Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 7: Thuận Nước Đẩy Thuyền




***
Gạt chân chống, dựng cái xe đạp mini màu đỏ dưới tán cây nhãn cạnh sân nhà R9, với vẻ mặt buồn như đưa đám, tôi nhăn nhó nói với R9 ngay khi thằng bạn từ trong nhà bước ra.

-Đời tao kéo nhị rồi, đời tao coi như xong rồi.

R9 đưa tay lên gãi cổ rồi xoa cằm, nó hướng ánh mắt lên liếc nhìn tán cây ra chiều suy nghĩ còn tôi ngồi phệt xuống sân gạch đưa hai tay lên ôm đầu, giọng thiểu não:

-Chết vì gái là cái chết tê tái và mọi sự ngu dốt đều phải trả một cái giá rất đắt.

-Tao thấy con bé đấy cũng đẹp còn gì.

-Chuyện không đơn giản như mày nghĩ đâu.

-Thế làm sao?

R9 ngồi xổm đối diện tôi, ánh mắt của nó tỏ ra chia sẻ.

-Nhầm nhọt sang trồng trọt mày ạ. Cái con bé lúc nãy mày gặp không phải là con bé hôm trước tao gửi thư. Con bé tao nhắm đến là con chị cơ.

-Sao lại nhầm được?

-Tao cũng chưa biết vì sao lại nhầm nữa. Đúng là khôn ba năm dại một giờ, chẳng hiểu sao tao lại bất cẩn đến như vậy.

-Thế hai chị em nó giống nhau như đúc hay sao?

-Hình như thế. – Tôi đáp. – Chính miệng nó bảo là nhiều người cũng nhầm. Cái ngu của tao là hôm viết thư tao lại không đề tên nó, từ đầu chí cuối đều xưng là tớ và gọi là bạn nên mới ra cớ sự này.

-Thế bây giờ mày tính như nào?

-Tính được cái gì nữa mà tính. Tao đang lo sốt vó lên đây này. – Tôi vò đầu bứt tai. – Có khi nào nó thích tao không mày?

-Dám lắm! – R9 suy tư. – Phải thế nào thì nó mới cất công mò đến tận nhà mày chứ.

-Nhưng nó bạo quá khiến tao sợ. Tao… tao cứ nghĩ tán tỉnh bằng thư thì nó trả lời bằng thư đằng này nó toàn giáp mặt khiến tao không giữ được bình tĩnh. Tao… tao… - Tôi ấp úng rồi thở dài. – Tao cứ nghĩ nó sẽ giống như cái Quỳnh hồi trước, kiểu là thích nhau kiểu học sinh ấy.

-Ngây thơ! Hồi trước toàn người làng người xã nó khác, còn đây là gái huyện, gái thiên hạ nó cũng khác. Ừm… mà tao cũng nghĩ đến khả năng nó đang tìm hiểu mày thôi chứ chưa thích mày đâu mà lo. Mày xấu như ma lem.

-Đấy, lại nói chuyện nó mò xuống đây…

Tôi kể lại cho R9 những điều mình đã nghe, đã suy luận trước đó.

-Cũng chẳng trách được chú tao. Chú tao mà học cùng lớp với nó, nó hỏi thì trả lời cũng là lẽ thường tình. Tốt nhất mày nên nghĩ cách đối phó thay vì ngồi đây ôm đầu bó gối.

-Làm đếch gì có cách đối phó. Mấy ngày vừa rồi nó cố tình đứng bên đường chờ tao chở đi học. Chờ không thấy, nó còn vào bãi xe tìm thấy xe của tao nữa kia.

-Mày ngu, ai bảo mày đi cái xe nổi quá làm gì.

-Ai mà biết được sẽ có những chuyện như thế này. Kể ra thì tao cũng thích có bạn gái nhưng là một bạn gái kiểu khác kia. Chứ kiểu này như này… như này tao sợ có ngày tao đứng tim quá.

