Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 9: Chạy Trời Không Thoát



***
Chạy trời không khỏi nắng.

Tôi đã nghe câu nói này rất nhiều lần trong cuộc đời của mình, chủ yếu từ miệng của những người đi trước. Tôi hiểu rằng giữa việc nghe nói và trải qua thực tế luôn có một độ chênh nhất định. Tuy nhiên, thay vì lo lắng, bất an, chi bằng thoải mái đón nhận và hưởng thụ ánh nắng mặt trời thiêu đốt cũng là một cách để cuộc sống thêm phần thú vị.

Hà An như một bóng ma. Sau lần tìm đến cửa lớp nhắc khéo tôi về lần giáp mặt mấy năm về trước không lấy gì làm vui vẻ thì cô nàng lại lặn một hơi. Mỗi sáng đi học tôi vẫn đi đường vòng còn lúc ra về lại thấp thỏm nơi bãi gửi xe, dõi ánh mắt ra nhìn xung quanh thử xem có mái tóc tém nào bất ngờ ập đến hay không. Được khoảng ba ngày như vậy, tôi lờ mờ nhận ra đây có thể là một chiêu thức cua trai cao tay. Chiêu thức này nói qua thì rất đơn giản, ấy là ban đầu sẽ tấn công mục tiêu liên tục, khiến cho mục tiêu choáng váng không biết đường chống đỡ rồi sau đó đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện nhưng để lại cho mục tiêu chút vấn vương, chút thấp thỏm. Đó là cách mà chỉ những kẻ có kinh nghiệm tình trường sử dụng và sử dụng thành thạo bởi họ ít nhiều kiểm soát được cảm xúc. Tôi thì chưa có chút kinh nghiệm tình trường nào nhưng bản thân cũng là kẻ có thói quen suy luận dựa trên những hiện tượng để đưa ra những nhận định riêng. Nhận định riêng có thể sai bét nhưng nó vẫn tốt hơn việc tôi chẳng có bất cứ nhận định nào.

- “Như này kể ra lại hay, nếu quả thật nó chơi trò mèo vờn chuột với mình thì mình cứ giả ngu để nó vờn. Có khi chán nó lại buông tha mình thì phúc ấm tổ tiên nhà mình còn dày”.

Thật ra phúc ấm tổ tiên nhà tôi còn rất dày nhưng lại không độ cho tôi về mặt tình cảm, có lẽ do đây là chuyện cá nhân chăng?

Bọn con trai trong lớp tôi hẹn nhau đá bóng vào chiều thứ Bảy ở một sân vận động gần thị trấn Hồ. Thời tiết mát mẻ, ánh nắng dịu nhẹ rất thích hợp cho những đôi chân chạy qua chạy lại tranh nhau một quả bóng. Do đã có lịch từ trước nên khi đi học tôi mang theo một cái cát – xét nhỏ, thêm một cuộn băng cùng với hai đôi pin tiểu. Dạo trước tôi hay được làm chân thủ môn nhưng chủ yếu được vào sân nếu thiếu người, thế nên phần lớn các cuộc chơi, tôi đều là kẻ chầu rìa. Tôi cũng không cố đấu tranh để được chơi bởi thân hình còm cõi của tôi thực sự không phù hợp với bất cứ vị trí nào trên sân. Chiều nay, bọn con trai lớp tôi kết hợp cùng một lớp khác tạo thành một đội hoàn chỉnh mười một người đá với đội trai làng. Giải thưởng là một trăm nghìn cho đội thắng.

Bữa trưa của tôi là một cái bánh mì trứng cùng với chai Cocacola ở gần cổng trường. Xong xuôi, tôi chậm rãi đạp xe đến sân vận động. Gọi là sân vận động cho sang miệng chứ thực ra cũng không giống lắm khi nó chỉ là một bãi đất rộng, tương đối bằng phẳng, cỏ mọc chỗ cao chỗ thấp, chỗ lại đầy gạch vụn, chỗ thì được tô điểm bởi vài bãi phân trâu đã khô. Tôi lấy từ trong ba lô ra cái áo mưa màu xanh trải lên cỏ, dùng ba lô làm gối, nằm vắt chân chữ ngũ đong đưa, thả hồn theo giai điệu một bài hát của nhóm Westlife. Tôi thích nhóm nhạc này vì nhạc của họ dễ vào tai, ca từ dễ hiểu. Tôi học khá môn Tiếng Anh nên nghe nhạc ngoại cho… sang chảnh. Đám bạn cùng lớp của tôi tuyệt nhiên không bao giờ quan tâm đến loại nhạc mà tôi nghe nhưng đối với tôi mà nói, tôi… chẳng quan tâm.

