Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 58: Chờ ta thành thần rồi sẽ chống lưng cho ngươi



Chương 58. Chờ ta thành thần rồi sẽ chống lưng cho ngươi

“....Chuyện gì vậy?” Đám học sinh bên dưới ngơ ngác, sao lại gây hấn với cả đạo sư luôn rồi?

“Trong thời gian cuộc thi săn bắn diễn ra, Dư Thanh truy sát bọn ta, những chuyện như truy sát các học sinh mà Thanh Nguyệt Học Viện cũng làm ra được, ta quả thật bội phục, còn nữa, ngươi lên thiên võng nói rằng ngươi muốn đuổi ta? Không cần ngươi đuổi, ông đây tự thôi học, Tiêu Thành ngươi mau giao một nghìn nguyên tệ ra cho ta, nếu không thì tốt nhất đừng bước ra khỏi cổng Thanh Nguyệt Học Viện!”

Lúc này Vương Minh Minh đã trở mặt hoàn toàn, nói hết tất cả mọi chuyện trước mặt mọi người.

“Đạo sư truy sát học sinh? Thật hả?” Học sinh dưới lôi đài bắt đầu nhốn nháo, một khi chuyện này bị truyền ra nhất định sẽ gây nên một đợt sóng gió.

...

Thần Ma đạo tràng

Thang Nguyệt Lộ chơi bàn xoay còn Giang Thái Huyền đang coi thiên võng.

Tin tức mới nhất trên thiên võng là về việc Vương Minh Minh quyết chiến thắng lợi còn bẫy được một nghìn nguyên tệ tiền đặt cược với Tiêu Thành, kiếm được không ít.

Mà tình tiết hấp dẫn nhất là Vương Minh Minh trở mặt với Thanh Nguyệt Học Viện, lúc trước Lâm Thần còn lên thiên võng nói muốn đuổi học Vương Minh Minh, giờ thì hay rồi, ngươi ta tự chủ động nghỉ học luôn.

Không phải do bị ngươi đuổi!

Giang Thái Huyền bật cười, sau chuyện lần này phỏng chừng Thanh Nguyệt Học Viện còn nảy lên suy nghĩ giết Vương Minh Minh luôn ấy chứ, có nhiều học sinh tới coi tỷ thí như thế, mà hắn lại ở trên đài nói hết mọi chuyện, ảnh hưởng quá lớn.

Còn bây giờ chắc hẳn hai cha con họ đang đến đây nhỉ?

Như Giang Thái Huyền dự đoán, chẳng bao lâu sau, hai cha con Vương Nguyên liền xuất hiện trước mặt y, dáng vẻ lén lút thậm thò sợ bị người khác phát hiện.

“Tràng chủ, bọn ta tới rồi.” Vương Nguyên kích động nói, nom còn sốt ruột hơn cả Vương Minh Minh.

“Hoan nghênh.” Giang Thái Huyền rất hoan nghênh hai cây rụng tiền này.

“Tràng chủ, Thần Võ Kinh, tiên thiên, trúc cơ lần trước ta nói, mỗi thứ đều lấy một phần, thêm một viên Thần Ma đan nữa.” Vương Nguyên xoa xoa tay.

“Nhị vị kiếm được không ít nhỉ.” Giang Thái Huyền mỉm cười, hắn lấy một viên Thần Ma đan và công pháp đưa cho Vương Minh Minh, y thu vào mi tâm để về truyền lại cho cha già.

Giang Thái Huyền nhận tiền, kiểm kê lại tài sản.

Sau khi Vương Nguyên có được Thần Ma đan thì trực tiếp nuốt xuống, bắt đầu tu luyện thanh tẩy cơ thể, đả thông kinh mạch.

“Kích Hoạt Chi Thủ? Tràng chủ, mau, ta muốn thức tỉnh huyết mạch.” Vương Minh Minh kích động nói.

Giang Thái Huyền liếc nhìn y, sau đó quét hình một lúc rồi thờ ơ nói: “Tốt nhất đừng, ngươi không có huyết mạch đặc biệt.”

Vương Minh Minh ngẩn người, lại nhìn về phía Thanh Nguyệt Lộ, y hâm mộ ghen tỵ nhìn chằm chằm Kích Hoạt Chi Thủ, rồi lại bỏ qua không tranh nữa.

Không bao lâu sau, Vương Nguyên tỉnh lại, nguyên khí nội thể càng thêm đậm đặc, uy áp cũng cường đại hơn không ít: “Ha ha, thật tốt quá, ta đột phá lên tiên thiên cao cấp rồi! Thân thể, kinh mạch đều thanh tẩy, càng thêm cứng rắn!”