-Lần sau cho mày chừa cái tật thích trêu gái đi.

-Mày nghĩ còn có lần sau à? Tao không bao giờ nghĩ một đứa con gái lại dám tìm đến tận nhà tao dù chưa quen biết gì nhiều. Chốc nữa tao về nhà kiểu gì bà tao cũng càm ràm cho mà xem. – Tôi ngoảnh sang nhìn R9. – Như này cứ giống cọc đi tìm trâu ấy mày ạ.

Dứt lời tôi ngồi bó gối, nhón tay nhặt lá khô rơi rụng gần bên viết những nét nghuệch ngoạc trên nền sân gạch. R9 cũng đã ngồi phệt xuống sân, cái đầu của nó gật gù một hồi lâu. Cả hai chúng tôi có nói chuyện qua lại thêm gần nửa giờ đồng hồ rồi tôi uể oải ra về trong khi đầu óc vẫn mông lung.

Bà Già không đả động gì đến Hà An. Đây là lần đầu tiên tôi có bạn gái đến nhà chơi nên bà xét nét ra mặt. Tôi chỉ không muốn bà khó chịu chứ tôi biết, nếu tôi muốn hoặc thích bất cứ điều gì bà đều sẵn sàng chiều theo.

Trời chập choạng tối, trong khi bà Già đang lúi húi lo cơm nước thì tôi lùa đàn gà vào chuồng sau đó múc một chén nước mưa mang ra đặt trên bệ thờ của ngôi miếu nhỏ. Nhìn ba que hương đang cháy một hồi tôi mới phẩy nhẹ để lửa tắt đi. Cắm hương vào bát một cách cẩn thận, tôi đứng trước bệ thờ, đôi mắt díp lại nhìn chằm chằm vào ba đốm lửa đỏ. Sau khi vái ba vái, tôi nhắm mắt lẩm nhẩm cầu khấn:

-Chị Ngọc Hoa ơi là chị Ngọc Hoa! Chị làm ăn kiểu gì mà để cái con bé tóc tém hôm nay mò đến tận nhà mình luôn. Hôm trước em có khấn xin chị đừng để em chạm mặt con bé có tên là Hà Anh, nay em đổi lại, em không muốn gặp con bé tên là Hà An có mái tóc ngắn với một cái răng khểnh. Nhà nó ở… Tốt nhất là chị làm cách nào đấy để nó quên em đi. Em không thích nó đâu. Em thích con gái tóc dài và dịu dàng, dĩ nhiên phải ưa nhìn một tí.

Mở mắt ra, ba que hương vừa tắt ngúm, chỉ còn lại những làn khói mỏng hắt ngược trở ra.

-Sao lại thế? Chị phải đổi đứa khác cho em chứ, nhầm lẫn như thế này thì chết.

Hai tay chống nạnh, tôi nhăn mặt làu bàu rồi với tay rút thêm ba que hương khác để châm nhưng mãi mà hương chẳng cháy. Điều này khiến tôi bực dọc thấy rõ.

-Như này là như nào? Thế này từ mai em không thắp hương cho chị nữa.

Dứt lời tôi quay lưng trở vào nhà nằm trên võng đong đưa chờ đến bữa tối. Bữa tối chưa kịp dọn thì ngoài cổng có tiếng lách cách quen thuộc của chiếc xe mini Nhật màu đỏ hàng bãi xịn sò mà R9 vẫn thường sử dụng.

-Cháu chào bà!

R9 chào lớn tiếng ngay khi vừa đạp xe vào đến sân, nó còn chưa nhìn thấy bà Già ở đâu.

-Đang làm gì thế bạn?

-Mày lại vác mặt lên ăn chực đấy à? Nhà tao không thừa cơm. Mẹ, lúc nguy khốn thì bỏ chạy mất cả dép, chỉ được cái ăn là đến đúng giờ.

-Ây, bạn tớ làm gì mà nóng thế. – R9 ngồi luôn lên võng lấy chân đong đưa. – Nãy tao bảo rồi, nhìn nó cũng xinh, theo tớ thì bạn tán đại đi, mất gì của bọ.