- Uầy!

Bầu trời trong xanh, cao vời vợi bất chợt hiện ra một khuôn mặt mà tôi hơi quen quen. Hà An chẳng biết từ đâu bất chợt nhảy ra khiến tôi thoáng giật mình. Hà An phá lên cười đắc chí vì đã thành công doạ cho tôi sợ.

- Ể! Con trai mà nhát gan thế?

Tôi cố nuốt cơn bực dọc ngược vào trong để nặn ra một nụ cười gượng gạo.

- Lần sau hù doạ kiểu này nếu có bị tay hay chân của tớ đi lạc thì cũng đừng có trách.

- Sao… sao… Cái gì đi lạc?

Hà An dí sát mặt vào mặt tôi, đôi mắt trợn lên khiến tôi ngã hẳn sang một bên. Hà An nhìn thấy tôi như thế lại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi với tay tắt cát – xét rồi bỏ vào ba lô.

- Chiều nay ấy đá bóng ở đây hả?

- Ừ! – Tôi gật đầu.

- Tớ đến đây cổ vũ cho ấy.

Tôi khựng người lại trong giây lát, ngoảnh sang chau mày nhìn Hà An rồi hỏi:

- Bạn theo dõi tớ đấy à?

- Không hề.

- Thế sao biết tớ ở đây?

Hà An đưa tay lên vuốt tóc, vẻ mặt có phần đắc chí.

- Hỏi dăm câu là biết. Có vẻ như tìm hiểu thông tin về ấy không khó như tớ tưởng.

Tôi lặng thinh kéo khoá ba lô để sang bên cạnh. Hà An ngồi xếp bằng tròn trên cái áo mưa màu xanh của tôi rất tự nhiên. Cô nàng hất hàm hỏi:

- Mấy giờ thì đá?

- Hai giờ! – Tôi đáp.

- Nghe nói có cá cược phải không?

Tôi lại không trả lời.

- Tớ với ấy cá cược đi.

- Con gái không nên cá cược. Tớ không cá cược với con gái.

- Sao lại thế?

Tôi nhếch miệng cười:

- Thắng cũng chả được gì mà thua thì chắc chắn thảm.

- Ây ây! Nói như thế là không được. Tớ đây đen trắng rõ ràng.

Tôi khẽ nhún vai không đáp.

- Nào, ấy chọn bên nào? Tớ ưu tiên ấy chọn trước. – Hà An đề nghị.

Tôi nói một cách hờ hững:

- Nếu bạn thích thì cứ…

- Được! – Hà An cướp lời tôi. – Tớ quyết định chọn đội thắng.

- Hả? – Tôi ngây người ra không hiểu.

- Tớ chọn đội thắng, đội nào thắng là tớ chọn đội ấy.

- Đời nào lại thế? Ở đâu ra cái kiểu…

- Tớ ưu tiên mà ấy không chọn nên tớ chọn trước. Thống nhất như thế, tớ chọn đội thắng còn đội thua là của ấy.

Tôi nhăn nhó định nói thêm nhưng đành buông tay tỏ ra bất lực. Đây đúng là kiểu con gái ngang ngược xưa nay tôi mới gặp lần đầu.

- Sao cũng được! – Tôi thở dài.

- Rồi, nếu tớ thắng thì ấy sẽ phải làm theo một yêu cầu của tớ.

Tôi ngây người ra một hồi mới mở miệng hỏi lại:

- Ăn chè hay uống nước?

Hà An liếc nhìn tôi như thể nhìn một sinh vật lạ khiến tôi cảm thấy khắp người mình như có kiến bò.

- Tạm thời tớ chưa nghĩ ra.

- Thế nếu tớ thắng thì sao? – Dứt lời tôi mới nghĩ ra rằng mình chẳng có cơ hội nào cả.

Hà An nghiêng đầu nheo mắt nhìn tôi khẽ hất hàm hỏi nhỏ:

- Ấy có cơ hội thắng hả? Ừ, đội thắng tớ chọn rồi.

- “Đúng là thứ con gái ngang ngược. Nhưng rõ ràng nó là đứa khôn lanh chứ không đơn giản”.

Lác đác đám bạn học cùng lớp tôi đã đến. Chúng nó cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Hà An ngồi ngay ngắn trên một tấm vải mưa. Một đứa bạn hỏi tôi:

- Nó đến làm gì đấy? Đi đá bóng rủ con gái theo là đen lắm.

