Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 49: Ngươi dám động thủ với ta?



Chương 49. Ngươi dám động thủ với ta?

Dư Minh tức giận đến mức run rẩy cả người, hận không thể xé xác Vương Minh Minh, nhưng có Vương Nguyên - cao thủ Tiên Thiên đứng ngay bên cạnh nên hắn không dám động thủ.

Lão đạo sư bên cạnh thần sắc cũng âm trầm nhìn về phía Vương Nguyên: “Vương huynh, bình thường ngươi dạy dỗ Vương Minh Minh như thế này à? Hắn cũng đã thừa nhận hắn giở trò dối trá rồi, có nghĩ là hắn không muốn tu luyện ở học viện Thanh Nguyệt nữa đúng không?”

Vương Nguyên trừng mắt, mặt không đổi sắc nhìn đạo sư: “Dư Thanh, lão tử dạy con như thế nào chưa tới phiên ngươi xỏ mũi, về phần học viện Thanh Nguyệt, ngươi nói đuổi là đuổi? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Biết được sự thần kỳ của Thần Ma đạo tràng, chỉ cần có tiền thì tất cả đều không thành vấn đề nên Vương Nguyên cũng lười nể mặt lão đạo sư này.

Vương Minh Minh mặt lộ vẻ mỉm cười, hiện tại các ngươi còn trông cậy vào việc lấy phụ thân ra để áp chế ta? Hai tên ngốc!

“Ngươi, ngươi dám nói chuyện với ta như thế à?” đạo sư Dư Thanh nổi giận, trước kia ở trước mặt hắn y luôn ăn nói khép nép, đến nói cũng không dám lớn tiếng, thế mà bây giờ dám không để hắn vào mắt?

“Bốn vị nếu muốn cãi nhau mời rời đi cho, đừng nên ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta.” Giang Thái Huyền nhíu mày mở miệng.

“Giang Thái Huyền! Lại là ngươi, ngươi đã dám âm thầm phá hỏng quy tắc khảo hạch của học viện, chính ngươi cũng là ngươi giúp bọn hắn gian lận đúng không?” Dư Thanh trông thấy Giang Thái Huyền thì trong mắt ánh lên lửa giận mãnh liệt: “Đồ phế vật nhà người lại dám làm trái với quy tắc của khảo hạch, phá hỏng bài khảo hạch của học viện, ngươi chuẩn bị cút xéo khỏi học viện đi!”

Vương Nguyên và Vương Minh Minh vẻ mặt cổ quái, nhìn về phía Dư Thanh như thể hắn là đồ đần, tên này bị ngu à? Không nhìn thấy ở bên cạnh có ba vị cường giả đang đứng sao?

Tùy ý chọn một trong ba vị này đều có thể đánh cho Dư Thanh một trận nhừ tử.

“Thì ra tên phế vật đó chính là ngươi. Trước đó ta và đạo sư vẫn còn chưa thể tin được, đến khi Vương Nguyên nói tìm đến nơi này bọn ta vẫn cảm thấy khó tin như cũ. Thế mà hiện tại hoá ra lại là thật.”

Dư Minh trong mắt lóe lên một tia chấn kinh, chợt cười lạnh nói: “Làm một tên phế vật của học viện Thanh Nguyệt, việc của ngươi là chiếu cố Dược điền, thu hoạch dược liệu, thế mà ngươi dám phá hỏng khảo hạch của học viện, theo quy củ của học viện thì ngươi phải chết!”

Ánh mắt lạnh tanh của Giang Thái Huyền hiện lên một tia lãnh ý: “Chuyện này không đến lượt các ngươi làm chủ, muốn trị tội ta thì bảo Chấp Pháp đường của học viện đến đây!”

“Ha ha, không trị nổi ngươi à? Ngươi cùng lắm chỉ là một tên phế vật đã bị học viện bỏ rơi, dựa vào cái gì mà dám nghĩ là ta không trị được ngươi?” Dư Thanh giận quá hoá cười, sát ý trong mắt bùng lên: “Hôm nay ta muốn giết ngươi, xem xem có ai làm gì được ta!”

“Ngươi nói... Muốn giết ai?”

Ba thanh âm lạnh lẽo đồng thời vang lên, luồng khí thế cường đại dâng lên khiến người ta có một cảm giác chết chóc quét qua, trường cung giữa trời, linh khí hóa tiễn.

Song chùy sắc vàng tím rung động, hai đại chùy ảnh hiện ra, lôi điện tràn ngập khắp không gian, một cỗ khí thế khủng bố xông lên. (*)

(*) chùy: búa.

Kim quang ẩn hiện, tóc dài múa lượn, rượu ngon tế đàn, rượu say khai sát!

