Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 36: Tuột Dốc Không Phanh



***
Tôi đã thực hiện một hành động mà tôi tự cho rằng rất dũng cảm, đó là bước tới phía trước chừng hai bước chân sau đó bất ngờ đặt bàn tay của tôi lên bàn tay của Hà An lúc này đang bấu chặt giỏ xe đạp. Tôi cảm nhận rõ đôi tay của Hà An đang khẽ run và đặc biệt lạnh cóng. Lạnh thì chẳng có gì lạ bởi trời đang giá rét, tôi và Hà An đều không đeo găng tay len. Một giây trôi qua mà tôi cảm thấy dài như hàng tiếng đồng hồ. Hà An có lẽ cũng bất ngờ với hành động bột phát này của tôi nên vội rụt tay lại, tôi cũng không lấy đó làm phiền nhưng quả thật cũng hơi giật mình.

Hà An ngước nhìn tôi một lần nữa, ánh mắt không còn nét buồn nào mà thay vào đó là sự ngạc nhiên tột độ trong khi trống ngực tôi đập thình thịch đồng thời toàn thân như một lò lửa nóng rực.

-Bạn… bạn đã ăn sáng chưa? – Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Hà An khẽ lắc đầu rồi lại lảng tránh cái nhìn của tôi, điệu bộ của cô nàng bỗng trở nên bẽn lẽn lạ lùng còn tôi thì ngược lại, hình như tôi vừa mới được ăn gan hùm mật gấu.

-Trời lạnh thế này đi ra ngoài phải đeo găng tay vào chứ.

Tôi không đeo găng tay len nhưng có mang theo trong túi áo khoác, lúc rời nhà có lẽ tâm hồn treo ngược cành cây nên tôi đã không nhớ. Tôi lấy ra đôi găng tay len màu đen sọc trắng, loại chỉ có nửa ngón vì dùng loại này vẫn có thể cầm bút bi để viết bài trên lớp.

-Bạn đeo vào đi, tay bạn lạnh cóng rồi.

Không đợi Hà An đồng ý, tôi chìa đôi găng tay ra trước mặt cô nàng. Hà An rụt rè nhận lấy một cách miễn cưỡng rồi cầm trong tay mân mê chứ không vội đeo vào. Tôi thực không biết Hà An đang nghĩ gì.

-Trời lạnh như thế này hay tớ chở bạn lên Hồ ăn phở nhé! – Tôi thử đề nghị. – Tớ cũng chưa ăn sáng vì hôm nay hai bà bận đi chợ với gói bánh chưng.

Tôi vừa nói vừa đưa tay lên xoa bụng thể hiện là mình cũng đang thèm ăn. Hà An ậm ừ rồi khẽ gật đầu, cô nàng vẫn nhất quyết không ngẩng mặt lên nhìn tôi nhưng như vậy cũng tốt bởi có như vậy thì tôi mới cảm thấy tự tin hơn vài phần.

-Lên xe đi, tớ chở.

Tôi rẽ vào lối đi tắt lên phố Hồ để tránh gió, cả một đoạn đường dài, tôi và Hà An chẳng ai nói với ai lời nào, chúng tôi im lặng. Tôi nhớ lại những gì mình đã nghĩ, đã chuẩn bị để nói khi gặp mặt nhưng chẳng hiểu sao lúc này đầu óc tôi lại trống rỗng trong khi con tim nhỏ bé thì cứ đập liên hồi từng nhịp rất nhanh và mạnh.

-Sao bạn không đội cái mũ len vào, trời lạnh như này mà để gió thổi vào sẽ bị buốt hai bên tai đấy.

Hà An vẫn giữ im lặng, tôi cũng chẳng dám ngoái lại nhìn, chỉ biết ra sức đạp xe. Tôi mặc cái áo phao hai mặt, có cả mũ nên không cần đội mũ len. Nghĩ đi nghĩ lại, đạp thêm một đoạn thì tôi dừng xe ven đường kéo khóa ở phần cổ áo để tháo cái mũ ra đưa cho Hà An đang ngồi phía sau.

