Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 39: Bên Bếp Lửa



***
Nồi bánh chưng được đặt trên một cái kiềng ba chân, những thanh củi khô to chừng hai ngón tay mà bà Già nhặt nhạnh cả năm trong vườn nhà hay ngoài ngõ chính là để dành đến lúc này. Tôi và Hà An ngồi bó gối, thay nhau đẩy nhẹ từng thanh củi vào trong bếp, ánh lửa bập bùng, căn bếp nhỏ vì thế mà cũng trở nên ấm áp. Hà An lặng thinh kê cằm lên đầu gối, đôi mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa đang nhảy múa. Tôi cũng không nói một lời nào, thế nhưng tôi lại không hề cảm nhận thấy không khí căng thẳng mà trái lại, đó là một cảm giác êm đềm khó diễn tả được thành lời. Người ta thường nói khi yêu nhau là cùng nhìn về một hướng, tôi và Hà An chưa yêu nhau nhưng lúc này cả hai đang cùng nhìn vào ngọn lửa đang rực cháy, mỗi người lại theo đuổi những suy nghĩ riêng.

Ban nãy khi tôi dẫn Hà An về thì bà Già tỏ rõ sự khó chịu ra mặt trong khi bà Trẻ thì ngược lại, bà cười tít mắt hỏi thăm dăm câu ba điều rồi mặc kệ hai chúng tôi.

-Hai bà ở với nhau được bao nhiêu năm rồi? – Sau cùng Hà An cũng cất tiếng hỏi tôi.

-Ừm… tính từ hồi ông nội tớ mất thì cũng được ba mươi tư năm.

-Bà Trẻ hiền nhỉ?

-Ừ, nếu hai người cùng khó tính sẽ chẳng ở chung với nhau được còn nếu cả hai bà mà cùng hiền lành thì cơm chẳng có mà ăn.

-Sao lại thế?

-Tớ nghĩ vậy chứ chẳng có căn cứ nào cả.

-Vậy bạn thích con gái hiền lành hay ghê gớm?

-Tớ thích con gái thông minh. – Tôi đáp.

-Tớ để ý và thấy rằng bạn thường không trả lời thẳng vào câu hỏi mà hay nói nước đôi, có phải bạn trả lời như thế là để dò ý người khác không?

-Tớ không hề nói nước đôi. Tớ thích con gái thông minh.

-Nhưng câu hỏi của tớ khác cơ mà.

-Con gái thông minh thì biết lúc nào nên hiền lành, lúc nào cần phải ghê gớm.

Tôi tâm đắc với câu trả lời của mình lắm, đây đích thị là suy nghĩ của tôi, lời nói của tôi chứ không phải những lời ba hoa giống như ban nãy ở trên gò mả Mẹ Sư. Hà An thoáng bất ngờ với câu trả lời của tôi, hẳn là cô nàng chờ đợi một lựa chọn cụ thể nhưng thật tiếc là tôi không thể đáp ứng điều đó được.

-Thế giữa con gái thông minh và xinh đẹp thì bạn sẽ chọn cô nào?

-Tớ vẫn chọn cô gái thông minh.

-Nói dối!

-Sao lại nói dối? Tớ nói thật mà.

-Cái chị gì học lớp 12 lần trước tớ gặp ấy, tên gì nhỉ?

-Quỳnh.

-Ừ, chị Quỳnh. Chị ấy rất xinh.

-Tớ thấy bình thường.

-Đó là người mà bạn đã thích trước đây, điều đó chứng tỏ rằng bạn cũng như những đứa con trai khác, đều thích ngoại hình cả.

-Xinh thì tốt chứ sao. – Tôi thản nhiên nói. – Ai cũng muốn mình xinh gái hoặc đẹp trai nhưng mà cái đó tùy thuộc vào bàn tay của bà Mụ.

-Vậy thì đừng có chối, bạn thích con gái đẹp.

-Tớ có chối đâu nhỉ? Con gái đẹp thì ai mà chẳng thích, đâu riêng mình tớ. Tuy nhiên nếu phải lựa chọn giữa một cô gái thông minh và một cô gái xinh đẹp chắc tớ sẽ không ngần ngại chọn cô gái thông minh.

-Và bạn sẽ giải thích là một cô gái thông minh sẽ biết lúc nào cần đẹp, lúc nào không ư?

Tôi khẽ lắc đầu, với tay lấy cái que cời bếp rồi gõ nhẹ vào nồi bánh chưng ra chiều suy nghĩ để Hà An phải chờ đợi câu trả lời của tôi.

