Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 4: Nam là đứa nào?




***
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ luôn mang đến cho chúng ta những điều bất ngờ.

Sau khi lá thư được gửi đi, thú thật là tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp. Đặc biệt, tôi tò mò muốn biết người ta sẽ gửi lại cho mình một bức thư bên trong viết những gì? Tôi vốn có thói quen làm bất cứ việc gì cũng có ít nhất hai kế hoạch hoặc hai phương án. Một phương án để thành công, phương án còn lại là để chuẩn bị cho thất bại. Cho dù gặp phải phương án nào thì tôi cũng không bị động.

Ngày kế tiếp trôi qua trong yên bình. Có mấy lần tôi định hỏi Ly Lùn nhưng không thấy nó đả động gì nên tôi cố dằn lòng lại. Đây không phải lần đầu tiên tôi viết thư cho con gái nhưng là lần đầu tiên viết cho một cô gái học ở lớp dưới. Hồi lớp 7, tôi đã từng viết thư cho Vân Quỳnh, một vài lá thư vào dịp hè mô tả những ngày hè nắng cháy ở Hà Nội nhưng chẳng nhận được bức thư hồi âm nào thế nên tôi từ bỏ việc ấy.

Tôi nghĩ mình đã thất bại thêm một lần nữa nhưng cũng chẳng lấy làm buồn.

Do thấp gần nhất lớp nên tôi được xếp ngồi ở bàn đầu, ngay cửa ra vào. Ngồi cạnh tôi là thằng Quân. Quân hơn tôi ba tuổi nhưng tôi không gọi nó là anh. Quân là một thằng hiền lành, nhà nó ở xã Nguyệt Đức. Buổi sáng hôm ấy, sau ngày mà Ly Lùn đi đưa thư chỉ một ngày, vào giờ nghỉ giải lao 15 phút, tôi ngồi hí hoáy vẽ linh tinh trên quyển vở nháp. Tôi chưa từng trải đời nên việc viết một truyện ngắn ba mươi trang giấy để nộp dự thi sơ khảo vào trường Nguyễn Du thật sự là một thử thách. Tôi đã vài lần định đặt bút viết một truyện ngắn kể về ngôi làng thân thuộc với nhiều ngôi miếu nhỏ cùng với những giấc mơ kỳ lạ của mình nhưng rồi lại thôi. Tôi sợ mình sẽ trở thành một kẻ tuyên truyền mê tín dị đoan. Những năm này Nhà nước đang phát động bài trừ tệ nạn bói toán và những hủ tục lạc hậu. Tôi nghĩ mình là một người trẻ, không nên viết về đề tài tâm linh, hẳn người đọc sẽ cười cho.

Hướng đôi mắt lơ đãng nhìn về phía cầu thang gần cửa lớp, chợt tim tôi như ngừng đập.

Hà Anh với mái tóc tém, nước da trắng trẻo, khoác bên ngoài một cái áo gió mỏng sáng màu, quần kaki màu nâu nhạt, đôi dép quai hậu xuất hiện cùng hai đứa con gái khác xuất hiện nơi cầu thang, có vẻ đang hỏi thăm điều gì đó, bởi tôi nhận thấy người được hỏi chỉ tay về phía lớp tôi. Điều quan trọng hơn nữa là trên tay của Hà Anh có cầm quyển vở Vật lý của tôi. Trong thoáng giây, từ đỉnh đầu đến thắt lưng của tôi giống như có một luồng điện mạnh chạy qua khiến tôi sợ hãi đến bủn rủn tay chân.

-“Sao… sao nó lại lên đây nhỉ? Sao… sao nó không viết thư mà lại mò lên tận đây?”

Hàng tá câu hỏi được đặt ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Toàn thân tôi vã mồ hôi lạnh mặc dù thời điểm này thời tiết đã chớm đông. Ngay khi nhìn thấy Hà Anh đã hỏi xong điều cần hỏi và hướng về phía cửa lớp mình, tôi cúi gằm mặt xuống nhìn mặt bàn, đầu óc trống rỗng còn tim đập loạn nhịp.

