Tháng Năm Yên Bình

Chương 1: Quay trở lại



Vào một buổi chiều,

Sau khi một đợt khách rời đi, quán trà sữa lại trở nên vắng lặng. Ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa phủ lên một màu vàng óng, ông chủ ở đây đặc biệt treo thêm trên tay nắm cửa gỗ một chùm chuông nhỏ trông rất dễ thương.

Nhân viên của tiệm nhân lúc rảnh trốn phía sau quầy thu ngân xem phim tình cảm, đang xem dở chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, có khách vào.

Nhân viên vội vàng tắt điện thoại, lấy thực đơn nước uống đưa tới chỗ cậu: “Anh dùng gì ạ?”

“Một ly trà sữa nhài lớn.”

Vị khách mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần jean, tuổi tầm chừng mười tám mười chín, trông như mới vừa tốt nghiệp cấp ba nhưng điềm tĩnh hơn nhiều so với mấy đám nhóc nhoi nhoi ngoài kia.

Khóe mắt nhướng lên nhưng mí mắt hơi rủ xuống, hình như bị cận nhưng không nặng lắm, nhưng do thói quen vẫn híp híp mắt lại, ánh mắt nhìn có vẻ dịu dàng, ôn nhu.

Những đồ vật trong này mang một vẻ đẹp khiến cho con người ta hứng thú. Có lẽ là do nhân viên nhìn chằm chằm cậu ấy khá lâu, cậu nhận ra được ngẩng đầu lên chớp mắt khẽ mỉm cười.

Làn da của cậu trắng mịn như tuyết, khóe mắt cong lên hệt như một móc câu nhỏ, giống hệt mấy yêu ma trong tiểu thuyết kinh dị, hay như loại nửa đêm xuất hiện làm người ta say mê, thần trí điên đảo.

Nhân viên đỏ mặt xoay người đi pha trà sữa, bên ngoài vẻ mặt nghiêm túc làm việc, bên trong nội tâm điên cuồng gào thét: “Đẹp trai quá đi!!!”

Vị khách đẹp trai kia nghiêm túc nhìn lại chính mình, nhìn những tia nắng trên lòng bàn tay, xoa xoa ngón tay vuốt vuốt vành tai. Sau đó cậu vui vẻ giẫm lên cái bóng dưới chân mình.

“Chậc chậc” Một giọng nói phát ra, “Thật là ngớ ngẩn.”

Vị khách theo bản năng nhìn về phía nhân viên đang quay lưng về phía mình, giọng nói vừa rồi không hẳn là nhỏ nhưng nhân viên kia dường như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đang thơ thẩn bỏ thêm đá vào trà sữa.

Vị khách nhỏ giọng nói: “Ngớ ngẩn cái đầu anh? Anh đến cái bóng còn không có?”

Một cơn gió đầy giận dữ thổi qua làm chuông treo trước cửa kêu leng keng leng keng.

Cô nhân viên bị làm cho rùng mình, tưởng máy điều hòa lại bị trục trặc, bắt gặp vị khách nở một nụ cười ngây thơ vô tội làm cho cô đỏ bừng mặt.

Nhưng thứ mà cô không thấy được chính là bên cạnh vị khách kia còn có một con ma tóc dài đang giận dữ la hét ầm ĩ: “Cậu cố ý gây chuyện!!!”

“Cảm ơn.” Hạ Minh Thâm chẳng thèm đếm xỉa, lấy trà sữa xong bước đi để mặc con ma tóc dài thì giận đùng đùng la hét bay phía sau.

…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…

Hạ Minh Thâm cầm ly trà sữa thỏa mãn uống. Trà sữa bỏ đá một lượng vừa phải, vừa đủ để xua tan đi chút nào đó cái thời tiết nóng râm ran cuối tháng tám.

Con ma kia thấy vậy sau một lúc lại mất bình tĩnh, đáng thương cúi người sát tới hỏi: “Ngon không?”

Hạ Minh Thâm gật đầu: “Rất ngon.” Đưa ly trà sữa qua, “Anh có muốn thử không?”

Con ma tóc dài vén mái tóc lên, để lộ chuỗi vòng cổ hình đầu lâu trên cổ.

