Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 57: Đếch thèm học nữa



Chương 57. Đếch thèm học nữa

“Đờ mờ, thật quá quắt! Ai mà nhịn cho được!”

“Con mẹ nó nếu mà hắn nói nhường mấy chiêu ta còn chịu được, giờ cũng có chuyện nhường mười phút kiểu này hả?”

Đám học sinh dưới đài ngơ ngác, mười phút đối với một võ giả cấp bảy mà nói thì dài đến cỡ nào? Hoàn toàn đủ để người nọ phô bày ra toàn bộ sở học của mình.

“Được, được lắm, ngươi dám cả gan sỉ nhục ta!” Tiêu Thành bật cười, nhưng không phải vì vui sướng mà lại tràn đầy lửa giận.

Một võ giả cấp năm nói nhường y mười phút trong thời gian so tài, đây không phải vũ nhục thì gọi là gì?

Tiêu Thành phẫn nộ rút kiếm, kiếm quang lóe lên mang theo nguyên khí lúc ẩn lúc hiện, kiếm khí lờ mờ bao quanh, y giơ kiếm xông về phía Vương Minh Minh.

Vương Minh Minh thản nhiên chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh như chẳng thấy có một thanh kiếm đang lao tới chỗ hắn.

“Chết đi!” Tiêu Thành thấy vậy lại càng tức giận, kiếm quang chợt lóe, Thanh Phong kiếm pháp của Tiêu gia trút xuống như thác, kiếm ảnh đầy trời ồ ạt kéo đến bao trùm Vương Minh Minh.

“Tuyệt vời, học trưởng Tiêu Thành đã nhuần nhuyễn tinh hoa của Thanh Phong kiếm pháp, chắc chắn có thể xử đẹp Vương Minh Minh.” Một đám học sinh đứng bên dưới tán thưởng.

Vương Minh Minh bình tĩnh như không, y khẽ dời bước, linh hoạt đứng ở khẽ hở giữa một trời kiếm ảnh đang lao tới.

Xoẹt xoẹt

Kiếm ảnh quét qua người Vương Minh Minh rớt xuống ngay bên cạnh hắn, kiếm ảnh lướt ngang mang theo từng đợt gió nhẹ khiến tay áo hắn bay lất phất khiến Vương Minh Minh trông như thần linh hiện thế.

“Đệt, chuyện gì xảy ra vậy?”

Đám học sinh bên dưới ngơ ngác, Tiêu Thành cũng sửng sốt, Thanh Phong kiếm pháp của y bị phá? Làm sao hắn có thể tìm được kẽ hở? Làm sao hắn có thể đứng vào vị trí đó được?

“Một phút.” Vương Minh Minh khẽ nói làm tất cả mọi người bừng tỉnh.

Ăn may, chắc chắn là ăn may!

Tiêu Thành điên cuồng gào thét trong lòng, y lại xuất chiêu lần nữa, sắc xanh chợt lóe, cơ thể y như hóa thành gió mang theo sắc xanh chói lòa, lao thẳng về Vương Minh Minh.

“Học trưởng Tiêu Thành nghiêm túc rồi, Vương Minh Minh chết chắc!”

“Đây là tiểu cảnh giới của Thanh Phong kiếm pháp, học trưởng Tiêu Thành không hổ là thiên tài Tiêu gia.”

Vô sô lời khen rầm rì vang lên lại khiến Vương Minh Minh hơi lộ vẻ khinh thường.

“Minh Minh sẽ không có chuyện gì chứ?” Phụ nhân ngồi bên cạnh Vương Nguyên lo lắng nhìn lên lôi đài.

“Yên tâm, chỉ một tên như Tiêu Thành làm sao sánh được với tư chất của Minh Minh?” Vương Nguyên khinh bỉ, nói năng cực kỳ khí phách.

Trên đài, sắc xanh rợp trời, kiếm quang liên tục chớp lóe, kiếm khí sắc bén chật ứ cả không gian, chẳng phải là thứ mà một võ giả cấp bảy bình thường có thể chịu được.

Tốc độ của Tiêu Thành rất nhanh, còn nhanh hơn cả cực hạn bình thường khi luyện công của y, y tin rằng dù là võ giả cấp tám cũng không dám tùy tiện tiếp chiêu.

Nhưng chỉ một giây sau đó, Tiêu Thành lập tức ngơ ngác, người ở dưới đài cũng ngây ra như phỗng, mới nãy Vương Minh Minh lại dịch một bước đứng ở chỗ góc chết của kiếm pháp, tài tình tránh thoát được một chiêu, hắn còn nhàn nhã nhắc: “Hai phút rồi đấy, ngươi mà còn ngây ra đó nữa thì mất tong mười phút đấy.”

Học sinh bên dưới: “...”