-Bạn đội tạm cái này cho ấm, qua đoạn trước mặt hai bên đường thông thống chẳng có nhà cửa sẽ lạnh đấy. Cầm lấy đi.

Hà An cầm lấy, chẳng biết cô nàng có đội lên đầu luôn hay không, chỉ biết là đến khi dừng xe trước quán phở thì cái mũ đang ở trên đầu, đôi găng tay cô nàng cũng đã xỏ vào từ lúc nào và để đôi tay không trở nên thừa thãi hoặc giả như sợ tôi bất ngờ cầm lấy nên Hà An dùng tay giữ nhẹ hai cái dây trên cái mũ mà tôi đã đưa cho.

Hai bát phở nghi ngút khói được người chủ quán bưng ra đặt nhẹ lên bàn. Tôi và Hà An ngồi đối diện nhau. Tôi có thói quen khi ăn thường ngồi đối diện để quan sát mọi thứ liên quan đến người đối diện, có thể đó là một điều gì đó bất ngờ xảy đến từ phía sau họ chăng, tôi cũng không biết nữa. Tôi không quen ngồi cạnh ai khi ăn cũng có thể do nhiều năm trong bữa cơm chỉ có hai bà cháu và tôi thường ngồi đối diện với bà. Đây là một thói quen cố hữu của tôi, dù tôi đã cố thay đổi nhiều lần nhưng thật sự rất khó. Tuy nhiên tôi cũng không cảm thấy phiền nếu có ai đó ngồi bên cạnh mình, nếu người đó là bạn của tôi. Điều này có nghĩa là nếu tôi đi ăn cùng với một người quan trọng thì nhất định tôi sẽ ngồi đối diện.

Hà An ngồi thừ ra chẳng thèm động đũa, nếu ai đó lướt qua mà gặp cảnh này thì tôi đoán họ sẽ nghĩ rằng tôi đang bị Hà An giận.

-Đây là lần thứ hai bọn mình đến ăn ở đây nhỉ? Lần trước tớ chưa ăn nên không biết ngon đến mức nào. Bạn ăn đi, để một lúc nữa mà không ăn thì bánh phở nở ra chẳng còn ngon nữa.

Hà An miễn cưỡng ăn nhưng im lặng, cô nàng ăn như một con mèo, khác biệt hoàn toàn so với lần đầu tôi chở đến ăn ở quán này. Nhằm phá vỡ bầu không khí thiếu tự nhiên, tôi quay sang hỏi người chủ quán xem bao giờ họ nghỉ bán và đã chuẩn bị Tết đến đâu rồi. Tết đến gần nên ai cũng trở nên cởi mở hơn thường lệ, chủ đề câu chuyện chỉ xoay quanh mấy việc như gói bánh chưng hay đi chúc Tết ở đâu.

Bát phở của tôi hết veo còn của Hà An hãy còn phân nửa nhưng cô nàng đã để đũa lên miệng bát, xem chừng là không muốn ăn nữa. Cả hai ra khỏi quán phở, Hà An vẫn không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi lên xe nên tôi tự quyết định sẽ thử vào phố Hồ xem ngày Tết có những gì. Tôi đạp xe dọc con phố chính của thị trấn nay đã ngập tràn không khí ngày Tết. Dọc hai bên đường cái, người ta bày bán rất nhiều thứ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi dành thời gian đi dạo phố vào một ngày cuối năm bởi những năm trước đây tôi thường quanh quẩn ở nhà hoặc nếu không thì tôi chỉ muốn đi Hà Nội.

-Bố mẹ bạn đã sắm được nhiều chưa?

-Đã sắm đủ cả rồi.

-Thật tiếc là bọn mình đi xe đạp, nếu có xe máy thì tớ sẽ mua tặng bạn một cây quất.

-Tối hôm qua anh trai tớ đã mang về một cây bày ở phòng khách rồi. Mà… mà Tết đến gần lắm rồi, sao bạn còn chưa trang trí gì?