Ngực hắn xăm một hình xăm lớn lòe loẹt, tóc tai thì nhuộm highlight đủ màu, trông như một hoàng tử bé của hộp đêm.

Con ma tóc dài nhìn trà sữa than thở nói: “Chết lâu quá rồi, không uống được.”

“Thừa biết là anh uống không được, mà ngửi một chút cũng được đó anh Bạch Tuộc.”

Con ma tóc dài đó là ‘anh Bạch Tuộc’, tên thật là Chương Vũ, hắn buồn bã nằm nhoài bên cạnh ly trà sữa hít một hơi thật sâu, thở dài nói: “Em gái tôi cũng thích cái này, thì cũng là con gái mà, có thể hiểu được. Mà cậu là một thanh niên trai tráng, vừa mới sống lại sao không đi uống mấy chầu bia ăn mừng mà lại đi uống ba cái loại đồ uống vừa ngọt vừa béo này vậy?”

Hạ Minh Thâm nhai viên trân châu, nhồm nhoàm nói: “Bạn cùng phòng trước đây của tôi thích uống cái này.”

Chương Vũ ác ý hỏi: “Nữ?”

“Là nam.” Hạ Minh Thâm bổ sung thêm, “Bạn học chung hồi cấp ba, hai chúng tôi hồi đó cùng thuê một căn phòng gần trường để thuận tiện đi học luôn.”

Chương Vũ ít nhiều cũng đã bốn năm quen biết cậu, Hạ Minh Thâm cũng đã làm ma được ba năm mà anh Bạch Tuộc lại càng lâu hơn nữa, lâu đến nổi những chuyện trước đây có nhớ cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Dù sao thì thế giới này thay đổi quá nhanh, những người không thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống đều sẽ dần bị lãng quên, mà cậu thì luôn tâm sự về những chuyện trước đây với các anh em ma của mình, giống như Phát Tiểu người đã nhiều năm không gặp bỗng nhiên gặp lại, muốn cố gắng nhớ lại những kỉ niệm những năm tháng cùng nhau nghịch bùn tắm sông, mặc quần rách đáy…nhưng đầu óc thì vẫn trống rỗng, những hồi ức đó dường như đã hoàn toàn không còn một chút gì nữa.

Chương Vũ trước đây chưa bao giờ hỏi về quá khứ của Hạ Minh Thâm, nhưng bây giờ thì khác đặc biệt cậu còn là một con ma bỗng nhiên được bất ngờ sống lại vì thế nên hắn vô cùng muốn hỏi: “Vậy bạn của cậu còn ở trong thành phố này không? Nếu mà thấy cậu chắc sẽ rất ngạc nhiên cho mà xem.”

Hạ Minh Thâm: “Cậu ta lên đại học nên ra tỉnh khác rồi, lâu rồi không thấy về đây.”

Cậu nhớ lại: “Khi đó tôi chỉ là một sinh viên nghèo, hiếu thắng, thích ganh đua lại thích đánh đố. Không có tiền mời cậu ta ăn tối nên đánh cược vào cái này. Nhạc Khuynh thích uống trà sữa nên gọi món này, lúc nào cũng vậy, vừa rẻ vừa đã thèm, tôi uống chung đâm ra cũng thành thói quen.”

Chương Vũ lại hết chuyện để nói: “Nhưng nay cũng đã bảy năm trôi qua rồi, cậu ta chắc cũng đã thành công có nhà có xe, còn cậu vẫn chỉ là một sinh viên nghèo.”

Hạ Minh Thâm lườm hắn, đúng lúc có hai cô gái đi qua nhìn thấy cậu ánh mắt trừng trừng cảm thấy rất đáng sợ, đi sát vào tường nhanh chóng bỏ chạy như vừa thấy quỷ.

Chương Vũ cười ha hả.

…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…

Bọn họ đi dạo xung quanh trường đại học, lúc này là mùa khai trường, ban ngày sau khi làm báo cáo xong các tân sinh viên đều tụ tập lại vào chiều tối, dạo quanh khu phố quanh trường để bắt đầu làm quen với hoàn cảnh. Gặp gỡ một vài người cùng chí hướng, chỉ cần nói một vài câu là có thể trở thành bạn bè thân thiết, tiếng la hét gọi bạn gọi bè thỉnh thoảng cũng vang lên từ mấy con đường, mấy con ngõ.

