Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 26: Trái Tim Lỗi Nhịp



***
Gần đến giữa trưa vẫn chưa thấy bố mẹ Hà An về khiến tôi lưỡng lự giữa việc về hay ở lại. Hà An đã cắm nồi cơm, thức ăn thì tôi không rõ lắm. Tôi muốn từ biệt Hà An để ra về nhưng lại không đủ can đảm để nói khi nhìn vào ánh mắt chợt buồn mỗi khi phát hiện ra tôi đứng ngoài cửa, thi thoảng lại liếc nhìn đồng hồ treo trên tường. Tôi hiểu rằng với cá tính mạnh như Hà An thì sẽ chẳng đời nào bảo tôi ở lại chơi thêm một chút dù cô nàng muốn như vậy.

-Bên mé kia, chỗ lối ra vào cổng nghĩa trang liệt sĩ người ta có bày bán hoa đấy. – Tôi nói với Hà An. – Bạn có thể ra đó xem thử, nếu thấy đẹp thì mua.

-Mọi năm là mẹ tớ mua.

-Thì năm nay bạn mua cũng được. Bạn có còn là trẻ con đâu.

-Nhưng tớ sợ mẹ tớ sẽ chê.

-Theo tớ thì bạn cứ thử, hoa mua về cắm trên ban thờ chứ có phải bày biện trên bàn trong phòng khách đâu mà bạn lo. Cái chính là thành tâm. Sau này tớ lớn lên, tớ có con gái, nếu con gái tớ mà biết làm những việc như này nhất định tớ sẽ mừng không kể xiết.

Tôi lựa lời động viên Hà An. Có lẽ lời nói của tôi cảm động quá nên Hà An uể oải xỏ dép bước ra cửa ngó nghiêng trong chốc lát.

-Cũng được. Nhưng mua hoa có nhiều tiền không? Tớ còn có hơn hai chục nghìn.

-Tớ có thể cho bạn mượn nếu thiếu. – Tôi cười. – Nhưng bạn nhớ phải trả.

Hà An mở to mắt nhìn tôi, tôi vội nói tiếp:

-Những thứ để cúng không thể dùng tiền của người khác mua được. Bạn có thể mượn nhưng phải trả lại chứ nếu không gia tiên nhà bạn lại phù hộ cho tớ thì buồn cười lắm.

Hà An đưa tay lên vuốt tóc, bĩu môi nói:

-Những việc đâu đâu thì rõ là tỏ tường.

-Tớ là con trai.

-Tớ chưa bao giờ nghe bọn con trai lớp tớ nói về những chuyện như ấy nói đâu.

-Chắc là bạn không chú ý đó thôi.

-Thế thì đi. Tớ sợ là đứng đây một lúc nữa sẽ nghe ấy lải nhải mãi không thôi về việc này.

-Tớ… - Tôi gãi đầu cười trừ.

-Chẳng phải nhiều người bảo ấy nói nhiều hả?

-Cũng thi thoảng nếu gặp chủ đề tớ quan tâm hoặc tớ biết. Nhưng… nhưng nếu bạn không thích thì…

-Ý tớ không phải như thế.

Hà An khóa cửa nhà rồi cùng tôi băng qua đường. Tôi dắt theo xe đạp, trong một giây lát tôi phát hiện ra Hà An nhướng mày rồi trở lại bình thường rất nhanh.

-Tớ cũng phải về nhà lo lau dọn ban thờ nữa. Tết này bố mẹ tớ về muộn nên…

Tôi bỏ lửng câu nói khi nhận thấy Hà An nhoẻn miệng cười. Cả hai lặng lẽ đi bên cạnh nhau không nói thêm lời nào cho đến khi dừng ở gánh hàng hoa. Cô bán hàng luôn miệng mời chào khách, con gái của cô ấy cũng bán giúp mẹ. Nhìn logo của trường mà tôi và Hà An đang theo học được may bên một cánh tay áo, tôi liền cười xã giao ngay khi chạm phải ánh mắt tò mò của người bạn học. Tôi bây giờ có lẽ đã là một chủ đề cũ để các bạn học cùng khối bàn tán nhưng chạm mặt thì vẫn có đôi chút ngạc nhiên. Cô bạn học đứng hình trong mấy giây hết nhìn tôi rồi nhìn Hà An trước khi tư vấn cho Hà An nên chọn loại hoa nào.

