Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 5: Vị Khách Không Mời




***
Cuộc đời của tôi chưa bao giờ cảm thấy một cây số dài đến như vậy. Trời nắng nhẹ, Hà Anh cũng không nặng nhưng tôi dường như phải cố hết sức bình sinh để nhấn pê đan gò lưng đạp xe.

Tôi thực sự căng thẳng đến tột độ. Nói một cách chính xác, đây là lần đầu tiên tôi, một cậu trai mười sáu tuổi, đạp xe chở một cô nàng ôm cặp ngồi đằng sau. Trong đầu tôi bây giờ là những suy nghĩ lộn xộn. Tôi đồ rằng Hà Anh với vẻ mặt tỏ ra ngây ngây thơ thơ kia sẽ bảo tôi ngoặt vào một con ngõ nhỏ nào đó ven đường và ở đó có những người lạ mặt chờ sẵn rồi nhào đến tẩn cho tôi một trận nhừ tử.

Trường cấp ba của tôi nằm ở xã Gia Đông, một xã trù phú của huyện Thuận Thành, nhưng đó là dưới con mắt của người lớn. Còn với bọn học sinh cấp ba như tôi, đặc biệt là lũ con trai thì những đám choai choai ở xã này, cụ thể là làng Ngọc Khám, rất nghịch. Những học sinh như tôi luôn muốn đời học sinh của mình trôi qua một cách yên bình mà muốn yên bình thì tốt nhất đừng dây dưa với bọn con trai hay con gái nghịch ngợm ở cái làng này.

-Ấy mệt à?

-À… à… không mệt lắm, không mệt lắm!

-Không mệt sao thở phì phò, lưng áo ướt đẫm thế này?

Tôi đưa tay lên quệt những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán:

-Buổi trưa ấy mà, trời nắng với lại hơi đói. – Tôi trả lời thiếu chủ ngữ.

-Ấy là con trai mà viết chữ đẹp nhỉ?

-Không, tớ mượn vở của một đứa con gái cùng lớp đấy.

-Ấy viết thư hay thật đấy. Lần đầu tiên tớ nhận thư của con trai.

-À… à…

-Hôm nào rảnh rỗi, ấy mời tớ về nhà chơi đi.

-Bà tớ khó tính lắm, bà tớ cấm con gái đến chơi nhà. Còn mẹ tớ bảo tuổi này nên chú tâm vào việc học.

Tôi tranh thủ đưa ra một vài lí do xác đáng để tìm đường lui. Tuy nhiên, tôi lùi thì cô gái tôi đang chở lại tiến công.

-Thường ngày tớ hay đi ké xe các bạn đi học, hay từ ngày mai ấy cho tớ đi nhờ được không?

-Xe tớ không chở thêm người. Tớ… à… tớ thích đi một mình ấy mà. Mà nhà đằng ấy ở đâu nhỉ?

-Cứ đạp đi, gần đến tớ sẽ nói.

Ly Lùn và một số đứa khác học cùng lớp đạp xe vượt qua tôi. Chúng nó ngoái lại nhìn tôi với ánh mắt hiếu kỳ còn tôi đáp lại bằng nụ cười nhăn nhó không nói thành lời. Tôi đã từng nghĩ nếu có tình yêu ở tuổi học trò sẽ chỉ là những lá thư tay qua lại, là những buổi hẹn hò đi ăn chè, đến nhà sách… chứ tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phải chở một cô gái khi tan học.

-Đến rồi, nhà tớ đây.

Hà Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi liền mấy cái rồi nhảy xuống xe. Tôi bóp phanh thật mạnh ngó nhìn sang bên phải, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.

-Nhà… nhà… nhà bạn ở đây à?

-Ừ! Nhà tớ đây.

Hà Anh chỉ tay về ngôi nhà hai tầng màu xanh nhạt ven đường đang đóng kín cửa. Dãy nhà hai tầng san sát nhau đối diện với nghĩa trang liệt sĩ của huyện, nằm gần ngã tư Đông Côi. Tôi ngước nhìn lên ban công tầng hai rồi ngoái nhìn đài tưởng niệm liệt sĩ nằm ở phía bên kia đường. Tôi nhìn đi nhìn lại mấy lần.

