Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 46: Đến Ngày Mai



***
Ai cũng có một thời vụng dại và tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ. Trước khi ngã vào tình yêu thì tôi luôn cho rằng tình yêu là một điều gì đó rất bình thường, tình yêu giống như một bữa cơm trong ngày mà ai cũng phải ăn. Thế nhưng chính bản thân tôi khi đang trực tiếp trải nghiệm thì tôi lại đánh giá rằng nếu ví tình yêu như một món ăn thì đó hẳn đó là một món ăn được bày biện đẹp đẽ khiến thực khách chỉ muốn ngồi ngắm chứ tuyệt nhiên chẳng dám động tay vào vì sợ rằng món ăn hảo hạng ấy sẽ bị phá hỏng mất vậy. Nhưng có bước qua tình yêu, trải qua vài ba mối tình vắt vai thì dường như bất cứ ai cũng có thể trở thành một triết gia hoặc chí ít cũng là một chuyên gia tư vấn tình yêu tận tình.

Hà An lạnh thì tôi cởi áo khoác rồi khoác cho cô nàng đỡ lạnh, đó là một hành động bình thường giữa những người bạn với nhau nhưng thực tế lại khác khi mà mối quan hệ giữa tôi và Hà An hiện tại không rõ ràng, chưa định nghĩa được chính xác và như tôi đánh giá thì… việc hai đứa là coi nhau như bạn chỉ là một lớp vỏ ngụy trang. Sau này, Hà An nói với tôi rằng cô nàng đã chờ đợi tôi mạnh dạn bước đến đứng bên cạnh rồi choàng tay ôm eo hoặc đơn giản hơn là đặt lên vai nhưng Hà An đã cảm thấy rất bực bội bởi tôi chẳng khác gì một thằng đần khi cỗ bàn bày ra mời ăn rồi nhưng lại không đụng đũa, chỉ ngồi ngắm nghía. Biết làm sao được, dù gì tôi cũng chưa có tí kinh nghiệm nào cả, làm gì cũng cần phải có kinh nghiệm chứ, kể cả việc ôm eo con gái.

Trong những khoảnh khắc cuối cùng của năm cũ, Hà An đã… rất thất vọng về tôi bởi tôi đúng là một chàng trai tốt! Thay vì tiến đến để ủ ấm cho Hà An thì tôi lại tập trung vào việc giải đáp những câu hỏi không hề liên quan gì đến chuyện tình cảm của hai đứa.

-Như bạn vẫn hay đề cập thì mình nghĩ bạn hay đi chùa lắm phải không?

Hà An hỏi mà không thèm nhìn tôi.

-Cũng ít! – Tôi đáp. – Chỉ khi nào rảnh rỗi thì tớ mới đến chùa chơi.

-Bạn đến chùa chỉ để chơi hả?

-Ừ! Chỉ để chơi thôi.

-Không cầu xin điều gì ư?

-Tớ không biết! Ừm… thật ra tớ không biết mình nên cầu xin điều gì bởi bản thân tớ đã may mắn lắm rồi, nên nhường cho người khác.

-Tớ không hiểu, bạn nói như vậy là có ý gì?

-Phật từ bi hỉ xả, bận rộn trăm công nghìn việc mà bao nhiêu người đến khấn xin thì độ sao cho xuể được, mình đã may mắn rồi thì nhường chỗ cho người kém may mắn hơn.

-Chân lý này tớ chưa từng nghe bao giờ. Bạn có những suy nghĩ thật lạ lùng.

-Bạn tin có ông Phật không? Ý tớ là tin vào những phép màu ấy.

-Bản chất con người đều thích sự nhiệm màu và mê tín dù ít hay nhiều. Phật giáo dạy con người ta sống tốt, không sân si.

-Bạn có thể trả lời thẳng vào câu hỏi vừa rồi của tớ thay vì nói lan man toàn những điều cao siêu mà một người ở tầm tuổi của chúng mình thường không hiểu.

-À ừ! – Tôi đưa tay lên gãi đầu rồi gãi tai. – Tớ lại quên. Tớ tin vào phép màu, nếu cuộc sống mà không có phép màu chắc là buồn tẻ vô cùng. Bạn biết đấy, năm cũ sắp qua, năm mới sắp đến và ai ai cũng đều hy vọng có một năm mới tốt hơn năm cũ gấp nhiều lần.

-Điều đó thì đúng rồi.

-Nhưng… - Tôi khẽ thở dài, giọng trầm ngâm. – Ai cũng cần có hy vọng nhưng nếu không thay đổi suy nghĩ, không thay đổi hành động thì đến giờ này năm sau lại tiếp tục hy vọng vào một năm mới tốt hơn.

-Lại bắt đầu lý sự! Rốt cuộc bạn có thực sự là một người mười tám tuổi không?

-Tớ mới mười bảy mà.

-Sao lại mười bảy?