Tôi nghĩ bản thân mình sắp tè ra quần đến nơi.

Bàn tay tôi run rẩy, miệng đắng nghét, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương. Tôi cố gắng thở nhẹ như thể sợ rằng chỉ cần thở mạnh thì tôi sẽ bị phát hiện.

Hà Anh đứng ngay cửa lớp, chỉ cách chỗ ngồi của tôi chừng hơn một mét. Tôi không dám ngẩng đầu lên.

Lớp tôi đang ồn ào rồi im dần cho đến khi lặng như tờ khi ba đứa con gái lạ mặt xuất hiện nơi cửa lớp đang đảo mắt nhìn khắp một lượt tìm kiếm người mà chúng nó cần tìm.

-Lớp này đứa nào là Lý Tiến Nam?

Giọng oanh vàng cất lên không to, không nhỏ nhưng tôi nghe chẳng khác gì sấm động bên tai. Nói một cách chính xác hơn, câu hỏi vừa rồi chẳng khác gì lời tử thần réo gọi.

Cả lớp im phăng phắc nhưng tôi thừa biết tất cả ánh mắt đều đổ dồn về chỗ tôi đang ngồi. Tôi khẽ nghiêng đầu sang trái liếc mắt nhìn thử xem có đúng như vậy hay không và tôi không nhầm.

-Nam là thằng nào, đứng lên!

Tôi khẽ rùng mình một cái, sợ đến nỗi chân tay bủn rủn. Cây bút bi đang cầm trên tay rơi cạch xuống bàn học. Thằng Quân ngồi cạnh bên huých nhẹ vào khuỷu tay tôi, tôi liền huých lại.

-“Lũ bạn khốn nạn!” – Tôi rủa thầm.

Đứng lên hay ngồi im tại vị trí?

Dù đứng lên hay ngồi cúi gằm mặt như hiện tại đều… hèn cả. Tuy nhiên tôi cảm thấy đứng lên sẽ… vừa hèn lại vừa nhục vì phải nghe lệnh một đứa con gái học lớp dưới. Bản chất tôi là một đứa ngang bướng có thừa nhưng lại không lộ ra mặt. Thêm một điều nữa, đối với những đứa con gái xinh đẹp, chẳng hiểu sao tôi lại rất khó giữ bình tĩnh khi đối mặt.

Tôi không còn là chính tôi nữa.

-Thằng nào là thằng Nam, có đứng lên không thì bảo!

Đây không phải là câu hỏi hay một lời đề nghị nữa mà là một lời ra lệnh. Tôi không biết khi đó mình đã nghĩ gì nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi từ từ đứng lên nhưng mặt vẫn cúi gằm xuống nhìn quyển vở vẽ những hình người như đang nhảy múa trêu ngươi.

-“Thôi thì hèn một tí cũng chẳng chết được”.

Tôi nghĩ như thế khi đã đứng lên. Tôi không dám đứng thẳng lưng.

Bốn bề lặng như tờ. Thời gian như ngừng trôi. Tôi ước gì có một cái hố ngay dưới chân mình vào lúc này. Cuộc đời tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế cả. Chỉ một chốc nữa thôi, hàng chục, hàng trăm lời đàm tiếu sẽ lan ra khắp cái trường này mất thôi.

Tôi cảm thấy hối hận, tự trách mình ngu dại.

Nhưng tất cả đã muộn.

-“Nó sẽ làm gì mình? Nó sẽ tát mình một cái hay hai cái? Nhưng mà mình có làm gì nó đâu, chỉ là viết một lá thư. Mà… mà rõ ràng trong thư mình không hề viết gì bậy bạ cả”.

Tôi cố lấy hết can đảm dần dần ngước mặt lên để nhìn cho rõ đứa con gái mới réo gọi tên của mình. Làm sai thì phải chịu, không thể trốn tránh được.

