Thánh Giới Chi Chiến

Chương 38: Hai Năm



Chớp mắt thời gian lại trôi qua hai năm, sườn đông của Hoàng Liên Sơn lại ngập tràn ánh nắng đầu mùa sau cơn mưa lớn vào buổi đêm. Thác chảy xuống lại càng thêm xối xả, mặc kệ giông tố hôm qua, dòng nước vẫn cứ trong veo không đổi.

Đám khỉ hoang chạy nhảy loạn xa, thích thú hái lượm những quả dại chín mọng còn vươn sương sớm. Những con non thì nép vào bụng mẹ, ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn khắp mọi nơi.

Lúc này, đa số sự chú ý của đám khỉ con đều đặt tại thác nước. Ở đó, một nhân loại chẳng mặc y phục đang đả tọa trên một mõm đá chênh vênh, phía trên là dòng nước chảy xiếc xối thẳng đỉnh đầu nhưng hắn dường như chẳng để tâm mà cứ bất động chịu đựng.

Qua một thời gian, hắn chợt mở mắt, thân thể thoắt cái đã nhảy ra bên ngoài dòng nước. Dưới ánh nắng mặt trời, từng giọt nước trên mái tóc tựa như viên tinh châu rủ xuống mặt đất. Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt vuốt để lộ ra diện mạo thanh tú, chiếc mũi cao cùng khóe miệng hơi nhếch lên thành đường cong. Trước ngực hắn liên tục chập trùng kết hợp với một thân cơ bắp tuyệt mỹ càng làm tăng thêm mấy phần hấp dẫn. Chẳng qua là, xung quanh ngay cả một nữ nhân còn không có nên điều này không đáng để tâm.

“Không tệ, hiện tại đã có thể duy trì được một canh giờ.” Đúng lúc này, Trác Phàm từ phía sau chợt đi tới gật đầu khen ngợi một tiếng.

Mạc Thiên Sinh đã quen với việc này nên không hề lộ ra kinh ngạc mà chỉ bình tĩnh mặc y phục vào. Đợi xong hết thảy hắn mới quay đầu cung kính hành lễ: “Đa tạ sư phụ khen ngợi.”

“Đi thôi.” Trác Phàm không nói nhiều mà quay người rời đi.

Mạc Thiên Sinh gật đầu rồi đi sát phía sau. Nương theo cước bộ, dưới đất bắt đầu xuất hiện một hàng dấu chân.

Bây giờ Mạc Thiên Sinh đã có thể mang trên mình nghìn cân phụ trọng. Tuy vậy, Trác Phàm bước đi nhanh chóng để hắn đuổi theo dần dần đuối sức nhưng không chút kêu than. Đây đã là chuyện hắn phải trải qua hằng ngày.

Hai người đi một đoạn không xa thì dừng lại. Trước mặt bọn họ là bãi đất trống, mặc kệ xung quanh cây cối xum xuê nhưng chính giữa lại không có lấy bất kỳ cỏ dại nào. Nếu ngày hôm qua trời không đổ mưa thì có lẽ bây giờ còn đầy rẫy dấu chân cùng bụi bẩn. Hiện giờ ở đó cũng chỉ là đống bùn lầy nhầy nhụa cùng chi chít hố nước nhỏ.

Bốn phía bãi đất là đá tảng được cắt thành khối vuông vức xếp chồng lên nhau cao quá ba trượng, bên ngoài chèn thêm đống đá vụn làm chúng như một bức thành lũy kiên cố.

Mạc Thiên Sinh đã quá quen thuộc, không nói không rằng liền bước vào bên trong đồng thời mang ý niệm phóng thích. Ngay tức khắc, trên tay hắn lại nhiều hơn một món vũ khí. Thiếc Nha Thương bây giờ tựa hồ đã xuống cấp, cáng thương cong vênh nhiều chỗ, mũi thương càng là biến thành hình thỏi thay vì bén nhọn như trước.

