Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 28: Nước Mắt Bên Thềm



***
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có thể chỉ một phút nhưng cũng có thể là mười phút! Đó chính là sự thật. Tôi hoàn toàn mất khái niệm về không gian và thời gian. Toàn thân ban đầu run rẩy nhưng sau đó trở nên nóng hơn. Tôi từng nghe đám bạn nói về tiếng sét ái tình nhưng tôi cũng không hiểu bản chất khi bị sét đánh ra sao. Tôi chỉ biết rằng lúc này, bàn tay nhỏ nhắn của Hà An nắm chặt lấy bàn tay của tôi. Đã có một giây tôi muốn rút tay lại nhưng bàn tay với những ngón búp măng cũng khẽ run run của Hà An như thể là nam châm trái dấu hút chặt lấy bàn tay của tôi thế nên tôi cứ để như vậy và tận hưởng cảm giác tuyệt vời đang lan tỏa đến tận… chân tơ kẽ tóc.

-Đã hết run chưa?

Hà An chợt quay sang hỏi tôi, đôi mắt của cô nàng long lanh, hai má ửng hồng. Hà An bướng bỉnh với vẻ bất cần lộ rõ trong ánh mắt nay đã không còn mà thay vào đó là một Hà An e lệ, nhỏ bé, yếu đuối.

-Ch… chưa… à… rồi, rồi!

-Nếu hết run rồi thì đừng nắm chặt tay của tớ như vậy, đau lắm!

-Hả?

Tôi vội buông tay Hà An ra luống cuống giải thích:

-Tớ… tớ xin lỗi, xin lỗi!

-Sao phải xin lỗi chứ? Là do tớ muốn cầm tay bạn cơ mà.

-Ừ nhỉ?

Lúc này tôi chợt cảm thấy đôi tay mình trở nên thừa thãi không biết nên bỏ vào túi quần hay gãi đầu.

-Tay của bạn rất ấm! – Hà An nói. – Một người có bàn tay ấm như vậy hẳn là người ấm áp và thủy chung.

-Tớ… - Mặt tôi nóng ran, hẳn là đỏ như gấc chín. Nghe Hà An nói vậy, tôi giơ bàn tay của mình lên nhìn một cách vô thức. – Tay… tay tớ bình thường.

-Được rồi, những ngày giá rét như này mà có một bàn tay ấm để cầm chính là điều tuyệt vời nhất trong những điều tuyệt vời. – Hà An nhoẻn miệng cười và nói. – Này… có muốn thử xem bàn tay của tớ ấm đến mức nào không?

Tôi thoáng chút lưỡng lự nhưng tôi cũng lại muốn trải nghiệm thêm một lần cảm giác lâng lâng khi nãy nên tôi đành đánh liều cầm lấy tay của Hà An, lần này cũng chẳng phải do tôi chủ động nhưng chí ít thì tôi cũng được quyền lựa chọn, có hoặc không và tôi đã chọn có. Hai lòng bàn tay chạm vào nhau, tôi không dám nắm chặt, nhưng giây phút chạm vào làn da mềm mại, trắng trẻo ấy thì quả thật như có một luồng điện vô hình chạy thẳng vào tim, một luồng điện rất mạnh khiến tôi gần như ngây dại.

Hà An cười tít mắt, nắm chặt lấy tay tôi.

-Đi thôi, không thể đứng đây hóng gió mãi được.

Tôi làm theo lời Hà An như một cái máy nhưng lạ thay, đôi chân của tôi dường như không chạm đất. Tôi nghĩ mình đang bay hoặc đang lướt trên con đường quen thuộc rợp bóng tre cạnh bờ mương Khoai. Tôi không biết cảm giác này nên gọi tên là gì, mà cũng chẳng cần phải đặt tên. Tại sao phải tốn thời gian để đặt tên và nếu muốn thì tôi cũng không thể tập trung được bởi hồn vía của tôi đã ở tít trên chín tầng mây mất rồi. Lần đầu tiên tôi được cầm tay con gái một cách đường hoàng và tận hưởng cảm xúc chưa biết gọi tên. Nét mặt của tôi khi đó hẳn là rất hân hoan như người nông dân được mùa lúa hoặc một tay chơi số đề vừa hay tin con số mình chọn đã xuất hiện tới ba lần trên bảng kết quả.