Trước mặt tôi bây giờ là một đứa con gái thấp hơn mình một chút, khuôn mặt lạnh tanh, cái cằm hơi hếch lên, ánh mắt dò xét của nó nhìn tôi từ đầu đến chân rồi từ chân lên đến đầu. Nó nhìn đến đâu thì người tôi cảm thấy lạnh đến đấy.

-“À… con bé này cũng có một cái răng khểnh”.

Đôi mắt của tôi chợt mở to hơn bình thường một chút. Đột nhiên nỗi sợ hãi tan biến. Tôi nhìn Hà Anh không chớp mắt, cố gắng ghi nhớ gương mặt của nó. Thằng Ly Lùn nói không sai, con bé này đẹp, có điều hơi dữ dằn. Nét mặt của nó hiện rõ vẻ bất cần đời, đặc biệt là ánh nhìn có đôi chút quen quen.

-“Sợ… sợ đếch gì, ma ông còn không sợ, sao lại sợ một đứa con gái thấp hơn mình”.

Tôi tự động viên chính bản thân mình.

-Là… là tớ! Là tớ!

Tôi cất tiếng trả lời, giọng run run tỏ rõ sự mất bình tĩnh.

Tôi sẵn sàng chờ đợi một hoặc hai cái tát nổ đom đóm. Mấy thằng con trai nghịch ngợm ở lớp tôi đã kháo nhau rằng con bé này rất hay đánh nhau. Nó thậm chí còn dẫn cả đám bạn lên tận thị trấn đánh nhau với đám con gái ở trường khác, thậm chí đánh cả đám con trai.

-Soạt!

Hà Anh ném quyển vở lên bàn của tôi, khẽ nhếch miệng cười rồi quay lưng rời đi. Hai tay bỏ vào túi quần nhìn ra dáng anh chị. Hai đứa con gái đi cùng còn quay lại nhăn trán nhìn tôi rồi thì thầm với nhau điều gì đó.

Bọn con trai trong lớp nhào đến vây quanh tôi ngay khi bóng dáng Hà Anh vừa khuất nơi cầu thang.

-Ôi, mày gặp cướp rồi con ơi! Đời mày nhọ rồi.

-Chốc nữa đi học về mày sẽ nhừ đòn với nó.

-Thằng này ăn gam hùm uống mật gấu mới dám đụng chạm với chị em nhà nó. Tao nghe nói mới tuần trước bọn nó tẩn một thằng còi còi như mày ở sau trường thừa sống thiếu chết.

Đứa quàng vai bá cổ, đứa vỗ lưng động viên… nhưng hầu hết đám bạn trai cùng lớp đều đưa ra những dự đoán không lấy gì làm hay ho cho số phận hẩm hiu của tôi. Tôi đứng chết trân như Từ Hải. Đầu óc quay vòng vòng, đôi mắt lạc thần ngồi phịch xuống ghế mặc kệ lũ bạn vây quanh.

Suốt phần còn lại của buổi sáng, tâm hồn tôi như đang ở trên mây. Thú thật, tôi cũng cảm thấy lo lắng khi bị chặn đường đập cho một trận nhừ tử.

-Sao, nhìn nó bén không mày?

Ly Lùn khoác vai tôi khi ra về.

-Hả?

-Tao hỏi mày là nhìn nó có được không?

-À… à… nhưng mà… em sợ quá.

-Sợ cái đếch gì. Mày đừng nghe mấy thằng kia dọa. Nếu nó tính đập mày thì nó đập luôn lúc nãy chứ cần gì phải chờ tan học. Bọn con trai bị con gái đập làm gì dám mách thầy cô giáo.

-Con bé ấy nó… nó… nó ghê quá. Nhìn nó… nhìn nó rất có khí chất. Mặt nó cứ câng câng.

-Kệ nó. Nhưng mày thấy có đẹp không?