Đợi đến giữa bãi đất, Mạc Thiên Sinh chợt lộ ra vẻ nghiêm túc. Một thân ba động của cảnh giới Tụ Khí tầng bốn tức khắc tán khai. Đúng vậy, là Tụ Khí tầng bốn.

Hai năm trôi qua, nhờ có đại lượng tài nguyên thu được trước đó kết hợp với hơn một năm uẩn dưỡng, cuối cùng Mạc Thiên Sinh đã bước đầu đột phá. Kinh mạch của hắn nhờ kiên trì luyện tập mà bắt đầu cải biến cộng thêm Tinh Thần Lực cường đại làm bàn đạp nên mới trong thời gian ngắn như vậy đạt tới Tụ Khí tầng bốn.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại. Hai năm thời gian tăng lên ba tầng đối với Mạc Thiên Sinh là rất nhanh chóng tuy nhiên nếu đem so với những thanh niên đồng trang lứa khác lại vô cùng chậm chạp. Tỉ như đám đệ tử Hoàng Dược Cốc đi lịch luyện trước đó. Chỉ mới mười bốn mười lăm mà người ta đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, trong khi Mạc Thiên Sinh hiện tại đã mười tám nhưng vẫn chỉ dừng lại ở Tụ Khí tầng bốn.

Mạc Thiên Sinh hiển nhiên cũng biết được điểm này, vì thế cho nên nổ lực hắn bỏ ra lại càng thêm gấp bội. Giờ này khắc này, hắn đem nguyên lực vận chuyển khắp cơ thể, toàn bộ tinh thần đều tập trung về phía Trác Phàm ở cửa vào.

Trác Phàm cũng không hề tốn thời gian. Túi Càn Khôn bên hông phát sáng, tiếp theo đó là một bóng đen thình lình xuất hiện. Cái đầu hình tam giác to lớn ngóc lên cao quá hai trượng, thân thể dài thoàng đầy những cái vảy màu tím, cái lưỡi chữ V liên tục ló thụt, hơi thở âm trầm cùng đôi mắt chẻ dọc liên tục chú mục ở xung quanh. Cái đuôi màu xanh của nó càng là cật lực vung vẫy phát ra những âm thanh thanh thúy như chuông bạc.

“Linh thú cấp hai, Tử Thanh Xà.” Mạc Thiên Sinh hít một hơi sâu lấy bình tĩnh. Lần này hắn đối mặt không phải là đối thủ tầm thường. Con rắn trước mắt chẳng những nhanh nhẹn mà còn mang theo độc tính, chỉ cần một chút sơ sẩy liền phải nghỉ dưỡng mấy ngày. Mà hắn lại không muốn lãng phí từng ấy thời gian một chút nào.

Tử Thanh Xà liếc ngang liếc dọc, nhìn thấy Mạc Thiên Sinh cầm vũ khí trên tay, ánh mắt tràn đầy chiến ý đang hướng về phía này liền theo bản năng phát ra những tiếng xì xì. Chiếc đuôi màu xanh phía sau càng là vùng vẫy đập xuống mặt đất như thể biểu lộ thanh thế.

Trác Phàm sau khi phóng thích Tử Thanh Xà liền nhảy lên tường đá quan sát đồng thời chặn lối đi ra. Hắn muốn xem lần này Mạc Thiên Sinh sẽ đối phó thế nào.

Mạc Thiên Sinh chưa vội xuất thủ, trong mắt mơ hồ nổi lên một tầng tử quang mờ mịt. Hắn chậm rãi quan sát, đánh giá Tử Thanh Xà vài lần sau đó mới chủ động tiến lên.

Chỉ thấy bùn đất dưới chân bắn ra, đồng thời phụ trọng trên người hắn giảm đi một nửa. Thân thể sát na xông tới trước mặt Tử Thanh Xà vung mạnh Thiếc Nha Thương đánh thẳng lên đầu rắn.