-Mày biết cái đếch gì. – Tôi tỏ ra hiểu biết. – Chạm mặt nó thôi là hồn vía tao lên mây hết cả, ăn chẳng nên đọi, nói chẳng lên lời thì tán kiểu gì. Tao thích con gái dịu dàng một tí để mình còn che chở được. Đằng này… tao nghĩ nếu tán nó, có khi nó mới là người che chở cho tao.

-Nhất bạn tớ, bạn tớ sắp có người yêu, thế là tớ với thằng Chắc Gạo phải cắp cặp theo hầu bạn rồi.

R9 cợt nhả thêm vài câu rồi rời võng đi dọn cơm còn tôi vẫn nằm ì ra. Như tôi đã nói, R9 coi nhà tôi như nhà nó, bà tôi cũng coi nó như cháu, đơn giản là vì nó thân với tôi.

-Ngày mai có phải tránh mặt nó nữa không? – R9 hỏi nhỏ.

-Tránh được là tốt nhất. Chỗ nhà nó toàn các thầy cô giáo dạy ở trường mình. Người lớn thì mày biết rồi đấy, nhìn bọn trẻ con miệng hôi sữa đi chung xe đạp với nhau kiểu gì cũng sẽ để ý rồi…

Tôi khẽ nhún vai bỏ lửng câu nói, và vội miếng cơm nhai ngấu nhiến. Viễn cảnh mà tôi cảm thấy bất an, lo lắng như bất chợt bị cô giáo gọi lên kiểm tra miệng đầu giờ hoặc thầy giáo gọi lên bảng giải một bài tập nào đó sẽ sớm trở thành hiện thực. Nếu tôi làm được thì chẳng sao nhưng không làm được thì chỉ có nước biến thành trò cười cho cả lớp mà tôi thì học hành chểnh mảng.

Đêm hôm ấy tôi lại nằm mơ. Trong giấc mơ, chị Ma - tức Ngọc Hoa, người được thờ trong ngôi miếu nhỏ do chính tay tôi vẽ thiết kế - gọi tôi dậy bằng cách gõ nhẹ mấy lần lên cửa sổ đầu hồi nhà. Đôi khi tôi nghĩ chẳng biết mình mơ hay bản thân bị mộng du nhưng điều này không quan trọng bởi hồn ma này chưa bao giờ làm gì phương hại đến tôi.

-Lúc chiều cằn nhằn cái gì?

Chị Ma ngồi trên ngọn đống rơm trong vườn nhà hất hàm hỏi tôi. Tôi mơ thấy mình đứng dựa vào cột ăng ten nơi đầu hồi.

-Hôm trước em có xin chị phù hộ đừng để em gặp lại con bé Hà Anh, bây giờ em đổi lại, em không muốn gặp con bé Hà An.

-Tham nó vừa thôi ông tướng. Thấy con cái nhà người ta xinh xắn định đánh cả cụm hay sao?

-Đâu, em thích đứa tóc dài, nghe nói đứa tóc dài hiền lành.

-Chỉ là mái tóc, tóc ngắn nếu muốn chỉ cần nuôi một năm sẽ dài, cái này dễ.

-Ý em chính là em…

-Thôi đừng có nhì nhằng. Dạo trước bảo em chọn bưởi hộ, có mỗi cái việc giản đơn như thế mà làm không có xong thì giờ đây oán trách cái gì.

-Chọn bưởi thì liên quan gì đến việc này chứ. Tính em xưa nay việc gì ra việc đó mà.

-Hư… Mồm miệng cứ bem bẻm ra. Lúc nào cũng tự nhận mình là kẻ thông minh. Này nhé, nhà mình có cây bưởi sinh đôi chung gốc. Một cây cho quả ngọt, một cây cho quả chua. Điều này em biết rõ hơn ai hết, cớ làm sao em lại chọn nhầm?