-Bạn mua hoa sen là được rồi. – Tôi nói.

Hà An đang ngồi chọn hoa ngước lên nhìn tôi, ánh mắt có phần tin tưởng rồi khẽ gật đầu, phủi tay đứng dậy nói với cô bạn bán hàng:

-Tớ lấy hoa sen.

Rồi quay sang hỏi tôi:

-Mấy bông?

-Ừm… mười hai hoặc mười sáu bông. Chọn những bông chưa nở ấy.

Trong khi Hà An chăm chú nhìn cô bạn chọn hoa sen giúp thì tôi kín đáo lấy tiền từ trong túi quần sau ra nhét vào tay của Hà An. Hà Ay quay lại nhìn nhưng trước khi cô nàng kịp lên tiếng thì tôi khẽ lắc đầu ra hiệu không nên nói gì.

-Bạn chia đều cắm vào hai lọ nhé. Bây giờ tớ phải về.
Tôi nói với Hà An rồi quay xe ra về khi nhìn thấy việc chọn hoa đã xong. Hà An khẽ bặm môi, gật đầu nhưng tôi đi chưa được ba mét thì cô nàng đã lên tiếng gọi lại.

-Còn quên gì hả? – Tôi hỏi Hà An.

-Không.

Câu trả lời của Hà An cùng với nét mặt của cô nàng khiến khoảng im lặng ngắn ngủi bỗng trở nên ngượng ngùng, thiếu tự nhiên.

-Ngày mai ấy làm gì?

-Tớ chưa biết. Mai bà tớ gói bánh chưng nên có thể tớ ở nhà để bà sai vặt.

-Gói bánh chưng chắc không lâu đâu nhỉ?

-Ừ, những năm trước bà tớ gói độ mươi, mười lăm cái cho có không khí Tết nên cũng mau lắm, chỉ có luộc bánh chưng mới lâu.

-Vậy ngày mai rảnh rỗi, ấy lên đây chơi nữa được không?

-Hả? Ờ… cái này… tớ không dám chắc nên không hứa được.

Ánh mắt Hà An đượm buồn trong một giây, khi ánh mắt đó hướng nhìn xuống lòng đường rồi ngay sau đó lại giữ vẻ thản nhiên thì tôi lập tức hiểu ra Hà An muốn gì.

-Nếu đến trưa mà tớ không lên đây thì bạn xuống chơi cũng được. Làng tớ Tết cũng có nhiều thứ vui, mấy hôm nay người ở xa về đông lắm. Ừm… bạn đã từng luộc bánh chưng chưa?

-Nhà tớ mọi năm cũng có gói.

-Tớ thấy Tết ở trong làng vui hơn ngoài phố đấy. Hay năm nay bạn thử xuống luộc bánh chưng với tớ, dĩ nhiên là nếu bạn rảnh.

Nét mặt Hà An trở nên tươi rói như ánh mặt trời. Tôi cảm nhận được niềm vui của Hà An và trong lòng tôi chợt dâng lên một niềm vui khó tả. Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến việc một đứa con gái nào đó muốn gặp và chơi với tôi đến vậy, thường chỉ là tôi muốn gặp ai đó mà thôi.

-Vậy cứ tạm tính như thế. – Hà An nói rồi đưa trả tôi phần tiền còn thừa sau khi mua hoa sen.

-Bạn giữ tạm, nếu mai tớ bận thì bắt xe ôm xuống chơi. – Tôi gãi đầu. – Trời lạnh nên tớ… tớ cứ lười.

Hà An dúi tiền vào túi áo khoác của tôi rồi cười cười:

-Nếu tớ muốn xuống đấy chơi tự khắc tớ sẽ có cách, đâu nhất thiết phải dùng tiền của ấy.