Bảy năm trước, nếu như không có tai nạn bất ngờ thì Hạ Minh Thâm đáng lẽ bây giờ cũng là một trong số bọn họ.

Cũng sẽ chẳng có bóng ma học sinh nào đen đủi hơn cậu —- kết quả thi đại học vừa công bố, kỳ nghỉ tuyệt vời sắp sửa bắt đầu, chỉ vì một người lái xe trong lúc mệt mỏi đã khiến tất cả niềm hạnh phúc này vỡ tan, vụt mất khỏi tay cậu.

Cha mẹ Hạ Minh Thâm mất sớm nên đám tang cũng chỉ có vài người bạn đến dự, ai cũng khóc rất nhiều. Nhưng hai tháng sau cuộc sống lại trở về như cũ, đường ai nấy đi, ai làm việc nấy, dần dần chỉ lúc mấy dịp thanh minh tảo mộ mới có thể nhìn thấy được một vài người quen.

Hạ Minh Thâm nghe được từ những con ma xung quanh, mấy con ma nhỏ bé như cậu sẽ không tồn tại lâu cỡ tầm chưa đầy ba ngày sau đó bọn họ sẽ tự động biến nhất. Vì thế cậu cũng không cảm thấy buồn nhiều, cậu lần lượt đi từ biệt từng người bạn của mình, cũng chẳng quan tâm người ta có nghe hay nhìn thấy không, một mình lảm nhảm rất nhiều, sau đó yên tâm nép mình trong căn hộ của mình và Nhạc Khuynh, chờ đợi tới ngày không một tiếng động biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng không…

Một tháng sau, Nhạc Khuynh nhận được thông báo nhập học từ các tỉnh khác, xách vali và rời đi không một chút do dự. Một tháng sau, cậu vẫn không biến mất, lại mất đi quyền sống trong căn phòng đó — tiền thuê phòng đã đến hạn nộp và căn phòng đó phải cho người khác thuê.

Hạ Minh Thâm không phải là một con ma mạnh mẽ nắm giữ một sức mạnh lớn như quỷ, cũng không thể nào đột nhập vào nhà người khác, cũng không thể nào di chuyển đến một khoảng cách quá xa để đến sống trong ngôi nhà cũ ông nội để lại.

Vì thế cậu cứ vậy lang thang vất vưởng khắp nơi chờ đợi tới ngày tan biến.

Nhưng ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, Hạ Minh Thâm vẫn như vậy, vẫn luôn ‘sống’ tốt. Cứ như vậy mà cậu đã tồn tại ở thế giới này được bảy năm.

Tình huống như vậy thật sự là rất hiếm thấy, bởi vì chấp niệm của cậu không nhiều, mặc dù ra đi đột ngột nhưng cậu vẫn chấp nhận sự thật đó. Không giống như Chương Vũ, còn một nỗi lo về đứa em gái nhỏ ở nhà, khi thấy được cô bé ấy trưởng thành và sống một cuộc sống hạnh phúc vào một ngày nào đó anh ấy mới cam lòng tan biến.

Cho đến một ngày, một người đàn ông mặc vest đen tới tìm cậu. Anh ta tự xưng là nhân viên có liên quan trong vụ tai nạn xe năm đó, Hạ Minh Thâm đáng lẽ sẽ không chết vì thế cho nên linh hồn mới có thể tồn tại trên thế giới lâu như vậy.

Bọn họ đã phát hiện ra sai lầm này nên bây giờ muốn sửa chữa nó.

Để tạ lỗi, người mặc vest đen cũng đã hoàn tất trước mọi giấy tờ cần thiết, giấy chứng nhận, thủ tục, ngay cả chứng minh thư đều là bản mới nhất.

Hạ Minh Thâm trước khi chết có kê khai nguyện vọng đậu đại học C, người đàn ông cũng đã dùng một thủ đoạn nào đó xâm nhập vào hệ thống của trường, can thiệp vào dữ liệu đưa thông tin Hạ Minh Thâm vào danh sách sinh viên năm nhất, thành công dựt một slot vào trường đại học một cách hợp pháp.

Đối với cậu, thời gian đã ngưng trệ hết bảy năm nhưng giờ khắc hiện tại cuối cùng vẫn chầm chậm trôi đi.