-À… ừ… tớ quên. – Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên trán.

Hà An vuốt nhẹ mái tóc ngắn đang bay bay trong gió, chỉnh lại áo khoác rồi ngồi lên yên xe máy lặng im. Tôi không biết cô nàng lại suy nghĩ điều gì. Tôi thi thoảng có đọc mấy truyện ngôn tình của Tàu cũng như đọc báo Hoa Học Trò thì biết rằng con gái ở tuổi này hay thoáng buồn rồi lại thoáng vui, rất ẩm ương.

-Bạn bảo đêm nay là đêm trừ tịch nhỉ? – Hà An chợt hỏi tôi, giọng có phần chùng xuống.

-Ừ! Còn chừng mười lăm phút nữa là đến Giao thừa. – Tôi chỉ về hướng cầu Hồ. – Mọi người đổ về đây mỗi lúc một đông.

-Tớ… tớ cũng muốn trừ bỏ hết mọi muộn phiền, trừ bỏ hết những điều không vui đã xảy ra trong năm nay mà sao tớ thấy chẳng dễ dàng tí nào.

-Có chuyện gì khiến bạn bận tâm?

Hà An không trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó cô nàng lại quay mặt sang hướng khác suy tư. Chỉ mới một phút trôi qua thôi mà thái độ của Hà An đã đổi khác, tôi đoán cô nàng lại nghĩ về những chuyện đã qua.

-Bạn đừng cả nghĩ nữa. Ai rồi cũng trở thành người lớn, ai cũng phải vấp váp mới trưởng thành được, gặp chuyện buồn mới biết thế nào là chuyện vui chứ.

-Năm nay thật là dài đối với tớ, đã có lúc tớ không thiết sống nữa.

-Đừng nói bậy!

-Tớ không nói bậy.

Hà Anh quay ngoắt sang nhìn tôi, chẳng biết cô nàng lại khóc từ lúc nào.

-“Bọn con gái thật lắm chuyện, bọn nó là tỷ phú nước mắt hay sao mà cứ động tí là lại rơi ra vô tội vạ, chẳng biết đằng nào mà lần”. – Tôi thầm nghĩ.

-Tớ cũng muốn quên đi tất cả mọi chuyện, quên đi hết để bắt đầu một cái mới.

-Đúng, đúng! Tớ nghĩ bạn nên làm như thế.

Hà An cười buồn rồi nói lí nhí:

-Bạn nói vẫn là hay nhưng những gì bạn làm lại chứng minh điều ngược lại. Hình như bạn… bạn chưa hoặc là không sẵn sàng chấp nhận những gì đã xảy ra với tớ.

-An nói gì tớ chẳng hiểu.

Tôi bước đến một bước rồi dừng lại, bàn tay của tôi định đưa lên quệt đi những giọt nước mắt đang lăn trên gò má của Hà An nhưng tôi đã không làm thế, tôi chưa đủ can đảm.

-Nếu bạn không vứt bỏ được cái cũ thì cái mới sao mà có chỗ? Tớ nghĩ là cái gì cũng cần phải có thời gian, nỗi buồn cũng cần có thời gian để nguôi ngoai.

-Nam!

Hà An chợt gọi đích danh khiến tôi giật nảy mình.

-Đừng có lảng tránh cái nhìn của tớ.

-Đâu… đâu có, đâu có! Tớ…

Hà An nhìn tôi, tôi thì muốn chứng minh là mình không lảng tránh nên cũng phải nhìn thẳng nhưng tim tôi đập nhanh hơn và đôi chân cũng tự nhiên vì thế mà run run như muốn khuỵu xuống. Tôi nghĩ mình hồi hộp như vậy là do chưa quen với những tình huống như thế này.

-Bạn có dám hứa là sau này không rời bỏ tớ không?

-Hả? Cái gì cơ?

Hà An nhắc lại câu hỏi, kèm theo là cái nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm can của tôi. Nghe câu hỏi của Hà An đến hai lần nhưng tôi vẫn chưa kịp tin vào tai mình.

-Tớ xin lỗi nếu… nếu câu hỏi của tớ hơi đường đột.

-Không, không đường đột. – Tôi vội nói.

Hà An tỏ vẻ chán chường, đôi vai gầy so lại.

-Tớ… tớ… - Tôi lắp bắp.

-Bạn không cần phải trả lời nếu bạn chưa sẵn sàng, tớ hiểu. Bạn đừng cố ép bản thân.

-Đối… đối với tớ… - Tôi ngập ngừng. – Đối với tớ mà nói thì nói ra một lời hứa rất dễ nhưng giữ lời hứa đó là một việc rất khó mà tớ… tớ thì… tớ thì không muốn thất hứa. Tớ… tớ không muốn thất hứa với ai, đặc biệt là… là…

Tôi căng thẳng đến tột độ.