- Tao không rủ, là nó tự mò đến.

- Sao nó biết mà mò đến?

- Tao đoán là thằng Ly Lùn nói với người yêu của nó mà người yêu của thằng Ly học chung lớp với con bé này.

- Nhìn mày thiếu tự tin quá. Mày đừng để nó áp chế tinh thần. Mỗi lần tao thấy nó đến gặp mày thì mày đều khúm núm. Mẹ, đừng có làm mất mặt con trai lớp mình nha mày.

Tôi chỉ biết đứng gãi đầu.

Sân vận động mỗi lúc một đông người, đến lúc hai bên bắt đầu trận đấu, ngoài hai mươi hai cầu thủ trên sân thì bên ngoài có chừng năm đến sáu chục người, hầu hết là đàn ông, có cả những chú, bác lớn tuổi trong làng ra xem đám thanh niên đá bóng. Hà An là đứa con gái duy nhất xuất hiện ở khu vực này nên lại càng nổi bật. Hà An ngồi thẳng lưng, hai chân xếp bằng tròn, hai tay để vào trong lòng, đôi mắt ra vẻ chăm chú theo dõi trận đấu khiến tôi đứng từ xa thi thoảng liếc nhìn qua rồi lại lắc đầu. Tôi thật không hiểu Hà An tại sao lại đến đây và chỉ đến có một mình. Trận đấu diễn ra được độ hơn mười phút, thằng bạn cùng lớp đứng bên cạnh huých nhẹ vào tay tôi ra hiệu. Tôi nhìn về chỗ Hà An đang ngồi, thấy cô nàng vẫy tay gọi tôi lại gần. Tôi tỏ ra khó chịu định quay mặt đi nhưng thằng bạn lại nhắc nên tôi bực dọc bước đến chỗ Hà An đang ngồi hỏi cộc lốc:

- Có chuyện gì?

- Tớ khát nước.

- Khát nước thì chạy ra đằng kia mua.

- Ấy chẳng ga lăng gì cả.

- Ga lăng? Là sao? Khát nước thì phải tự đi lấy nước uống chứ, lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu.

- Nhưng tớ ngồi lâu tê chân, chẳng đi được.

Hai hàm răng của tôi nghiến chặt vào nhau. Tôi cúi xuống mở khoá ba lô lấy ra một chai nước lọc đưa cho Hà An.

- Chai này còn nguyên tớ mua khi nãy, chưa đụng miệng đâu. Trong này còn có một gói bích quy nhỏ, thích thì lấy mà ăn.

- Đâu? Bích quy đâu?

- Trong ba lô ấy.

Đúng lúc ấy tiếng vỗ tay rộ lên. Đội lớp tôi đã bị dẫn một bàn. Tôi đứng chép miệng lắc đầu nhăn nhó.

- Sao ba lô của ấy nhiều đồ ăn vặt thế? A, có cả truyện.

Bỏ lại Hà An với cái ba lô của mình, tôi bước đến bên đám bạn cùng lớp đứng theo dõi trận đấu. Thằng Thành lớp trưởng thì thào vào tai tôi:

- Nhìn nó như bà hoàng còn mày như thằng người ở!

- Thôi mày nín đi. – Tôi vặc lại. – Tao đang khó ở đây.

- Chịu khó đi. – Thành vỗ vai tôi vài cái động viên. – Yêu con gái đẹp thì phải chiều nó thôi. Tao đây thích con gái đẹp nhưng không chiều được nên tao chưa thèm thích đứa nào.

Thành lớp trưởng quả nhiên chẳng yêu ai nhưng nó lại là đứa lấy vợ sớm nhất lớp. Bố Thành là Trưởng thôn, nhà Thành kinh tế khá giả, nó là con trai duy nhất, bố nó cũng là độc đinh nên chỉ hai năm sau khi tốt nghiệp cấp ba, chưa tốt nghiệp trường trung cấp điện trên tỉnh, bố mẹ nó đã mai mối rồi bắt nó cưới một cô gái ở làng khác, kém nó ba tuổi, nó cũng đồng ý. Thành là một chàng trai tốt nhưng bố nó gia trưởng, o ép nó quá mức nên có những khoảng thời gian nó tỏ ra bất cần đời, bỏ trốn gia đình đến tá túc chỗ tôi một thời gian ngắn trước khi trở lại với gia đình, sống như một cái bóng, ra bia vào rượu tối ngày. Thành trở nên bất đắc chí, dần tránh mặt bạn bè thân thiết, trong đó có cả tôi.