-Tớ sợ nói ra thì bạn lại bảo tớ già đời nhưng sự thật thì chúng mình ai rồi cũng sẽ lớn, sẽ già đi. Bạn biết đấy, khi già đi làm gì còn ai khen xinh khen đẹp nữa phải không? Điều này nghĩa là sắc đẹp của một người con gái sẽ thay đổi theo thời gian, sự thông minh cũng thế.

-Ý bạn là càng lớn tuổi sẽ càng thông minh và… cũng sẽ xấu đi?

-Đúng, ý tớ là vậy.

Hà An khẽ bật cười khúc khích, cười một lúc lâu rồi mới quay sang nói với tôi:

-Bạn thật khéo ăn nói.

-Thì ai cũng phải có ưu điểm gì đó chứ. Tớ thấp bé nhẹ cân nhất lớp, có khi nhất khối, thêm nữa… - Tôi đưa tay lên gãi đầu thừa nhận. – Và cũng không được đẹp trai nên phải khéo miệng một tí không thì sau này sẽ không có đứa con gái nào nhòm ngó đến.

-Thế nếu người yêu của bạn vừa thông minh, vừa xinh đẹp thì sao?

-Tớ học không giỏi nhưng thường hay gặp may, mọi người thường bảo thế.

-Hả? Lại không trả lời trực tiếp câu hỏi của tớ.

-À… ý tớ là… là tớ hay gặp may.

Hà An nhăn mặt trong giây lát, dường như cố hiểu ẩn ý trong lời nói của tôi.

-Được rồi, các cụ có câu người khôn ăn nói nửa chừng, để cho người dại nửa mừng nửa lo, bạn khá thật.

-Tớ… tớ có nói bạn dại bao giờ đâu, không hề.

-Nhưng tớ không được thông minh lắm đâu!

Hà An nói dứt câu thì tủm tỉm cười quay đi. Tôi mất vài giây để hiểu câu nói vừa rồi nhưng đồng thời tôi cảm nhận thấy đôi tai của mình bỗng nhiên nóng lên và trái tim lại nhảy tưng tưng.

-Nếu chưa thông minh thì có thể học, cái gì cũng phải rèn luyện cả đấy. – Tôi đánh bạo để nói ra một câu hoàn chỉnh mà không chút ngập ngừng. – Dù gì thì bạn cũng xinh sẵn rồi, không cần phải rèn luyện.

Tất nhiên ở năm 2001 thì vẻ bề ngoài của mỗi người được cha sinh mẹ đẻ ra có sao dùng vậy nên câu nói của tôi có thể đúng nhưng khi xã hội phát triển, người ta có thể thay đổi ngoại hình, đặc biệt là gương mặt, theo ý muốn thì lời nói của tôi hẳn nhiên là sai bét.

-Đấy nhé! Sau cùng vẫn là vì tớ xinh nên bạn mới để ý, có đúng không?

Tôi không trả lời được câu hỏi nay, cũng không dám gật đầu.

-Nam này! – Giọng Hà An chợt chùng xuống. – Tớ thấy bạn có vẻ nung nấu ý định rời làng càng sớm càng tốt phải không?

-Ừ! – Tôi trả lời đồng thời suy nghĩ rất nhanh.

-Chỉ còn một học kỳ nữa là bạn sẽ thi tốt nghiệp rồi sau đó… sau đó bạn sẽ chẳng về đây nữa.

Tôi không phải là một kẻ ngốc nên tôi lập tức hiểu ra Hà An đang nghĩ gì.

-Bà Già sẽ không bao giờ chịu rời làng, người già nói chung đều thế cả.

Hà An im lặng, có lẽ cô nàng chờ đợi tôi nói thêm gì đó, tôi nghĩ như thế.

-Hà Nội cũng không xa làng tớ, đi xe máy chưa đầy một tiếng nên tớ sẽ về vào mỗi cuối tuần. Tớ không muốn bà Già ở nhà một mình nhưng tớ nghĩ là… nghĩ là ai rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng. Dù tớ không muốn thì tớ cũng sẽ phải đi, ngôi làng này quá nhỏ. Mà đâu phải riêng tớ, tất cả các bạn ở trường mình đều phấn đấu học ở Hà Nội sau khi tốt nghiệp cơ mà.

Hà An vẫn lặng thinh khiến tôi có chút bối rối nếu không nói là cuống lên. Tôi lo mình đã nói gì đó khiến Hà An phải suy nghĩ.