-Bà nội tớ sống đơn giản nên tớ cũng quen rồi. Ngày Tết thì… điều tớ mong mỏi nhất chính là người thân quây quần bên nhau nhưng…

-Sao thế?

-Tớ thấy lạ lắm, chẳng biết nên nói thế nào. Sự thật là khi nghèo thì người ta thường chú ý đến Tết, đến người thân còn khi đã giàu…

-Ý bạn nói là… là sẽ chểnh mảng?

-Ừ, tớ nghĩ vậy.

Câu chuyện không đầu không cuối ấy đã giúp Hà An cảm thấy tự nhiên hơn và tôi cũng vậy. Tôi dừng xe trước cửa hàng bách hóa rồi đi bộ vào mua một cái mũ len màu đỏ cùng một đôi găng tay len cũng màu đỏ cho Hà An. Bình thường tôi không thích màu đỏ cho lắm nhưng ngoài màu đỏ ra thì mũ len hay găng tay màu đen cho con gái có vẻ không phù hợp lắm. Biết làm sao được, ở quê mà, đôi khi có tiền cũng khó mua được những món đồ ưng ý.

-Bạn dùng tạm những thứ này nhé.

-Tặng… tặng tớ à?

-Trời lạnh như thế này mà bạn ra ngoài lại không mang theo nên tiện thì tớ mua vậy thôi.

-Lúc sáng đi tớ vội quá nên…

-Sao lại vội?

Dường như tôi lại hỏi một câu không nên hỏi bởi nó khiến Hà An có chút ngượng ngùng. Đạp loanh quanh một chốc thì phố Hồ đã không còn gì để xem nữa, tôi cố sức đạp xe ngược lên một đoạn dốc cao và dài cho đến khi thở không ra hơi, không thể cố được nữa mới nhảy xuống. Tôi dắt xe, Hà An đi bên cạnh, chỉ một đoạn ngắn thì hai chúng tôi đã đứng trên bờ đê sông Đuống.

-Bạn đã từng đi phà Hồ chưa? – Tôi quay sang hỏi Hà An.

-Tớ chưa.

-Tớ đi một lần rồi.

-Bạn… bạn định đi phà hả? Đi đâu?

-Không, đi phà làm gì, tớ không thích nước. Tớ muốn chỉ cho bạn xem cái phà thôi.

Hà An lộ rõ vẻ khó hiểu trong ánh mắt nên tôi vội vàng giải thích:

-Nếu đi men theo đường đê này khoảng năm cây số sẽ đến xã Mão Điền đấy. Đi xuyên qua xã đó, băng qua một cánh đồng là về đến làng tớ. Bạn có muốn đi thử không?

-Ừ, thì đi.

-Nhưng đường xấu lắm, rất nhiều ổ gà. Nếu có xóc thì… - Tôi gãi đầu. – Hồi trước tớ cũng hay đi đường này, đi một mình.

-Nên bây giờ bạn muốn chỉ cho tớ?

-Ừ! Đường đê sẽ cao hơn so với hai bên nên tớ đoán là sẽ lạnh vì nhiều gió. Gió từ sông Đuống sẽ hắt lên.

-Nếu bạn muốn tớ đi cùng thì tớ sẽ đi. – Hà An chợt nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói, giọng rất nghiêm túc, điều này khiến tôi chột dạ.

-Ờ… ờ… đi mà, đi mà.

Hà An như vậy lại khiến tôi có chút bối rối nhưng tôi cũng muốn chở cô nàng đi trên con đường này một lần bởi tôi chẳng thể nghĩ ra việc gì khác để làm, nếu cứ đứng ngây ra như tượng sẽ rất ngại ngùng cho cả hai.

Đường đê dọc theo sông Đuống quả nhiên vắng và lạnh y như tôi nghĩ nhưng tôi vẫn lặng lẽ tập trung vào việc đạp xe còn Hà An ngồi phía sau cũng chẳng nói lời nào. Đôi chân của tôi không ngừng nhấn từng vòng pê đan trong khi bộ não liên tục hoạt động để nghĩ ra một chủ đề nào đó nhưng nghĩ mãi vẫn chưa thông.