Hết hiệp 1, đội của lớp tôi đã bị dẫn 2 – 0. Tôi đứng theo dõi và nhận ra rằng nếu cứ đá như vậy, đội của lớp tôi sẽ chẳng có một cơ hội nào để ghi bàn. Điều này không chỉ riêng tôi nhận ra, thế nên trong giờ giải lao, đội hình được thay đổi gần hết, lớp tôi chỉ còn đóng góp ba cầu thủ, trong đó có Thành. Tám cầu thủ còn lại thuộc lớp 12B7.

- Này, này!

Tôi ngoái lại, người vừa vỗ vai tôi chẳng ai khác là Hà An.

- Gì thế?

- Tớ ăn hết bánh với kẹo rồi. Bánh bích quy ngon quá.

- Ừ!

- Ấy đi mua thêm được không?

Tôi nheo mắt nhìn xuống chân Hà An rồi nói:

- Nếu bạn tự phế hai chân thì tớ sẽ đi mua hộ. Hay để tớ đá cho gãy chân đi nhé?

- Cái gì?

Hà An sấn lên một bước dí sát mặt nhìn tôi như thể chuẩn bị tẩn cho tôi một trận. Tuy nhiên tôi vẫn tỏ ra cứng bởi vì xung quanh hàng chục cặp mắt bạn bè đang nhìn vào. Hà An có lẽ cũng nhận ra điều đó nên vùng vằng quay người bỏ về chỗ cũ ngồi.

- Rách việc! – Tôi làu bàu.

Hiệp 2 của trận đấu diễn ra được năm phút, đội hình hỗn hợp đã gỡ được một bàn thắng khiến tôi có chút hứng khởi. Đang hí hửng vui mừng thì lại bị kéo áo, ngoái lại nhìn vẫn là Hà An với khuôn mặt phụng phịu nói:

- Tớ đói!

- Hả?

- Tớ đói! – Hà An nhắc lại.

Tôi đành tách ra khỏi đám bạn.

- Sao lại đói?

- Tớ chưa ăn trưa.

Tôi nhăn nhó:

- Sao lại không ăn trưa?

Hà An không trả lời, ngó lơ sang hướng khác. Tôi tỏ rõ sự khó chịu nhưng bản chất của tôi vẫn thường quan tâm, chiều chuộng con gái, kể cả tôi không thích. Tôi đành mượn xe đạp của bạn cùng lớp đạp chở Hà An đến thị trấn Hồ gần đó, tạt vào một quán phở ven đường, gọi một bát phở cho cô nàng còn tôi chỉ ngồi nhìn. Hà An ăn ngon lành, còn tôi trong đầu là một mớ lộn xộn.

- Con gái ăn uống từ tốn thôi, nước phở có ngon cũng đừng có mà bê cả bát lên húp như thế, người ta đánh giá.

- Ăn uống thôi mà, làm gì phải cầu kì đến thế.

- Còn nữa, bạn đừng có để tóc hai mái như thế, nhìn rất bướng.

- Nhưng tớ thích!

Ăn xong tôi vội vàng đạp xe chở Hà An về lại sân vận động, dọc đường, Hà An vươn vai mấy lần như thể rất mỏi mệt. Tôi nhớ ra lần trước cô nàng bảo rằng quen ngủ trưa, chắc hôm nay không ngủ nên mới như vậy.

- Nếu ấy không thích tớ chẻ ngôi giữa thì tớ sẽ thử để kiểu khác. – Hà An nói.

- Không liên quan gì đến tớ. – Tôi nói. – Tớ thấy bạn không để tóc ngôi giữa có lẽ sẽ đẹp hơn nên tớ góp ý vậy chứ không có ý gì.

- Được, để chị đây thử xem sao.

Về đến sân vận động, trận đấu sắp kết thúc, tỉ số bất ngờ lại đang là 2 – 2, tôi vui ra mặt.

- Nếu hoà thì tớ vẫn thắng.

- Ở đâu ra cái kiểu đấy!

- Người ta bảo hơn thua với con gái thì không đáng mặt là con trai. Ấy là con trai chẳng lẽ lại hơn thua với tớ?

- Rốt cuộc thì bạn muốn cái gì? – Tôi bực bội nói.

- Nhất thời tớ chưa nghĩ ra. Thôi, ấy ở lại chơi với các bạn, tớ về trước.

Nói dứt lời Hà An nhảy chân sáo về phía ngôi làng cạnh sân vận động, bỏ lại tôi đứng ngơ ngác mãi cho đến khi trận đấu kết thúc.

***