-Ờ… - Tôi gật đầu. – Như lời đồn.

Ly Lùn vỗ vai tôi vài cái động viên rồi nói chắc nịch:

-Không phải họa thì sẽ là phúc. Với kinh nghiệm tán gái của tao, tao nghĩ là con bé nó chấm mày rồi.

-Hả? Sao?

-Nó cất công lên lớp mình để nhìn xem mày mặt ngang mũi dọc ra sao. Nó không đập cho mày một trận thì tao cho rằng đó là tín hiệu đáng mừng.

-Thôi, thôi! – Tôi gạt đi. – Tốt nhất nên dừng việc này lại.

-Ơ hay! Dừng là dừng thế nào. Mày…

-Để em nghĩ cách khác giúp anh chứ dây vào con này có ngày em chết mất xác. Em sợ!

Tôi sợ thật.

Gặp R9 ở bãi xe, tôi bảo:

-Mày đi trước, tao sẽ đạp sau mày một đoạn. Chờ nhau ở ngã tư Đông Côi nhé.

-Sao không đi cùng?

-Ờ, tao có tí chuyện.

R9 không hỏi thêm, nó dắt xe đạp ra khỏi bãi rồi lẫn vào nhóm học sinh túa ra ngoài cổng trường. Tôi lững thững dắt xe đạp ra sau, đôi mắt đảo như rang lạc nhìn tứ phía. Bụng dạ thấp thỏm suốt quãng đường một cây số cho đến lúc gặp lại R9 đang dừng xe chờ bên một gốc phi lao ven đường.

Cả hai lẳng lặng đạp xe về nhà dưới ánh nắng nhạt. Tôi không nói chuyện rôm rả như mọi hôm nữa bởi trong đầu tôi bây giờ rất lộn xộn.

Buổi tối ngồi ngẩn ngơ bên ánh đèn dầu, dõi ánh mắt vô hồn qua khung cửa sổ nhìn hàng tre rì rào trong gió, tán cây vối cũng khẽ đung đưa ngay bên chấn song cửa. Như sực nhớ ra điều gì, tôi lục cặp lấy ra quyển vở Vật lý mà Hà Anh đã trả lại lần giở từng trang và ngạc nhiên khi bên trên mỗi trang đều có số 10 như cô giáo chấm điểm. Ở phần dưới của một vài trang còn có những dòng ngắn gọn:

-Vở sạch, chữ đẹp.

-Tại sao con trai lại dùng mực tím để viết?

-Đây là vở của con gái!

Tôi còn chưa hết ngạc nhiên thì phát hiện ra trong quyển vở có kẹp một tờ giấy xé ra từ vở ô ly, trên đó có viết vài dòng:

-Bạn là ai? Nếu đây là một trò đùa thì tớ đảm bảo bạn sẽ rụng vài cái răng.

Kèm theo là một hình tròn nhỏ vẽ hai con mắt đeo kính đen cùng khóe miệng cười. Tôi đọc xong mà sợ đến run người vớ lấy bật lửa đốt vội tờ giấy.

Nỗi sợ thấp thỏm mỗi khi đến trường của tôi kéo dài hàng tuần liền. Lũ bạn trai, bạn gái trong lớp ngày nào cũng buông lời trêu đùa khiến tôi càng cảm thấy lo lắng bội phần, bồn chồn đứng ngồi không yên. Trong lớp tôi học cũng có một vài đứa con gái trước đây có thiện cảm với tôi nay cũng nhìn tôi với ánh mắt thương hại khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, khó thở như sắp phát điên.

Trưa thứ Bảy, sau tiết Sinh hoạt cuối tuần, tôi khoác ba lô lững thững băng qua khoảng sân trường rợp bóng cây, nhảy qua hàng rào kẽm gai để vào bãi gửi xe. Vì là cuối tuần, có lớp được nghỉ tiết Sinh hoạt, có lớp lại sinh hoạt qua loa nên bãi xe đã vơi xe hơn một nửa. Tôi vừa gạt chân chống định dắt xe đi chợt từ sau lưng, giọng con gái cất lên:

-Hôm nay ấy về muộn thế?