-“Chả có lẽ… sao lại trùng hợp như thế được nhỉ?”

Vài năm trước, trong một lần đạp xe qua chỗ này, hồi ấy tôi mới học lớp 9 trường xã. Lúc đi qua đúng đoạn này, một quả bóng đập vào người khiến tôi lăn kềnh. Có một đứa con gái đã to tiếng với tôi, thậm chí còn chặn đường đuổi theo lúc tôi quay lại. Tôi nhìn Hà Anh một lượt từ đầu đến chân rồi chau mày cố nhớ gương mặt của con bé chanh chua trước đây liệu có giống cô gái này không.

Tôi đã đổi xe đạp nhưng vẫn đứng sững một chỗ.

-Sao, có muốn vào nhà tớ chơi không?

Hà Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi luống cuống lên xe định đạp đi nhưng chợt khựng lại ngay khi nhìn thấy bóng dáng một người quen đứng bên cửa chính một ngôi nhà gần đó. Tôi đã thoáng nhìn thấy bóng người ấy từ lúc nãy nhưng không để ý, bây giờ tôi mới nhận ra và cũng là lúc tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Người quen ấy chẳng ai xa lạ, chính là thầy Hiệu trưởng.

Tôi hơi cúi mặt xuống hỏi nhỏ:

-Nhà… nhà thầy Hiệu trưởng… cạnh… cạnh nhà của bạn à?

-Ừ, cách nhà tớ mấy căn.

Hà Anh thản nhiên quay lại chỉ cho tôi thêm vài căn nhà cùng với tên của các thầy cô giáo. Tôi nghe đến đâu thì gai ốc nổi khắp người đến đó. Nào là nhà thầy dạy môn Địa lý từng làm chủ nhiệm lớp tôi năm trước, nào là cô giáo dạy Toán hiện tại, nào là…

Tai tôi ù đặc. Trong đầu tôi bây giờ là viễn cảnh những tháng ngày khổ sở sắp tới đây khi mà bản thân bị các thầy cô giáo để ý. Năm trước, thầy chủ nhiệm vốn đã không có cảm tình với tôi rồi, năm nay tôi muốn được yên thân.

-Này! Sáng mai cho tớ đi cùng với nhé, này…

Giọng của Hà Anh í ới phía sau, tôi chẳng còn tâm trí nào đáp lại, thay vào đó, tôi cắm đầu cắm cổ đạp xe như bị ma đuổi sau lưng. Bây giờ tôi nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả. Gần ba năm trước lúc tôi bị chặn đường, tôi nhớ rõ có ba đứa con gái, đứa nào cũng xinh đẹp hơn người, cùng với một đám trẻ con khác lùa tôi bỏ chạy trối chết. Tôi không còn nhớ rõ khuôn mặt nhưng Hà Anh có thể, không, chắc chắn là một trong ba đứa con gái mà tôi đã gặp.

-“Con lạy trời lạy Phật, đừng cho con gặp lại con bé này nữa”.

Tôi đạp xe về đến nhà mà nét mặt vẫn còn thất thần. Đứng tựa vào thân cây bưởi thở phì phò, mồ hôi ướt đẫm áo không phải vì nắng mà vì sợ! Tôi chạy ào vào nhà quăng ba lô lên phản, vơ vội hộp diêm Thống Nhất, rút vài que hương trong tủ một cách run rẩy. Tôi cắm mấy que hương vào bát hương để sâu bên trong bệ thờ của ngôi miếu nhỏ, miệng lâm râm khấn:

-Chị Ngọc Hoa ơi, chị sống khôn thác thiêng phù hộ độ trì cho em, đừng cho con bé tên là Hà Anh gặp lại em nữa. Em không muốn làm bạn của nó, em sợ. Em lạy chị.

Tôi vái như tế sao nhưng chợt khựng lại vì mấy que hương đang cháy bùng lên thành một ngọn lửa nhỏ. Tôi đưa tay quệt mồ hôi như trút được gánh nặng. Tôi mừng thầm:

-“Đấy, may thật, thế là mình thoát một kiếp nạn”. – Tôi thở hắt ra. – “Người xưa bảo hoa hồng thường có gai, dây vào có khi chưa hái được hoa mà tay đã chảy máu”.