“Ngươi, ngươi chết ngay cho ta!” Tiêu Thành nổi điên mất hết lý trí, kiếm phát bắt đầu không có quy luật, y chỉ tung hết kiếm này tới kiếm khác nhăm nhe lấy mạng Vương Minh Minh.

Vương Minh Minh nhàm chán tránh né không ngừng, cũng không biết do cố tình hay vô ý mà lần nào hắn cũng trùng hợp đứng đúng vào góc chết của kiếm pháp, làm Tiêu Thành tức tới muốn ói máu.

“Sáu phút...bảy phút, ài.” Mười phút trôi qua, Vương Minh Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta đã nhường ngươi cả mười phút rồi mà không đánh trúng ta được một cái luôn hả?”

Học sinh bên dưới: “...”

Dư Thanh cũng sững sờ, hắn không tin nổi vào mắt mình, sao Vương Minh Minh lại có thể mạnh đến vậy?

“Chết cho ta.” Tiêu Thành phẫn nộ gầm lên, y ngưng tự toàn bộ nguyên khí thành một chiêu kiếm đâm thẳng vào yết hầu của Vương Minh Minh.

“Ngươi vẫn chưa nhận ra chênh lệch giữ ta và ngươi?” Vương Minh Minh than nhẹ, hắn nâng tay phải lên, dáng vẻ trông hệt như một cao thủ vô địch.

Coong

Tiêu Thành khựng lại, trường kiếm tẩm đầu nguyên khí cũng không di chuyển được nữa, bởi nó đang bị hai ngón tay kẹp lại, nguyên khí trên khí đã trở nên tán loạn, hai ngón tay mạnh mẽ ghìm chặt khiến y dù cố đến cách mấy chẳng thể rút kiếm ra được.

“Thanh Phong kiếm pháp?” Vương Minh Minh chế giễu, ngón tay hắn hơi dùng lực một chút bẻ gãy trường kiếm, lưỡi kiếm hóa thành vô số mảnh vỡ bắn ngược về phía Tiêu Thành.

Phập phập

Tiêu Thành đứng đấy không nhúc nhích, hoặc là nói y không thể tránh né kịp, bảy tám mảnh kiếm vỡ đã găm chặt vào cơ thể y khiến y thét lên đau đớn: “A...”

“Hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai ta chưa?” Vương Minh Minh nhìn Tiêu Thành, chế nhạo: “Ta đã nói rồi, ta là người có vận khí lớn, sao ngươi lại không tin cơ chứ?”

“Vận khí lớn...” Khóe miệng Vương Nguyên ngồi bên dưới co giật, con trai hắn ra sao hắn hiểu rõ nhất, vận khí lớn cái gì chứ, toàn là dùng tiền để đắp ra thôi.

Học sinh dưới đài biến sắc: “Chuyện gì xảy ra vậy, tai sao Vương Minh Minh lại trở nên mạnh như vậy?

“Ngươi, ngươi giở trò!” Tiêu Thành phẫn nộ.

“Giở trò cái đầu ngươi, xem đây.” Vương Minh Minh khinh thường cười, hắn thả uy áp ra, võ giả cấp bảy!

“Oa, Vương Minh Minh cũng là võ giả cấp bảy luôn rồi, không hổ là người có khí vận lớn.”

“Minh Minh ca ngầu quá, sau này y chắc chắn sẽ trở thành cường giả mạnh nhất.”

“Không đúng, Tiêu Thành cũng là võ giả cấp bảy, sao có thể thua thảm hại như thế được?” Có học sinh nghi ngờ.

Vương Minh Minh cao ngạo không tiếp tục che dấu khí thế của võ giả cấp bảy, hắn vung một quyền lên, không khí xung quanh nháy mắt nổ tung: “Nhìn cho kỹ, ông đây còn là luyện thể võ giả!”

“Luyện thể võ giả?”

Tất cả mọi người nghe vậy đều bừng tỉnh, Vương Minh Minh mới là thiên tài chân chính, không chỉ tu vi đạt đến võ giả cấp bảy mà thuật luyện thể còn mạnh hơn cả!

Sắc mặt Tiêu Thành như tro tàn, lúc này y cũng đã hiểu rõ sự chênh lệch giữa bản thân và Vương Minh Minh, cách biệt như trời với đất!

“Bây giờ, giao một nghìn nguyên tệ ra đây.” Vương Minh Minh cười lạnh, hắn không quên vụ đặt cược, lần này đến đây tham gia tỷ thí không chỉ để ra vẻ mà chủ yếu là để kiếm tiền.

“Vương Minh Minh, trò nên biết điểm dừng.” Một vị đạo sư bước đến.

“Dừng cái đầu ngươi.” Vương Minh Minh bỗng điên tiết, hắn chỉ thẳng vào vị đạo sư nọ: “Lâm Thần ngươi nghe cho rõ, ông đây thôi học, không phải bị ngươi đuổi mà là thôi học, đếch thèm học nữa!”