Một cảm xúc rất khó để diễn tả thành lời.

Tôi và Hà An tay trong tay chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ, tôi chỉ đành buông ra khi phía trước có bóng người. Sau khi mua những thứ cần thiết rồi tản bộ trở về, lạ thay tôi lại chẳng biết nên nói gì với Hà An còn cô nàng cứ lặng thinh sánh bước bên tôi. Tôi muốn nắm tay thêm một lần nữa nhưng sợ… người ta đánh giá nên lại thôi. Bàn tay với làn da mềm mại cùng cảm giác ấm áp xâm chiếm gần như mọi suy nghĩ của tôi suốt phần còn lại của ngày 27 Tết và dư âm thêm nửa tháng nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cầm tay con gái lại mang đến cảm giác lạ kỳ đến vậy.

Cuộc đời của tôi đã từng được cầm nhiều bàn tay của những người con gái tôi yêu, mỗi bàn tay mềm mại lại mang đến cho tôi những xúc cảm khác nhau. Phần nhiều, tôi cầm nắm những bàn tay nho nhỏ xinh xinh và chính tôi cũng chẳng bao giờ có thể biết được vào một ngày đẹp trời nào đó, tôi sẽ cầm bàn tay của một cô gái với những ngón tay dài, bàn tay to hơn của tôi để dắt cô ấy vào lễ đường trong tiếng nhạc hân hoan kèm theo lời chúc phúc của hàng trăm người. Nhưng đó là chuyện của tương lai. Còn giờ đây, tôi là một cậu trai mới lớn, lần đầu được cầm bàn tay của một cô gái có tình cảm với mình và ngược lại thì tôi không thể nào quên được.

Sau khi sắp xếp hoa quả vừa mới mua về để ngay ngắn trên ban thờ thì tôi thắp hương, chờ khi hương tàn tôi sẽ tỉa chân hương. Công việc xong xuôi, tôi nhìn qua chấn song cửa. Hà An đang đứng tựa lưng vào cây bưởi sinh đôi ngước mắt nhìn những tán lá rung rinh theo từng cơn gió lạnh thổi từ ngoài cánh đồng vào. Hà An đã thắp hương ngoài miếu, cô nàng muốn tự tay làm nên tôi không giúp. Tôi đã đến gần chỗ Hà An đứng nhưng một khoảng lặng trôi qua, tôi chưa biết nên nói gì để ngắt mạch suy nghĩ của cô nàng. Chợt Hà An liếc nhìn qua tôi, vài giọt nước mắt trên khóe mi được Hà An lau vội khiến tôi hoang mang. Tôi cố nghĩ xem liệu mình đã làm gì khiến Hà An phải khóc.

-Tớ… tớ xin lỗi!

Tôi lên tiếng mặc dù chẳng biết mình mắc lỗi gì. Trước đây tôi cũng có chút ít kinh nghiệm thực tế khi đối mặt với phụ nữ, cách tốt nhất là nên nhận lỗi trước khi bị mắng. Hà An nhìn tôi sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe và trên gò má của cô nàng vẫn còn đọng lại một vệt nước mắt lau chưa sạch.

-Tớ xin lỗi. – Hà An cố gượng cười. – Nhìn tớ có buồn cười lắm không?

Tôi lắc đầu nhưng không chớp mắt.

-Có… có chuyện gì mà tự nhiên bạn lại khóc?

-Không… không, chẳng có chuyện gì.

Con gái mà tự dưng ánh mắt nhìn xa xăm rồi rơi nước mắt thì chỉ có thể là buồn hoặc nhớ nhung ai đó, tôi đoán như vậy.