“Cha.” Vương Minh Minh hơi khó chịu, viên Thần Ma đan mà y uống trước đó chỉ đả thông được một nửa kinh mạch của y.

“Con trai yên tâm, chờ cha người thành thần rồi nhất định sẽ chống lưng cho ngươi, sau này ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm một con sâu gạo, ăn no chờ chết là được.” Vương Nguyên yêu thương vỗ vai Vương Minh Minh.

Vương Minh Minh: “...”

Lạch cạch

Thang Nguyệt Lộ sửng sốt đánh rơi kim tệ, con mẹ nó đây là cha rượt của Vương Minh Minh thật hả?

Giang Thái Huyền cũng giật mình, Vương Nguyên định sau này tự mình kiếm tiền tự mình dùng, không lo cho con trai nữa?

Vương Nguyên trông thấy sắc mặt khó coi của trong trai, hắn nhíu mày thở dài: “Con trai, tu luyện quá khổ cực...”

“Ông mơ đi, là ta đã dẫn ông tới chỗ này đấy.” Vương Minh Minh tức giận, không hổ là cha ruột mà.

Vương Nguyên cười khan, hắn xua tay nói: “Chẳng phải là nói đùa thôi sao, lâu lắm rồi hai cha con ta không đùa giỡn như vậy, thôi không nói nữa, để cha mua thêm cho ngươi một ít linh khí tiên thiên.”

“Cha, ta muốn một viên Thần Ma đan.” Vương Minh Minh nói.

“Tự đi mà mua, chẳng phải ngươi mới hố Tiêu Thành một nghìn nguyên tệ à, giờ sắc mặt mấy lão già bên Tiêu gia đen như đít nồi ấy.” Vương Nguyên nói.

“Nhưng Thần Ma đan tới mười nghìn....” Vương Minh Minh bĩu môi.

“Cho ngươi dùng Thần Ma đan mới lãng phí ấy, thôi, ta mua cho ngươi một phần linh khí tiên thiên để nâng cao tu vi, tới lúc đó hai cha con ta lên Yêu Thú Sơn Mạch một chuyến.” Vương Nguyên nói.

Giang Thái Huyền không nói gì lẳng lặng nhìn dáng vẻ sốt sắng của Vương Nguyên, chỉ cần có tiền, hắn mặc kệ bọn họ muốn làm gì.

Cha con Vương Nguyên hài lòng mua thêm hai sợi linh khí tiên thiên, xài hết tiền mang theo bên người.

Lần này Thanh Nguyệt Lộ không may mắn như lúc trước nữa, nàng tiêu sạch năm trăm kim tệ vẫn không lấy được chiêu thức thần cấp.

“Các người là ai? Dám bước vào cấm địa của Thanh Nguyệt Học Viện!”

Ngay khi cha con Vương Nguyên và Thanh Nguyệt Lộ định đi về thì vị năm bóng người chặn đường quát lớn.

“Ngươi là Trương Chấp sự? Tuy rằng nơi này thuộc về Thanh Nguyệt Học Viện nhưng bọn ta không trộm không cướp, sao không thể đến đây?” Vương Nguyên nhíu mày.

Thang Nguyệt Lộ lạnh lùng khinh miệt nhìn đám người Trương Chấp sự.

“Không trộm không cướp? Dược điền của Thanh Nguyệt Học Viện nằm ở hướng đó, ta có lý do nghi ngờ các ngươi đến trộm dược liệu của học viện, ta mặc kệ các ngươi là ai, hiện tại theo ta quay về học viện chịu trừng phạt.” Trương Chấp sự lạnh giọng nói.

Lần này hắn mang theo bốn người, một người trong số đó là cao thủ tiên thiên, hắn nhất định phải lấy được dược điền và tra rõ bí mật bên trong đó, nếu là bảo vật cao cấp, hắn sẽ không báo lên, nhưng nếu là bảo vật cấp thấp thì hắn sẽ báo cáo với học viện nhằm hưởng chút công lao.

“Trương Chấp sự, dược điền này đã được phân cho ta, mà ta cũng đã giao đủ số cho tháng này, cho dù bọn họ có trộm đồ cũng không liên quan gì đến Thanh Nguyệt Học Viện các ngươi?” Giang Thái Huyền đi ra, lạnh lùng nói.

“Há, dược điền thuộc về ngươi? Tên nô tài thấp kém như ngươi tự mình nhìn cho rõ, đây là khế đất của rừng Thanh Nguyệt, ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô tài trông chừng dược điền mà thôi, còn tưởng mình là người thật à?” Trương Chấp sự cười miệt thị, vừa nói vừa lấy một tấm da thú ra.