Nghĩ rằng chị Ngọc Hoa, chủ nhân của ngôi miếu nhỏ trong vườn nhà, đã lắng nghe lời thỉnh cầu của mình nên tôi trút được gánh nặng trong tâm hồn. Ngôi miếu thờ chị Ngọc Hoa là một ngôi miếu thiêng nên tôi cực kỳ tin tưởng rằng lời khẩn cầu của tôi sẽ đươc đáp ứng.

Và sự thật thì lời thỉnh cầu của tôi được đáp ứng, chỉ có điều sai sót là do tôi.

Nhưng như tôi nói, cuộc đời luôn có những bất ngờ.

Tuy nhiên, để đề phòng phải chạm mặt Hà Anh, tôi cố ý đi đường vòng để đến trường thay cho đường thẳng qua cửa nhà cô ấy. Lúc tan học, tôi tìm mọi cách để Hà Anh khó tìm thấy mình. Đối với việc tránh mặt người khác, kể ra thì tôi cũng có chút ít kinh nghiệm.

Bẵng đi vài ngày, tôi tưởng mọi chuyện đã êm…

Trưa hôm ấy, sau bữa cơm trưa. R9 và tôi cùng học bài. R9 chỉ cho tôi một số cách vẽ biểu đồ đẹp và đúng như lời đề nghị của tôi trước đó. Bà Già đun cho tôi một nồi bồ kếp để gội đầu, dù tôi đã là học sinh cuối cấp ba nhưng đối với bà, tôi vẫn chỉ là thằng cháu bé bỏng mà bà đã nuôi nấng kể từ lúc lọt lòng. Cô tôi từng kể rằng lúc tôi hãy còn đỏ hỏn, các cô không được bế tôi nhiều vì chỉ cần bế một lúc thôi là bà Già sẽ đòi lại và phàn nàn rằng các cô bế không khéo, sẽ khiến tôi đau, sẽ khiến tôi dễ khóc, sẽ khiến tôi khó ngủ… Nói ngắn gọn, tôi chính là cục vàng của bà nội Già kể từ tấm bé mặc dù giữa tôi và bà Già không có chút gì máu mủ. Bà Già yêu thương tôi như vậy, dĩ nhiên tôi cũng yêu thương bà. Bà là tất cả bầu trời tuổi thơ của tôi.

Trời nắng lại chuẩn bị tắm nên tôi và R9 đều cởi trần ngồi học. Hai chúng tôi chụm đầu vào nhau bên tấm phản gỗ lim truyền thừa từ nhiều đời nay. Tấm phản gỗ lim của nhà tôi mang lại nhiều giá trị tinh thần hơn là giá trị vật chất.

-Nam ơi!

Bên ngoài sân có tiếng gọi vọng vào. Tôi ngẩng đầu lên, R9 hỏi:

-Ai gọi mày đấy?

-Không biết!

Tôi nhổm người đứng dậy nhìn qua chấn song cửa rồi chết lặng. Tôi tựa như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Hà Anh ôm cặp đứng giữa sân. R9 cũng nhổm người lên để nhìn.

-Úi trời!

Dứt lời R9 chạy ào ra đầu giường ngủ của bà Già vớ lấy cái áo sơ mi dài tay ban nãy nó vắt ở đấy, vội vàng bận áo thật nhanh. Tôi đứng ngây người, luống cuống không biết phải làm gì khi trên người chỉ bận độc một cái quần cộc. Quần dài, áo dài bà Già đã mang đi ngâm từ nãy mà quần áo của tôi đều vắt ở trong buồng cả. Muốn vào buồng thì phải đi ngang cửa nhà.

Hà Anh chậm rãi bước lên hiên rồi đi vào nhà kèm theo nụ cười.

-Anh đang học bài ạ? – Hà Anh hỏi R9.

Mặt R9 cũng đỏ gay, điệu bộ luống cuống, thiếu tự nhiên.

-Bọn anh đang học dở. Em… em vào uống nước.