-Nếu không có chuyện gì thì đừng khóc. – Tôi động viên. – Thật ra khi vui hoặc hạnh phúc thì nên khóc còn nếu buồn… bạn biết đấy, cuộc đời ngắn ngủi, làm gì phải buồn chứ.

-Ấy không hiểu đâu.

-Thôi, lại hiên nhà ngồi cho đỡ gió, có gì từ từ nói.

Hà An miễn cưỡng bước theo. Tôi vào nhà rót một cốc nước ấm đưa cho Hà An rồi ngồi xuống gần bên.

-Tớ ở nhà với bà, lúc tớ học lớp 7 bà tớ ốm phải ra Hà Nội cả tuần lễ. Tớ buồn lắm nhưng tớ không khóc. Chuyện gì rồi cũng có thể giải quyết cả, quan trọng là mình phải nhìn thẳng, nhìn trực diện, đối mặt rồi vượt qua. Có như thế mới trưởng thành được.

Hà An uống một ngụm nước rồi cầm nghiêng cái cốc, rơi vào trầm tư. Nhìn Hà An bây giờ không giống Hà An mà tôi từng biết mấy tháng trước.

-Ấy đã từng yêu ai chưa? Chắc là chưa phải không?

-Ừ! Tớ chưa yêu ai. Tớ… tớ có chút bảo thủ nên cách dùng từ yêu… cũng cẩn trọng lắm. – Tôi thành thật. – Nhưng làm sao?

-Nếu chưa từng yêu thì sao mà ấy hiểu được.

-Tớ chưa lên mặt trăng nhưng tớ biết trên đấy chẳng có cây đa hay chú Cuội.

Hà An nheo mắt nhìn tôi một hồi rồi nhoẻn miệng cười khổ sau đó cúi xuống nhìn mấy bậc thềm.

-Cũng đúng, đâu nhất thiết cứ phải yêu thì mới biết tình yêu thế nào. Mà ấy thích màu gì?

-Tớ hả? Tớ thích màu xanh.

-Sao lại là màu đó?

-Màu đó tượng trưng cho hòa bình, cho hy vọng. Nói thật thì hồi cấp hai tớ học lớp Văn nên… nên hơi tưng tửng một tí.

Hà An bật cười nhưng không quay sang nhìn tôi.

-Hẳn là ấy biết rõ trước đây tớ đã có người yêu đúng không?

-Tớ có nghe nói nhưng thú thật là tớ không quan tâm.

-Sao lại không quan tâm?

Hà An khẽ liếc mắt nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Lúc này tôi cảm thấy rất bình thản, dù gì thì cảm xúc do cầm tay Hà An mà có cũng đã tạm lắng. Hơn nữa, tôi có một tính lạ kỳ, càng những lúc nguy khốn hay khó khăn thì tôi lại càng tỉnh táo hơn lúc bình thường.

-Tại sao tớ phải quan tâm? – Tôi hỏi lại Hà An.

-À… thì… là vì… - Hà An chợt lúng túng. Tôi nhìn thấy vậy cũng cười nhẹ để cô nàng trấn tĩnh. – Tớ không biết nữa. Tớ nghĩ… tớ nghĩ…

-Nếu tớ muốn thì tớ sẽ tìm hiểu được rất nhanh nhưng để làm gì đâu.

Nét mặt Hà An chợt thoáng buồn.

-Bởi điều đấy chẳng liên quan gì đến tớ và bạn.

-Sao lại không liên quan?

-Mặc dù tớ là một người bảo thủ và có chút gia trưởng nhưng bên cạnh đó tớ cũng có những quan điểm riêng có thể hơi khác người. – Tôi đưa mắt nhìn lên ngọn cây bưởi. – Quá khứ của mỗi người đều phải được tôn trọng. Bạn biết đấy, quá khứ dù vui hay buồn, khổ đau hay hạnh phúc cũng đã góp phần tạo nên chúng ta của hiện tại. Chẳng lẽ bạn lại ghét chính bản thân bạn ư?

