Thần Y Tái Sinh

Chương 86: Khó xử sao?



Giang Lâm mỉm cười, phiền muộn trong nháy mắt không còn một chút nào.

Bao nhiêu phiền muộn trong anh cũng không ai thấu, Thái Mẫn tvô cùng dịu dàng này khiến cho Giang Lâm quên hết mọi ưu phiền.

Giang Lâm vào trong xe.

"Làm sao em lại tới đây?"

Hôm nay Thái Mẫn mặc một chiếc váy đen, cổ trắng như tuyết, bộ ngực căng tròn quyến rũ.

Do váy rất ngắn nên chỉ che chắn được một phầnđùi của cô, một đoạn đùi trắng mịn như tuyết lộ ra khiến cho người nhìn không nhịn được mà nảy sinh suy nghĩ muốn khám phá phong cảnh dưới bộ váy đó.

Người phụ nữ tản ra một mùi hương vô cùng quyến rũ và thu hút, khiến cho Giang Lâm không nhịn được phải hít sâu một cái.

Đây là yêu tinh mà!

"Từ sau nhiều chuyện, rất nhiều người muốn tới đón anh."

Thái Mẫn cười một tiếng.

“Anh em Dương gia, thương hội Phương gia, Triệu gia, nhưng họ lo lắng nhiều người cùng xuất hiện cùng một lúc như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt."

"Cho nên cuối cùng quyết định em tới đây."

Giang Lâm cười khổ một cái.

"Giúp anh cảm ơn bọn họ, làm phiền họ rồi."

Anh là một người thông minh, biết rõ vụ án ở quán trà vào buổi sáng ngày hôm nay, đối với anh vừa nặng vừa nhẹ, nếu là nặng thì vào tù bóc lịch, nếu nhẹ thì không có việc gì về nhà đi ngủ.

Bây giờ không có vấn đề gì, bình an đi ra khỏi sở cảnh sát, còn một mình thuộc hạ Triệu Chí Thần gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, hiển nhiên là do Triệu Chí Thần với Dương Khâm sắp xếp.

"Anh cũng biết mình đem phiền phức về cho mọi người sao?"

Thái Mẫn đưa tay khẽ vỗ mặt của Giang Lâm.

"Vì một người phụ nữ, anh biết có thể sẽ bị ngồi tù, thế mà anh vẫn giết người, anh thấy có đáng giá không?"

Giang Lâm ngửa đầu.

"Anh cũng không biết có đáng giá hay không, nhưng mà anh và Hứa Vân còn chưa ly hôn, cô ấy xảy ra chuyện, anh cũng không thể ngồi im không để ý?"

Thái Mẫn hỏi lại một câu.

"Người Hứa gia không có thiện cảm đối với anh, cô vợ nhỏ của anh cũng không có cảm tình với anh, anh không tính ly hôn sao?"

"Anh muốn ly hôn, chỉ là..."

Giang Lâm cũng không có giấu giếm.

"Anh không có quyền lợi ly hôn."

"Chỉ có Hứa Vân chủ động nói ly hôn, anh mới có thể ly hôn, một mình anh là không thể đơn phương."

"Anh muốn rời khỏi Hứa gia thì phải hoàn thành điều kiện của Hứa Vân."

Thái Mẫn hiếu kỳ hỏi.

"Hứa Vân vẫn chưa có nói ly hôn với anh?"

"Thật ra Hứa gia lúc trước muốn anh ly hôn, nhưng sau đó..."

Giang Lâm lúng túng cười nói.

"Chẳng qua là anh mặt dày."

Nhớ tới quãng thời gian đó, Giang Lâm cũng không rõ, vì thực sự anh không phải là người tên Giang Lâm thực sự.

"Thật xin lỗi! "

Cảm nhận được tâm trạng của Giang Lâm, Thái Mẫn cũng có chút buồn bã, nắm chặt lấy tay của Giang Lâm.



"Không nên nhắc lại những chuyện này với anh."

Tay của người phụ nữ rất mềm mịn lại còn ấm áp.

Giang Lâm bình tĩnh lại, sau đó cười nói.

"Không sao cả, mọi việc đều đã qua."

Anh muốn rút tay về, nhưng lại bị Thái Mẫn nắm chắc lấy, không chịu buông ra.

Thái Mẫn nắm chặt tay Giang Lâm.

"Hứa Vân bây giờ không nói chuyện ly hôn với anh sao?"

"Không chắc."

Giang Lâm híp mắt lại.

"Anh và Hứa Vân là người của hai thế giới khác nhau."

Hứa Bắc Điền và Diệp hạthì thất vọng, Hứa Vân luôn xa cách, cho nên Giang Lâm biết hai người sớm muộn cũng sẽ có ngày kia.

Bây giờ Hứa Vân không đòi ly hôn, chẳng qua gần đây biểu hiện anh tốt hơn mà thôi.

"Hứa Vân có đưa ra điều kiện gì không?"

Thái Mẫn một chân đạp ga, sắc mặt có một chút thay đổi, cô mong anh sớm ngày tự dó.

"Không, chỉ là anh tự đặt từ trước."

Giang Lâm mỉm cười.