Hà Anh liếc nhìn tôi rồi nhìn khắp nhà một lượt. Tôi cứ đứng im như tượng. Hà Anh thì coi như không nhìn thấy tôi.

-Em… em ngồi đi.

R9 mời Hà Anh ngồi tạm xuống giường của bà Già còn tôi cứ đứng đó trố mắt nhìn như thể bản thân là khán giả đang xem một bộ phim.

Đầu óc tôi lúc này trống rỗng.

R9 là một thằng bạn tồi!

Nó hỏi thăm xã giao dăm ba câu rồi lấy lí do có việc chuồn về, sách vở của nó, nó cũng chẳng thèm mang theo. Ngay khi R9 ra khỏi cửa nhà, tôi đã dành cho nó hàng chục lời rủa thầm, tôi cầu cho nó phi xe đạp xuống ao vì nó nỡ để tôi ở hoàn cảnh khó khăn lúc này.

Giống như lần đầu tiên chạm mặt Hà Anh ở cửa lớp, tôi lại cúi gằm mặt xuống nhìn quyển vở trước mặt. Bàn tay lóng ngóng lật giở từng trang sách giáo khoa ra điều chăm chú.

-Ấy đang vẽ biểu đồ à?

-Ừ! – Tôi gật đầu.

Hà Anh đứng gần bên, hơi cúi người xuống nhìn lướt qua những gì tôi đang làm dở dang. Tiện tay cô ấy lấy một cuốn sách giáo khoa mà tôi để gần đó lật giở vài trang rồi trả lại chỗ cũ.

-Ấy cứ học đi, kệ tớ.

Dứt lời, Hà Anh chắp hai tay sau lưng ngước nhìn lên mái ngói, ngắm nghía những vật dụng đơn sơ trong nhà tôi rồi đi xuống bếp. Tôi nghe tiếng Hà Anh chào bà Già.

-“Sao nó lại biết được nhà mình? Con gái con lứa liều thật đấy”.

Tôi ba chân bốn cẳng chạy ù vào buồng lấy vội một cái áo thun chui đầu rồi xỏ vội vào cái quần thể thao tối màu, việc có quần áo dài giúp tôi tự tin hơn vài phần nhưng đầu óc không thể nào tập trung được, còn tim thì đập nhanh và mạnh hơn bình thường rất nhiều lần.

Tôi lại giả vờ cắm cúi ngồi học. Tôi không biết làm gì khác, cũng không biết nên nói gì.

Hà Anh sau khi nói chuyện với bà tôi một vài câu đã đi dạo xung quanh nhà một vòng trước khi trở lại chỗ tôi đang ngồi. Hà Anh hỏi:

-Sao vườn nhà ấy lại có cái miếu thế?

-Làng này có nhiều miếu.

-Ấy ở nhà với bà từ nhỏ phải không?

-Ừ! – Tôi gật đầu.

-Bố mẹ ấy có hay về chơi không?

-Cũng ít!

Trả lời Hà Anh xong tôi khẽ giật mình bởi những thông tin cô nàng vừa mới hỏi rất lạ.

-Thôi ấy cứ ngồi học đi.

-Ờ! – Tôi lại gật đầu.

Tôi thầm nghĩ:

-“Rõ ràng mình đã khấn vái đàng hoàng ở ngoài miếu, đúng ra mình không gặp lại con bé này mới phải chứ. Ừ, sao lại thế nhỉ? Ừ… Để tối mình khấn lại, cầu cho nó đừng đặt chân đến đây nữa”.

Tôi tưởng Hà Anh bảo tôi ngồi học rồi cô nàng sẽ ra về bởi thái độ không hiếu khách của tôi nhưng lời tiếp theo của cô nàng khiến tôi điếng người:

-Tớ hay có thói quen ngủ trưa, buồn ngủ quá!

Một cách rất tự nhiên, Hà Anh chỉnh cái quạt cây quay về phía giường ngủ ngay sau lưng chỗ tôi ngồi rồi nhẹ nhàng đến bên giường ngồi xuống. Cô nàng vỗ nhẹ mấy cái lên chiếu cói như để kiểm tra xem có bụi hay không rồi sau đó là im lặng.

Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng. Tôi ngồi như một pho tượng, không dám quay mặt lại nhìn bởi tôi sợ mình sẽ chạm phải ánh mắt của Hà Anh. Bà Già từ dưới bếp đi lên cũng khựng lại nhìn tôi, bà nheo mắt nói:

-Tao pha nước rồi, mày đi gội đầu rồi tắm đi.

-Dạ!

Tôi rời khỏi chỗ ngồi tranh thủ liếc nhìn ra sau lưng. Hà Anh đã ngủ từ lúc nào. Chẳng biết cô ta ngủ giả vờ hay ngủ thật nhưng tôi thật sự rất khó xử.

-Nó là con cái nhà ai?

Bà Già ngồi bên cạnh tôi hỏi ngay.

-Cháu… cháu… à… bạn học của cháu ạ.

-Bạn học à? Con gái con lứa đến nhà bạn là con trai mà nằm kềnh ra ngủ như thế là không được.

-Cháu cũng biết là thế nhưng… nhưng cháu chẳng biết phải làm gì cả.

-Mày đuổi nó về đi.

-Sao thế được hả bà. Làm như thế thật không phải.

-Nó đến đây bằng cái gì?

-Dạ xe đạp.

-Xe đạp đâu? Tao làm gì thấy cái xe đạp nào.

Tôi không tin lời bà nói nên thò đầu ra nhìn khoảnh sân đầy nắng trước nhà. Quả nhiên chẳng có cái xe đạp nào.

-Quái lạ, nếu không có xe đạp thì nó xuống đây kiểu gì nhỉ? Con này còn ghê hơn cả âm binh.

Tôi lẩm bẩm trong miệng. Nước từ trên đầu nhỏ tong tỏng xuống ướt hết cả cái quần dài.

-Nó là con cháu nhà ai?

Bà Già lặp lại câu hỏi một lần nữa.

-Bạn ấy ở làng Khám, gần trường cháu.

-À, con gái thiên hạ hử? Tao là tao không thích cái ngữ ấy đâu nhé.

-Bà nói nhỏ thôi không nó nghe thấy.

-Ơ, cái thằng này. Tao làm gì phải nói nhỏ. Đây là nhà tao cơ mà.

-Thì cháu biết nhưng bà cũng phải giữ thể diện cho cháu chứ.

-Mày nhá, tao cấm mày giao du với cái ngữ con gái mất nết. Lần đầu đến nhà người khác đã nằm kềnh ra ngủ như thế là không được.

-Bà nói nhỏ thôi nào. Nhà nó ngay gần trường cháu, nhỡ mất lòng nó mai cháu đi học lại phiền ra. Thật ra nó cũng tốt bụng, chỉ là hơi tự nhiên thái quá. Bạn bè mà bà.

-Bạn bè con trai với con gái không có cái kiểu đấy được. Mày cứ liệu thần hồn. Cháu tao là không có chơi bời kiểu đấy.

-Bà buồn cười nhỉ. Cháu là vàng bạc của bà, nó cũng là vàng bạc của người khác. Bà không ưng thì để cháu bảo nó lần sau đừng đến là được chứ gì. Cháu lớn rồi cũng phải có bạn bè chứ lị.

-Mặc xác mày.

Bà Già rất yêu thương tôi nên vì thế, dù có không thích nhưng vì chiều thằng cháu, bà cũng miễn cưỡng không tỏ thái độ gì nữa.

Gội đầu tắm rửa xong tôi không dám vào nhà mà luẩn quẩn dưới tán cây bưởi sinh đôi trước sân vò đầu bứt tai, đi đi lại lại hàng trăm vòng nhưng cũng không giải thích được vì sao Hà Anh lại có thể tìm được nhà tôi rồi tự mò đến.

-Chị Ngọc Hoa ơi, em lạy chị trăm vạn lần, hôm trước chị đã đồng ý với em, giúp em không gặp lại con bé Hà Anh này nữa mà sao bây giờ nó lại đang nằm ngủ trên giường của em kia kìa.

Tôi thắp mấy nén hương rồi thì thầm trách móc một hồi lâu sau đó đến bên gốc cây bưởi ngồi chờ đợi đến khi cô nàng không mời mà tới kia ngủ dậy.

***