Phản xạ tự nhiên, tôi nở nụ cười xã giao ngoái đầu lại định đáp lời thì nụ cười tắt ngúm.

-Oạch!

Chiếc xe đạp địa hình rời khỏi tay tôi đổ kềnh xuống đất. Tôi một lần nữa đứng như một pho tượng, mặt nghệt ra. Người vừa cất tiếng hỏi thăm tôi không ai khác chính là Hà Anh. Nhìn bộ dạng đáng thương của tôi, cô nàng đưa tay che miệng bật cười khúc khích. Bàn tay búp măng che một nửa khuôn miệng nên vẫn để lộ rõ chiếc răng khểnh duyên dáng.

-À… à…

Tôi lắp bắp, luống cuống.

-Lớp ấy hôm nay về muộn gần nhất trường làm tớ chờ mãi.

-Hả? Ờ… ờ… về muộn, về muộn…

Hà Anh lại cười. Điều này càng khiến tôi mất bình tĩnh.

-Hôm nay chị tớ về sớm, ấy cho tớ đi nhờ một đoạn được không?

-Hả? Đi nhờ?

-Ừ! Đi nhờ, một đoạn thôi. – Hà Anh gật đầu.

Tôi ngoái lại nhìn chiếc xe đạp của mình rồi kiên quyết nói:

-Xe tớ có một chỗ ngồi thôi, không được đâu. Bạn nhờ người khác đi.

Hà Anh hơi nghiêng đầu sang một bên khẽ chau mày nhìn chiếc xe đạp của tôi rồi thản nhiên nói:

-Có một chỗ thì tớ ngồi trên khung xe cũng được.

-Không được, không được! – Tôi hoảng hốt vội xua tay. – Tớ… tớ… không được đâu.

Tôi sống với bà Già, bà nội của tôi, tính đến nay đã bảy năm. Chẳng biết có phải vì bà là người thuộc thế hệ cũ hay không mà tôi bị ảnh hưởng. Đối với tôi thì “nam nữ thụ thụ bất thân”, không thể ngồi gần, đụng chạm như thế được.

-Sao lại không được?

-Tớ không quen chở người kiểu ấy. Bạn… bạn nhờ người khác đi.

-Hay để tớ lái, bạn ngồi ở khung? – Hà Anh đưa ra đề nghị.

-Ây… sao lại có thể như thế… không được, không được đâu.

Tôi lặp đi lặp lại điệp khúc “không được đâu” rất nhiều lần. Hà Anh bất chợt đưa cặp cho tôi, tôi cầm lấy một cách vô thức nhưng trố mắt ngạc nhiên không hiểu cô nàng định làm gì.

Hà Anh dựng xe đạp lên giúp tôi, ngắm nghía trước sau, lắc nhẹ cái ghi đông rồi trả xe lại cho tôi, với tay ra hiệu tôi trả lại cặp sách. Tôi làm theo như một cái máy nhưng động tác thiếu tự nhiên thấy rõ.

Hà Anh cầm cặp bước về phía lối ra. Tôi thở phào vì vừa thoát được một kiếp nạn. Trái tim đập loạn nhịp nên tôi mất một lúc lâu đứng giữa trời nắng để hoàn hồn trở lại.

Nhưng Hà Anh không về, cô nàng đứng ngay cổng trường, hai tay ôm chiếc cặp màu đen ở phía trước, dáng vẻ chờ đợi. Đứng cạnh cô ấy là một cô gái khác, có vẻ là cùng lớp, với chiếc xe đạp mini.

-Ấy đổi xe cho bạn này! Xe này chở được.

Tôi lại đứng chôn chân thêm một lần nữa, mặt nghệt ra không nói thành lời.

***