“Trúc Cơ, Tiên Thiên đỉnh phong !” Dư Thanh biến sắc, hít một hơi lãnh khí.

Con mẹ nó ba người đứng đây thế mà có hai vị là Trúc Cơ, một vị là Tiên Thiên đỉnh phong!

Tuy hắn là đạo sư, thực lực tất nhiên không yếu nhưng chỉ ở Tiên Thiên trung kì, hơn nữa nhìn khí thế của ba người này, hoàn toàn không giống một Trúc Cơ cùng Tiên Thiên bình thường chút nào. Một trong ba người này đều có thể đánh hắn thừa sống thiếu chết!

“Ta là đạo sư của học viện Thanh Nguyệt, các ngươi dám động thủ với ta?”

Dư Thanh áp chế sự run sợ trong lòng, phẫn nộ mở miệng. Ba người này đang chờ Giang Thái Huyền đồng ý nên vẫn chậm chạp không động thủ, hiển nhiên, ba người này nghe theo sự phân phó của hắn.

Mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao ba vị cường giả lại đi nghe lời một tên phế vật, nhưng tên phế vật này từng là học sinh của học viện Thanh Nguyệt, hiện tại chỉ là một tên nô tài đê tiện trông coi Dược điền.

Hắn không tin, một tên nô tài cũng có can đảm mà ra tay thật sự với hắn, đây chính là khiêu khích uy quyền của học viện Thanh Nguyệt!

“Đạo sư Dư Thanh là đạo sư của học viện, ta là thiên tài hàng đầu của học viện, chỉ bằng một tên nô tài đê tiện như ngươi mà cũng dám khiêu chiến bọn ta, khiêu chiến học viện Thanh Nguyệt?” Dư Minh gầm thét.

“Tràng chủ!” Ba vị Thần Ma nổi giận, hiện tại bọn họ hận không thể lập tức tiêu diệt Dư Thanh, thế nhưng Giang Thái Huyền vẫn một mực chưa để bọn họ xuất thủ.

Nhìn Dư Thanh cùng Dư Minh, Giang Thái Huyền khóe miệng cong lên thành một nụ cười mỉa mai: “Không nên quá bạo lực, giữ lại cho bọn họ một mạng coi như thể hiện lòng cảm kích ơn dưỡng dục của học viện Thanh Nguyệt đối với ta!”

“Ngươi dám... Phốc.”

Dư Thanh nổi giận nhưng chưa kịp mở miệng thì trước mắt đột nhiên hoa lên, bụng dưới đau xót, một búng máu phun ra, cả người bị hất bay ra ngoài.

“Nếu không phải tràng chủ nói giữ lại mạng thì một quyền này đã khiến ngươi chết!”

Lý Nguyên Bá ánh mắt băng lãnh nhìn Dư Thanh.

“A...”

Tiếng kêu thê thảm truyền đến, Dư Minh còn chưa kịp phản ứng liền nối gót đi theo kết cục của Dư Thanh.

“Thúc thúc.” Dư Minh hét lên trong đau đớn.

“Ta còn tự hỏi sao Dư Minh có thể giết chết được yêu thú Tiên Thiên, hoá ra đạo sư Dư Thanh là thúc thúc của hắn.” Vương Minh Minh cười lạnh: “Đều gian lận như nhau mà còn muốn nắm lấy ta chết không thả? Ngươi cho rằng bản thân ngươi cao quý hơn bao nhiêu?”

“Tràng chủ, chúng ta đi trước.” Vương Nguyên bỗng nhiên mở miệng, lôi kéo Vương Minh Minh rời đi.

“Phụ thân, chúng ta không nhìn thêm chút nữa à?” Vương Minh Minh có chút luyến tiếc.

“Nhìn cái rắm, nhi tử, thương lượng với ngươi một chuyện. Ngươi trở về cầu xin mẹ ngươi đem tất cả số tiền của những năm nay để dành được đều lấy ra.” Vương Nguyên thấp giọng nói.

“Phụ thân, mẹ sẽ cho sao?” Vương Minh Minh có chút động tâm.

“Ngươi xin, ta hỗ trợ thì nhất định có thể thành.” Vương Nguyên nói.

“Vậy được, chúng ta mau đi trở về. Ta không muốn bị Thang Nguyệt Lộ vượt lên, nàng ấy đã dẫn trước ta mấy cấp rồi.” Vương Minh Minh vội la lên.

Nhìn hai phụ tử rời đi, Giang Thái Huyền không nói chuyện mà nhìn về phía Dư Thanh. Ánh mắt tràn ngập lạnh lùng cùng miệt thị.