-Nhưng bạn có thể hứa để tớ vui cơ mà.

Tôi lắc đầu ngay mà không cần phải suy nghĩ. Tôi nói:

-Tớ không thể làm như thế được, tớ đã quen với việc giữ lời hứa. Tớ…

Hà An nhoẻn miệng cười buồn khiến lòng tôi chợt thắt lại. Tôi không nói láo. Quả thực đối với tôi thì nói ra một lời hứa rất dễ nhưng giữ lời hứa hoặc thực hiện lời hứa là điều không dễ dàng gì.

Tại sao lại như thế?

Chị Ma, linh hồn thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, đã từng nói với tôi rằng nếu đã hứa hẹn với người đã khuất thì phải giữ lời, nếu không giữ lời thì họ sẽ tìm cách bắt người ta giữ lời, không lúc này thì lúc khác. Bởi vậy trước khi nói ra một lời hứa phải cân nhắc cho kỹ càng. Hồi còn nhỏ, tôi cũng là kẻ phung phí lời hứa nhằm đạt mục đích của mình nhưng trải qua những biến cố, những mất mát thì tôi tự đúc kết ra được rằng mình cần phải cẩn trọng. Ai cũng biết là một lời nói ra gió có thể thổi bay đi nhưng sẽ đọng lại trong tâm trí của người nghe.

-“Ơ mà… mà cái An này đâu phải là vong, mình đâu cần phải nghiêm trọng đến mức đó chứ? Mình có thể làm được điều ấy không nhỉ? Chắc là mình làm được”.

Tôi suy nghĩ mông lung, sau khi bặm môi hít vài hơi thật sâu nhằm trấn tĩnh thì tôi quyết định rằng mình nên nói gì đó, nói một câu gì đó thật lòng mà tôi có thể thực hiện được.

-Tớ… tớ tin rằng chúng ta có thể là… là bạn… là bạn của nhau.

Hà An ngẩng mặt lên quay sang nhìn tôi, ánh mắt vẫn đượm buồn. Tôi đành liều nói thêm:

-Tớ nghĩ bọn mình có thể.. có thể chơi với nhau đến… đến ngày mai!

-Ngày mai? Sao… sao lại là ngày mai?

-Ừ, đến ngày mai. – Tôi trả lời chắc nịch.

Hà An cười buồn nói với giọng có phần chua chát:

-Tớ hay nghe người ta nói sẽ ở bên nhau mãi mãi chứ chẳng ai nói rằng chỉ chơi với nhau đến ngày mai cả.

-Tớ không phải là người ta, tớ là tớ. Chẳng phải thi thoảng An vẫn hay bảo là tớ khác người hay sao?

Hà An chợt sững người nhìn tôi không chớp mắt.

-Mãi mãi là đến bao giờ ai mà biết được. – Tôi nói thêm. – Vậy tớ hỏi An, ngày mai là bao giờ?

-Thì… thì là ngày mai.

Cuối cùng thì tôi cũng nở được một nụ cười tự tin.

-Ừ, ngày mai, vậy trước tiên bọn mình cứ chơi với nhau đến ngày mai đi đã.

-Ngày… ngày mai…

Hà An lẩm nhẩm thành tiếng, dường như cô nàng đã hiểu ra được gì đó nên nhảy vội xuống đất rồi hỏi tôi với ánh mắt khó hiểu.

-Ơ… ngày mai là ngày nào? Chả phải sau ngày mai lại là ngày mai hay sao?

-Ừ! – Tôi khẽ gật đầu xác nhận. – Nó không phải là một ngày cụ thể. Đó là điều tớ có thể hứa với An, tớ nói nghiêm túc.

-Bạn… bạn nói thật chứ?

-Tớ là một người biết giữ lời hứa, một người… một người lớn tuổi đã dạy cho tớ điều ấy.

Tôi không phải hứa như vậy để Hà An yên lòng mà đó là thật tâm của tôi trong phút giây ấy. Hà An đưa tay tự lau nước mắt, nhìn thấy nét mặt của cô nàng trở nên tươi tỉnh thì trong lòng tôi bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả, mặt nóng bừng bừng.

-Tớ chỉ hứa những gì tớ có thể thực hiện được. Tớ… tớ hứa sẽ ở bên bạn cho đến khi nào bạn không cần nữa thì thôi.

Đây có thể là cảm xúc nhất thời, một lời tỏ tình chưa chính thức nhưng tôi đã thực hiện được lời hứa của mình. Tôi đã thực hiện lời hứa một cách tự nguyện, nhiệt thành và nghiêm túc.

Tôi nghĩ rằng lời nói vừa rồi của tôi có một sức nặng nhất định nhưng Hà An dường như nghe chưa rõ, cô nàng định nói gì đó nhưng tiếng pháo hoa nổ đì đùng khiến câu chuyện của cả hai phải tạm ngưng.

***