"Nhưng mà đối với anh bây giờ thì điều kiện này quá khó khăn."

Thái Mẫn cười duyên một tiếng.

"Khó khăn? Là chuyện gì?"

Giang Lâm dựa lưng vào trên ghế.

"Thật ra là bản thân anh cũng xem như mang ơn Hứa gia, anh muốn khôi phục vinh quang Hứa gia."

"Két!"

Thái Mẫn đạp chân phanh một cái, tốc độ của xe giảm đột ngột, sau đó mới khôi phục lại tốc độ bình thường.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng trở nên lạnh lùng không biết từ bao giờ.

"Dã tâm thật là lớn."

"Sao anh lại muốn thế?"

"Khác nào tự tìm khó!"

Cô lo lắng nói với Giang Lâm.

"Anh không nên bị cuốn vào trong chuyện này, càng không nên nghĩ đến việc này nữa."

"Nếu không, sẽ là tự mình làm khó mình."

Thái Mẫn liếc mắt nhìn anh, rất là tức giận nhưng lại mang theo một chút quan tâm.

Giang Lâm ngẩn ra, sau đó lên tiếng hỏi.:

"Có chuyện gì sao?"

"Không nói cho anh biết được."

Thái Mẫn trả lời lại ngay.



"Một gia tộc muốn giành vinh quang, nhất là gia tộc thượng lưu, anh phải hiểu không đơn giản.”

"Ầm!"

Ngay lúc Giang Lâm đang hiếu kỳ định hỏi, thì nghe một tiếng vang thật lớn.

Một chiếc xe va chạm với một chiếc khác đang sang đường.

Kính xe bể tan tành, văng khắp nơi, những chiếc xe đi ở phía sau không né tránh kịp nên cũng va chạm với nhau, cả một đoạn đường trở nên vô cùng lộn xộn.

Mấy chiếc xe mất lái cũng lao về phía xe của Thái Mẫn và Giang Lâm.

"Cẩn thận!"

Giang Lâm giữ lấy vô lăng của Thái Mẫn, hỗ trợ cô né tránh mấy chiếc xe bị mất lái, sau đó thò một chân qua để đạp chân phanh.

Chiếc xe dừng lại ở bên đường, chiếc xe không bị hư hao chút gì, nhưng mà gương mặt của Thái Mẫn hơi đỏ.

Chân trái của Giang Lâm, không chỉ có đạp chân phanh, còn đè lên trên đùi của cô.

"Xảy ra chuyện gì không biết, anh xuống xe xem một chút."

Giang Lâm cũng không để ý đến những thay đổi nhỏ này của cô, nhanh chóng rút chân ra mở cửa xuống xe.

Thái Mẫn cũng xuống xe đi theo sau anh.

Rất nhanh, Giang Lâm với Thái Mẫn đi đến chỗ tai nạn nghiêm trọng nhất.

Đầu của chiếc xe kia đã bị đụng móp hết, chỉ còn phần đuôi xe là nguyên vẹn, trên ghế lái có một phụ nữ trẻ tuổi đã bị hôn mê, máu thì đang chảy rất nhiều.

Trên mặt đường đã loang đầy xăng, xăng đang không ngừng chảy ra, mùi càng ngày càng khó chịu.

Mà bên cạnh chiếc xe khác, có mấy người nam nữ đang đứng, có một người thanh niên có chiếc mũi ưng đang cầm điện thoại nói chuyện, thờ ơ, lạnh nhạt không quan tâm tới chuyện vừa xảy ra.

Mấy người đi cùng anh ta vẫn đang nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến tai nạn vừa xảy ra thành chuyện to tát gì.

"Này, xăng đang chảy ra, trên xe kia còn có người bị thương."

Giang Lâm nói với bọn họ.

"Mọi người di chuyển xe ra chỗ khác, nếu không sẽ có người chết."

"Biến đi, đừng có nhiều chuyện."

Người thanh niên mũi ưng tắt điện thoại, chỉ vào Giang Lâm nói.

"Chờ cảnh sát tới xử lý."

Mấy người khác hài hước nhìn Giang Lâm rỗi hơi nhiều chuyện.

"Nhanh, nhanh đưa xe ra chỗ khác."

"Nếu không xe sẽ cháy, người bị thương sẽ gặp nguy hiểm!"

Giang Lâm chạy đến bên cạnh chiếc xe kia, ngửi được mùi xăng càng ngày càng nồng đậm, anh tự tay kéo cửa xe, nhưng do cửa xe đã bị biến dạng, không mở ra được.

Chỉ có cách di chuyển chiếc xe của người đàn ông kia đi chỗ khác, hạ kính chắn gió xuống, Giang Lâm mới cứu được người ra.

Giang Lâm lại lần nữa hô.

"Di chuyển xe ra chỗ khác, bây giờ mà cháy sẽ chết người."

"Có chết hay không thì liên quan gì đến tôi?"

Người thanh niên mũi ưng chỉ tay vào mặt Giang Lâm mắng to.

"Phá hỏng hiện trường tai nạn, ai chịu trách nhiệm đây…"

"Bốp!"

Lời còn chưa kịp nói hết câu, Giang Lâm đã tiến tới, tát cho người thanh niên này một cái.