan của đằng ấy bé tẹo thì sao mà dám. Đấy là tớ nhắc chừng thế.

Trước khi quay đi Hà An còn tặng cho tôi một cái lườm sắc bén, một lần nữa hồn vía của tôi lên mây hết cả. Hà An đi khuất, tôi giơ bàn tay mà Hà Anh vừa cầm khi nãy lên nhìn rồi ngẫm nghĩ:

-“Tay của bọn con gái sao mát thế nhỉ? Vừa mát mát lại mềm mềm”.

Nghĩ xong tôi liền lắc đầu mạnh mấy cái, nuốt nước bọt đánh ực. Chẳng hiểu Hà An đã quay lại khi nào, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm. Cô nàng này y như một bóng ma.

-Sao? Được con gái cầm tay thích lắm phải không?

-Khô… không thích, không thích! – Tôi chối.

-Thế sao trời lạnh mà mồ hôi chảy bên thái dương thế kia?

-Làm gì có, làm gì có!

Tuy miệng nói vậy nhưng bàn tay của tôi vội vã đưa lên hai bên thái dương lau vội những giọt mồ hôi vô hình khiến Hà An ôm bụng cười như nắc nẻ. Tôi thộn mặt ra. Mùa đông, trời đang lạnh, làm gì có mồ hôi chảy nhiều đến nỗi như vậy chứ.

-Này, thích cầm tay con gái thì tớ cho cầm! Cầm cho quen đi sau này đỡ bỡ ngỡ.

Hà An chìa bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo hãy còn ướt với những ngón tay búp măng, móng tay đã cắt ngắn ra trước mặt tôi kèm theo một nụ cười tinh quái. Tôi vô thức lùi lại phía sau rồi lắc đầu nguầy nguậy. Thái độ này của tôi càng khiến Hà An có lý do để cười to hơn, bàn tay nhỏ nhắn của cô nàng không thể che hết khuôn miệng được. Sau này chính miệng Hà An nói với tôi rằng khi ấy mặt tôi đỏ như gấc chín rồi chuyển dần sang trắng bệch cắt không ra giọt máu nào. Nhưng cũng vì điều đó mà Hà An lại càng quyết tâm chinh phục bằng được con cừu non là tôi bằng mọi cách.

***