Tử Thanh Xà xì xì hai tiếng, chiếc đầu tam giác thoắt cái đã co lại. Nó nhanh chóng xoay né tránh đồng thời cái đuôi giống như trường tiên (tiên = roi) quét ngang.

Một kích thất bại, Mạc Thiên Sinh vội vàng dựng thẳng Thiếc Nha Thương ngạnh kháng cự vỹ (vỹ = đuôi). Bất quá, lực lượng của Tử Thanh Xà phát ra quá lớn khiến hắn run rẩy trực tiếp bị đẩy lùi ba thước, thanh thương cắm chặt dưới mặt đất tạo thành một cái rãnh dài.

Mạc Thiên Sinh vặn vẹo gương mặt, cảm giác đau đớn truyền đến cánh tay. Bất quá, hắn không hề hoảng loạn, thương thế nhận phải cũng chẳng có bao nhiêu. Ngược lại là Tử Thanh Xà ở phía đối diện. Trên cái đuôi của nó giờ khắc này xuất hiện một vết thương nhỏ, dù không có máu tươi chảy ra nhưng đã có vài cái vảy rơi xuống.

Tử Thanh Xà như bị cơn đau kích thích liền điên cuồng lao tới. Thân thể nó đi theo đường cong có quy luật dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận Mạc Thiên Sinh. Đến khi chỉ cách chừng một thước, nó thình lình há rộng miệng, hai chiếc răng nanh giờ khắc này thình lình bật ra dài đến một xích (1 xích = 1/3 mét) hung hăng cắn mạnh.

Đối với việc này, Mạc Thiên Sinh chẳng chút nào ngoài ý muốn. Hắn chợt lùi lại né tránh, chuôi thương vung lên trực tiếp đánh ngay giữa cằm của đại xà. Bất quá, còn chưa kịp tới nơi thì bên hông bất ngờ truyền tới tiếng xé gió.

Mạc Thiên Sinh biến sắc vội vàng nhảy lên nhưng lại chậm mất một bước. Cái đuôi của Tử Thanh Xà cực kỳ nhanh quét qua, phát hiện hắn bay lên liền nhanh chóng đổi hướng.

Ở giữa không trung, Mạc Thiên Sinh nhất thời không cách nào né tránh. Ngay tại thời khắc ấy, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng. Thế là hắn buông trường côn, dùng nó làm bàn đạp né tránh trong gan tấc.

Tử Thanh Xà lại một kích thất thủ liền không cam tâm. Chiếc đuôi đánh bay Thiếc Nha Thương ghim vào bức tường đá còn thân thể sát na xoay một vòng, lợi dụng bản thân linh hoạt, nó tiếp tục hướng Mạc Thiên Sinh cắn nuốt.

Mất đi binh khí, Mạc Thiên Sinh giống như phi hổ mất đi đôi cánh liền bị đại xà truy sát. Có điều, bước đi của hắn cực kỳ quỷ dị nhiều lần né tránh được phong hiểm.

Ở bên ngoài, Trác Phàm nhìn thấy cảnh này trên khóe miệng không khỏi cười khẽ: “Cuối cùng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ mới có một chút tiểu thành. Bất quá nhiêu đó vẫn còn chưa đủ.”

Mà vừa mới dứt lời, Mạc Thiên Sinh đã bị Tử Thanh Xà đánh trúng, thân thể cứ như viên đạo pháo đụng vào một nơi khác của tường đá. Chấn động cực mạnh khiến đầu óc hắn lập tức mơ hồ, trước mắt là một mảnh đầy sao, đồng thời trên miệng còn trào ra tiên huyết.

Tử Thanh Xà xì xì hai tiếng, sát cơ mãnh liệt xông tới. Hai chiếc răng nanh bén nhọn lần nữa hiển lộ, bên trên chứa đầy độc dịch nhầy nhụa màu xanh lục.