-Nhớ trả tớ tiền mua hoa. – Tôi nhắc.

-Ghi sổ đi, cuối năm tớ trả.

Trước khi tôi nhấn pê đan, Hà An bỗng cất lời:

-Hôm nay tớ rất vui, cảm ơn vì mọi thứ.

-Chỗ bạn bè, nói cảm ơn làm gì.

-Tớ không muốn làm bạn đâu, làm bạn một năm là quá đủ rồi – Hà An khẽ nhún vai. – Hẹn sớm gặp lại.

Chẳng hiểu sao trên con đường thẳng tắp trải nhựa nằm giữa hai cánh đồng trở về nhà thì tôi lại cảm thấy trong lòng lâng lâng, một cảm giác vui vẻ khó tả len lỏi trong tâm hồn tôi. Tôi không hề nhận ra rằng bản thân tôi đã tủm tỉm cười một mình trên suốt quãng đường dài bốn cây số, chẳng để tâm đến những cơn gió lạnh buốt không ngừng thổi ù ù bên tai. Đoạn đường hàng ngày mà tôi vẫn thường đi suốt mấy năm vừa qua dường như ngắn lại phân nửa bởi tôi chẳng thể biết mình đã đứng trước cổng nhà tự bao giờ.

Tôi nằm đong đưa trên võng trong căn nhà thân thuộc của mình nhưng sao chiều nay ngôi nhà trống vắng đến lạ. Tôi đi ra rồi lại đi vào, chẳng thể hiểu nổi chính bản thân mình đang mong ngóng điều gì và vì sao lại có cảm giác cô đơn với một tâm hồn trống rỗng.

-“Chẳng lẽ đây chính là cảm giác yêu đương mà mấy cuốn truyện ngôn tình ba xu vẫn hay viết ư? Liệu có đúng mình đang yêu không? Không thể nào… Mình tưởng yêu một ai đó phải khác cơ, trên phim cũng khác”.

Bà Già mang hai bó lá dong về để chuẩn bị cho việc gói bánh chưng vào chiều ngày mai. Gạo nếp, đỗ xanh cũng được chuẩn bị kỹ càng để buổi tối, trước khi đi ngủ sẽ ngâm. Bà nội Trẻ luôn là người phụ trách việc gói bánh chưng nhưng bà chỉ có thể gói loại bánh chưng tròn dài mà tôi nhớ thường gọi là bánh tày. Vài năm trước khi công việc của bố tôi vẫn còn chưa bận rộn, bố tôi sẽ gói cùng với bà. Bố tôi sẽ phụ trách gói vài cái bánh chưng vuông vức để đặt lên ban thờ gia tiên. Tôi không biết gói bánh chưng bởi tôi chưa bao giờ chịu học một cách nghiêm túc, thứ duy nhất tôi học lóm được của bà nội Trẻ là cắt bánh chưng không cần dùng dao mà sử dụng dây lạt buộc bánh để cắt. Thứ kỹ năng vụn vặt này tôi tưởng rằng chẳng bao giờ hữu dụng nhưng có ai ngờ nó lại trở thành điểm sáng của tôi khi bôn ba giữa cuộc đời.

Tôi những tưởng buổi chiều ngày 27 Tết dài đằng đẵng sẽ trôi qua một cách buồn tẻ nhưng không…

Hà An như một bóng ma xuất hiện ở cửa nhà. Tôi nằm trên võng dụi mắt đến hai lần vì tưởng mình hoa mắt nhưng sự thật thì mắt tôi hoàn toàn bình thường.

-Bất ngờ lắm hả?

Nghe giọng của Hà An, trái tim của tôi bỗng lệch một nhịp. Tôi đang bối rối không biết nên đứng lên hay nằm nguyên tại chỗ trên võng thì Hà An đã bước vào nhà một cách tự nhiên như thể đây chính là nhà của cô ấy vậy.

-Bà ấy đi đâu rồi?