-À… thi thoảng ai mà chẳng có lúc…

-Không hề, đấy là do em chủ quan, cẩu thả. Em nghĩ là mình biết rõ nên mới thành ra như thế. Cuộc đời em còn dài, sau này cứ chủ quan kiểu này sợ là điều tồi tệ còn xảy đến nhiều.

-Vâng, vâng… Thế chị tìm cách đá đít con bé ấy đi hộ em nhé, đừng cho nó xuống đây nhé!

Chị Ma nhảy tót từ trên ngọn rơm xuống vườn, phủi nhẹ tay rồi khẽ lắc đầu.

-Không được. Chọn sai thì phải chịu.

-Bưởi thì liên quan gì đến con bé ấy chứ. – Tôi phàn nàn.

-Rất là liên quan. Chị đây trả công em xây miếu thờ, thương em từng này tuổi đầu sớm hôm đi về lẻ bóng. Hồi xưa á, bằng tuổi em là chị đã lấy chồng, người khác có khi đã trở thành cha mẹ. Chị đã tốn bao công sức tìm kiếm rồi năn nỉ ỉ ôi kẻ khác mới có được mối duyên này. Bà em chiều em như nào thì chị cũng chiều em như thế, chị cho em chọn chứ chị có ép đâu nào.

-Nhưng sao chị không nói trước để em chuẩn bị?

-Hừ… Cuộc đời mỗi người mà cái gì cũng biết trước còn gọi gì là cuộc đời. Chị cũng đâu phải thánh, chị chỉ là một hồn ma, một hồn ma thôi, em hiểu chưa? Em là đã biết quá nhiều, biết nhiều chưa hẳn đã tốt đâu.

-Như thế thật không công bằng.

-Công bằng là cái gì? Công bằng chỉ có ở miệng nhà quan thôi. Hôm nọ em xin chị đừng cho con bé tên Hà Anh gì đó gặp em, chị cũng chiều, từ đó em đâu có gặp.

Tôi nghe xong mà mếu máo chẳng biết phải nói gì.

-Sao cái thân em lại khổ thế này. Tưởng ngon cơm ai dè…

Tôi ngồi thừ xuống hiên nhà giận dỗi.

-Cơ mà nói gì thì nói, cái con bé đó cũng không đến nỗi nào đâu. Nó sắc hơn con bé mấy năm trước đến đây. Em thì tính tình hiền lành, lại hay cả nể, sống tình cảm nhiều. Có khi vớ phải con bé đó nó dạy cho những bài học cuộc đời mới khôn lên được.

Tôi không đáp lời bởi đã hết hi vọng ở việc năn nỉ.

-Đây là chuyện duyên số của em. Nếu em muốn từ chối mối lương duyên này cũng cần phải cương quyết. Chuyện gì cũng cần phải bày tỏ rõ quan điểm chứ đừng có kiểu tặc lưỡi cho qua, sau cùng kẻ thiệt thân vẫn là em mà thôi. Em cũng không còn nhỏ dại, em cũng hiểu rõ một điều rằng mọi sai lầm đều phải trả giá đắt, hãy nhớ lấy.

Chị Ma nói đúng, tôi thật không đủ dũng khí để từ chối việc mình đang bị tấn công, có lẽ ngay từ lần đầu giáp mặt, tôi đã bị Hà An áp chế tinh thần. Bảy phần trong tôi muốn trốn tránh nhưng ba phần ít ỏi còn lại không muốn trốn tránh. Hơn mười sáu tuổi đầu, tôi lần đầu tiên trải qua cảm giác lúng túng khi phải đối diện với một đứa con gái, xưa nay tôi chưa bao giờ như vậy.

Nếu quả thật như chị Ma nói, đây là mối lương duyên mà chị ấy trả công cho tôi, do tôi chọn lựa thì đúng là tôi đành phó mặc cho số phận, để xem cuộc phiêu lưu này sẽ đi đến đâu.

***