-An cũng sẽ lên lớp 12, ước mơ của bạn là gì?

-Tớ á? Tớ chẳng có ước mơ gì cả.

-Sao lại thế được chứ, ai mà chẳng có ước mơ.

-Sau này tớ muốn trở nên giàu có!

-Đó cũng là một ước mơ. – Tôi nói. – Nếu bạn muốn trở nên giàu có thì phải làm việc chăm chỉ. Bạn có từng nghĩ sẽ phấn đấu thi vào trường nào chưa?

-Tớ chưa!

Câu trả lời ngắn gọn của Hà An khiến tôi chưng hửng. Đối với tôi mà nói thì một khi cắp sách đến trường chắc chắn phải có mục tiêu nào đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc Hà An lại chưa có dự định gì cho tương lai và ước mơ của Hà An thì chung chung quá, cần phải cụ thể hơn.

-Bạn thất vọng phải không?

-Không, không có! – Tôi vội trả lời.

-Trước đây tớ từng thích làm cô giáo hoặc bác sĩ nhưng thời gian vừa qua tớ chẳng còn để tâm đến những điều ấy nữa, chắc do cuộc sống của tớ quá buồn tẻ. Tớ nghĩ mình thật là tệ.

-Tớ đang học lớp B8, lớp bét nhất của trường. – Tôi nói. – Trong con mắt của nhiều người, kể cả các thầy cô giáo thì mục tiêu trước mắt của bọn tớ là đỗ tốt nghiệp. Một vài đứa học khá trong lớp sẽ có khả năng trúng tuyển đại học, cao đẳng hoặc trung cấp còn tớ thì… thì học lực trung bình nhưng tớ nhất định sẽ học đại học.

-Nhưng đại học không phải là cách duy nhất để bước vào đời, anh tớ bảo thế.

-Anh bạn nói không sai nhưng anh ấy chỉ nói sau khi không đỗ đại học, có phải không?

-Sao bạn biết?

-Đấy là cách tự động viên bản thân An ạ. Tớ nghĩ anh của bạn đã cố gắng nhưng không đạt được điều anh ấy mong muốn nên mới có lựa chọn khác. Tớ muốn trở thành một luật sư hoặc một nhà báo, tớ biết điều đấy rất khó nhưng chỉ còn cách cố gắng, còn nếu trượt thì tớ mới tính đến cách khác. Cánh cửa đại học không phải là cách duy nhất để vào đời nhưng là mục tiêu của tất cả học sinh cấp ba.

-Tớ chưa từng nghĩ là tớ sẽ học đại học. Ừm… học xong lớp 12 có thể tớ sẽ mở một cửa hàng để bán thứ gì đó, ví dụ như bán thuốc tây ở bệnh viện huyện chẳng hạn.

-Thì cũng phải có bằng cấp mới bán được chứ. Mẹ bạn làm ở đấy thì bạn xin việc sẽ dễ nhưng chẳng lẽ vào đó làm mà không biết gì thì không được đâu, bạn phải học Trung cấp Y Dược, lớp tớ cũng có mấy đứa định thi vào trường đấy. Tuy là trường trung cấp nhưng cũng khó lắm.

-Ừ, liên quan đến mạng người cơ mà.

Chẳng biết từ bao giờ, câu chuyện bên bếp lửa giữa tôi và Hà An lại phát triển thành cuộc nói chuyện về tương lai. Tôi không thể nào ngờ rằng chính những lời nói cũng như ý kiến cá nhân của tôi lại có sức ảnh hưởng lớn đến Hà An. Bên cạnh đó, Hà An cũng nhìn nhận tôi với một con mắt hoàn toàn khác. Như Hà An nói sau này thì cô ấy nhận ra tôi là một người có chí, là một người con trai mà cô ấy có thể nhờ đưa đường chỉ lối, có thể dựa vào mỗi khi cần. Hà An cũng kể rằng bên bếp lửa khi nói về tương lai thì đôi mắt của tôi sáng rực và tràn đầy tự tin.

Lúc tôi và Hà An đứng nói chuyện trên gò mả Mẹ Sư thì Hà An cảm thấy vui vì có một người bạn hiểu và thông cảm cho cô ấy nhưng sau cuộc nói chuyện bên nồi bánh chưng thì Hà An đã nhen nhóm ý định trở thành bạn gái của tôi. Tất nhiên là tôi không hề biết những điều này khi mà mọi chuyện đang diễn ra, tôi chỉ biết sau khi mọi chuyện đã trôi qua mà thôi.

***