-Ừ! – Hà An gật đầu.

-Điều đó là vô ích và cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Có đi qua những ngày mưa mới thấy những tia nắng quý giá nhường nào và ngược lại, những ngày hè oi ả, ai cũng muốn có một cơn mưa rào.

-Ý bạn là gì?

-Nếu người ta không còn cần bạn nữa thì sao bạn lại phải khổ sở và tự dằn vặt bản thân làm gì cho mệt ra.

-Có lẽ ấy chưa hiểu hết chuyện trước đây của tớ. Thằng…

Tôi nhanh chóng đưa tay ra hiệu Hà An đừng nói.

-Tớ nghe nhiều lời đồn thổi, trong đó có bao nhiêu phần trăm là thật tớ cũng không để tâm không phải vì tớ không để ý đến bạn. Miệng của người ta thì cấm người ta nói sao được. Nhưng cuộc sống là của mình, cớ sao bạn lại để những lời đồn thổi vớ vẩn ấy ảnh hưởng chứ?

-Thế nếu tớ nói những lời đồn thổi ấy là thật thì sao?

-Thì sao là gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại Hà An.

-Bạn… bạn còn lạ gì nữa… chả phải chúng nó bảo tớ không còn trong sạch, tớ…

Hà An gục mặt xuống đầu gối òa khóc. Nhìn thấy cảnh này tôi chợt thấy tim mình nhói lên. Tôi không muốn nhìn thấy phụ nữ khóc chứ không riêng gì Hà An. Đôi vai gầy của Hà An rung nhẹ liên hồi kèm theo tiếng nấc nghẹn, hẳn là cô nàng đã phải kìm nén từ rất lâu rồi. Tôi cố nén tiếng thở dài và thầm trách người bạn trai cũ của Hà An, nếu đã chia tay rồi thì vì sao những chuyện tế nhị lại lan truyền đến hầu hết các trường cấp ba trong huyện. Tôi không thích điều này lắm, chỉ một kẻ hèn mới làm như thế. Nhưng tôi không thuộc về những gì Hà An đã trải qua nên tôi không có quyền gì mà phán xét, nghĩ thì nghĩ vậy thôi.

-Này, khăn mùi xoa còn mới tinh đấy, lau nước mắt đi.

Tôi chẳng bao giờ dùng đến khăn mùi xoa nhưng thi thoảng tôi vẫn mua về để dành… đốt trước miếu.

-Khóc nhiều sưng mắt chốc nữa về bố mẹ ấy lại tưởng tớ bắt nạt thì oan cho tớ quá.

Đôi vai gầy dần dần không rung nữa, Hà An với tay giật lấy cái khăn, mặt quay sang hướng khác nói với tôi:

-Đừng có nhìn tớ. Tớ không thích ai thương hại mình hết.

-Tớ chẳng thương hại ai hết, từ hồi biết bạn đến bây giờ tớ vẫn luôn tôn trọng bạn. Tớ chơi với bất kỳ ai chỉ quan tâm hiện tại và tương lai.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ở vào thời điểm nhạy cảm này tôi lại nói thêm một câu sắc bén đến rợn người:

-Nhưng mà một cô gái xinh đẹp và thông minh như bạn xứng đáng nhận được những điều tuyệt vời hơn là nước mắt. Bạn xứng đáng được hạnh phúc và nếu có thì nên là những giọt nước mắt rơi vì vui chứ đừng khóc vì những người không đáng.

Nói dứt lời thì tôi cảm thấy có chút ngượng miệng, chẳng nhớ câu này mình đã từng đọc ở đâu chưa, nghe hơi sến. Chính miệng tôi nói mà tôi còn cảm thấy gai ốc nổi khắp người.

Hà An đang lau nước mắt liền ngoái đầu lại, nước mắt nước mũi vẫn còn lem nhem trên mặt, đôi mắt đỏ hoe mở to nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên không nói nên lời.

***