-Có mệt không? – Hà An chợt hỏi.

-Hơi hơi! – Tôi đáp.

-Hay là để tớ chở cho một đoạn. – Hà An đề nghị.

-Không được. – Tôi gạt đi. – Con trai làm sao mà để con gái chở được, người ta nhìn vào sẽ cười tớ thối mũi cho mà xem.

Tiếp theo đó lại là một khoảng im lặng, chỉ còn tiếng xích của xe đạp kêu lạch cạch mỗi khi qua đoạn đường xấu. Tôi phải tập trung, đạp chậm, đôi chỗ phải lượn để tránh ổ gà và chẳng nhận ra rằng đôi tay của Hà An đã bám nhẹ vào hai bên áo khoác của tôi từ lúc nào. Chiếc xe bon bon chuẩn bị đổ dốc để xuống khỏi đường đê, mồ hôi mồ kê túa ra ướt nhẹp mái tóc và cả hai bên thái dương của tôi. Xe bắt đầu đổ dốc thì sự cố xảy ra, tôi nghĩ do mình bóp quá mạnh nên dây phanh đã bị đứt.

-Đứt phanh rồi, đứt phanh rồi! – Tôi hét toáng lên. – Kéo xe lại hộ tớ với.

Hà An phản ứng rất mau lẹ, cô nàng chỉ cần đứng xuống đường và dùng hai tay kéo mạnh lại thì chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng Hà An lại… làm động tác nhảy xuống xe quen thuộc nên đã vô tình đẩy tôi lao nhanh hơn về phía trước. Tôi nghe tiếng đế dép Biti’s nện xuống mặt đường, có lẽ Hà An cũng phải chạy thêm một đoạn theo đà của xe.

-Vứt xe đi, vứt đi! – Cô nàng hét lớn.

Nhảy khỏi xe khi đang trôi dốc ở tốc độ nhanh cộng với đường gồ ghề thực sự là một thử thách và tôi không đủ khả năng để làm việc đó. Tôi đã chọn cách đánh lái sang bên trái, đâm xe vào triền đê rồi ngã một cách chủ động.

Hà An chạy đến kéo tôi dậy, vẻ mặt hốt hoảng lộ rõ.

-Có… có sao không?

Tôi dùng hai tay xoa lên mặt mình rồi đáp:

-May quá, tớ không bị gãy răng.

Hà An phủi bụi bẩn bám trên áo khoác của tôi còn tôi cúi xuống phủi đất dính ở đầu gối, đôi dép xăng đan cũng đã bị sứt quai.

-Tớ xin lỗi, tớ… tớ xin lỗi.

-Có gì đâu mà xin lỗi. Tớ có làm sao đâu.

Tôi đựng xe đạp lên kiểm tra và quả nhiên xe bị đứt dây phanh thật.

-Đúng là đồ Tàu đểu, tí thì làm ông toi mạng. – Tôi lẩm bẩm trong miệng.

-Xe mới mua mà sao lại bị như thế?

Hà An ngồi bên cạnh tôi tò mò hỏi.

-Tớ không biết. Thôi, giờ bọn mình dắt bộ một đoạn từ từ tìm chỗ sửa xe. Nếu không tìm được thì… – Tôi thở dài. – Tớ sẽ đổi cho thằng R9 cái xe này lấy cái xe màu đỏ cũ của nó, các thêm tiền cũng được.

-Sao mà đổi kiểu ấy được, xe của anh R9 chẳng phải là xe cũ hay sao?

-Ừ, xe của nó là xe cũ nhưng xe đó màu đỏ.

-Màu đỏ thì sao chứ?

-Tớ nghĩ màu đỏ là màu may mắn.

Lời giải thích của tôi khiến Hà An nhăn mặt khó hiểu nhưng tôi cũng chỉ có thể giải thích được như vậy mà thôi.

***



— QUẢNG CÁO —