-Bà… bà tớ… bà tớ chắc ở đâu đó bên hàng xóm hoặc ở dưới bếp. Tớ mới thấy bà ngồi đây.

Tôi trả lời mà ánh mắt không rời khỏi Hà An còn cô nàng thì thản nhiên như không. Hà An đi tìm bà Già có lẽ để chào hỏi, tôi vội rời khỏi võng, chân tay lóng ngóng còn trái tim nhỏ bé đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực.

-Bạn… bạn đến có việc gì?

-Ấy không hỏi được câu nào dễ nghe hơn hả?

-Ờ… ờ…

-Tớ rảnh nên đi chơi thôi.

-À… à phải. Đi chơi, đi chơi.

-Lá dong để gói bánh ngày mai đây à?

-Ừ, bà tớ mới mang về.

Hà An chắp hai tay sau lưng đi lại một vòng trong nhà, ngó nghiêng một hồi rồi hất hàm hỏi tôi:

-Nói thì rõ hay, ban thờ nhà ấy sao vẫn chưa chuẩn bị gì? Cũng chưa dọn dẹp lau chùi?

-À… tớ… tớ định chốc nữa sẽ làm.

Hà An nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.

-Lúc sáng có đứa ra lệnh với chỉ bảo tớ phải làm gì, xem ra bây giờ đến lượt tớ chỉ tay năm ngón nhỉ?

-Sao cơ? À… - Tôi chỉ biết đứng ngây ra gãi đầu rồi gãi tai.

-Nói vậy thôi. – Hà An rút từ trong túi ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn. – Tớ xuống trả tiền cho ấy.

-Đâu… đâu cần gấp gáp đến thế.

Hà An rút một tờ 50.000 đồng đưa cho tôi và nói:

-Còn đây là tớ bo cho ấy vì ấy cũng có tí công lao.

-Ờ… tớ… tớ không lấy, không lấy.

Hà An khẽ nhún vai thản nhiên nói:

-Không lấy thì thôi, mà ấy biết vì sao tớ có nhiều tiền không?

Tôi nhìn Hà An rồi lắc đầu. Tôi làm sao mà biết được. Hà An đổi sang nét mặt rạng rỡ, cầm những tờ tiền phe phẩy trên tay:

-Bố tớ, mẹ tớ và anh trai tớ cho tiền tiêu Tết.

-À.

-Mọi năm hai chị em tớ được cho bằng nhau nhưng năm nay tớ được gấp đôi so với chị Anh. – Hà An nói vẻ đắc ý. – Tối cái Anh về tớ mà khoe chắc nó sẽ tức nổ mắt cho mà xem.

Chị em sinh đôi, hứng lên thì gọi là chị, chẳng hứng thì gọi là mày tao, hình như cặp anh chị em sinh đôi nào cũng từng như thế. Thi thoảng tôi còn nghe thấy Hà Anh và Hà Anh gọi nhau bằng tên và xưng là tớ. Tôi không lạ lẫm với cách xưng hô này.

-Ấy biết vì sao tớ được nhiều như này không? Tám trăm nghìn đấy!

-Nhiều thế?

Tôi tỏ ra ngạc nhiên để hưởng ứng với niềm vui của Hà An. Thực lòng mà nói đối với tôi thì số tiền này chẳng nhiều nhặn gì nhưng so với mặt bằng chung thì số tiền tiêu Tết này nhiều thật. Bố tôi mỗi khi tạt qua nhà lại dúi vào tay tôi một hoặc hai trăm nghìn, mẹ tôi ít về nhưng có về cũng chẳng mấy khi cho. Tôi có nhiều tiền, thậm chí là vàng, tất cả đều là do tôi tự kiếm được, một phần đánh đổi bằng… mồ hôi trong dịp hè, phần lớn còn lại là do những mánh khóe mà tôi rất thành thục.

Tôi rất dửng dưng với tiền bởi ngoài việc tôi có nhiều thì cái chính nằm ở nhu cầu. Tôi hầu như chẳng có nhu cầu gì đặc biệt với tiền.

***