Thánh Giới Chi Chiến

Chương 50: Một Thanh Kiếm Sắc Bén



Đứng trước khí thế ấy của Mạc Thế Khải, Trác Phàm vẫn chẳng tỏ ra chút nao núng nào. Hắn biết rõ điều này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Trên đời này làm gì có một kẻ nào tốt bụng đến mức sẵn sàng bỏ thời gian lên người của một thiếu niên như Mạc Thiên Sinh đâu, và việc phụ thân của Mạc Thiên Sinh nghi ngờ cũng là lẽ hiển nhiên.

Trác Phàm chậm rãi đứng dậy đi tới bàn trà ở giữa phòng. Hắn đặt mông ngồi xuống sau đó đưa tay ra hiệu cho đối phương cũng đả tọa.

Mạc Thế Khải thoáng nhíu mày, ông ẩn ẩn nhớ lại lời nói của Mạc Thiên Sinh trước đó. Tuy Trác Phàm bây giờ đã mất hết tu vi nhưng bản thân ông bây giờ chưa chắc có thể đấu ngang bằng với hắn được.

Thế là thoáng chần chờ một chút, sau cùng Mạc Thế Khải vẫn ngồi xuống đối diện với Trác Phàm. Dù thế, ánh mắt đề phòng cùng dò xét của ông chưa từng rời khỏi hắn dù chỉ một giây phút nào.

Giống như bị gai nhọn đâm khắp người, Trác Phàm cảm thấy không thoải mái khi bị Mạc Thế Khải nhìn chằm chằm như vậy. Hắn uống một ngụm trà sau đó ho khan nói: “Đúng như những gì ngài nghĩ, ta tiếp cận Thiên Sinh đương nhiên là có lý do.”

Mạc Thế Khải trầm mặc không nói. Thân là một thương nhân, ông hiển nhiên biết được ẩn ý bên trong. Từ thái độ của Trác Phàm, ông có thể nhìn ra đối phương không có ác ý nào. Cũng có thể Trác Phàm che giấu rất tốt nhưng ông lại tương đối tự tin ở ánh mắt của mình.

Nhưng Mạc Thế Khải nào biết, nếu Trác Phàm muốn che giấu bộ mặt thật thì dù ông có tinh tường hơn cả trăm lần cũng chẳng phát giác được chút nào.

Biết đối phương đang chờ đợi mình, Trác Phàm lại nói tiếp: “Trước mắt ta không thể nói rõ ràng mọi thứ…”

“Ta hiểu. Ai cũng có bí mật riêng của mình. Nhưng đối với Mạc Thiên Sinh…”

“Ta biết ngài lo lắng cho nhi tử của mình nhưng ngài cũng nên biết rằng ‘Đi một ngày đàng học một sàng khôn’, một Mạc Thiên Sinh ra ngoài lăn lộn vẫn tốt hơn một thiếu niên trốn trong góc phòng khóc thút thít.”

Mạc Thế Khải làm sao lại không biết điều đó, thậm chí ông còn chính mắt nhìn thấy thành quả ấy cơ mà. Nhìn nhi tử có được thành tựu như thế ông làm sao lại không vui lòng cho được. Nhưng mà nghĩ tới Trác Phàm, ông chợt cảm thấy lo lắng.

Dường như nhận ra đối phương có chút dao động, Trác Phàm lại nói tiếp: “Hẳn là nhi tử của ngài đã kể lại quá trình bọn ta gặp nhau?”

Mạc Thế Khải gật đầu.

“Ta chỉ muốn nói, ở nơi này ta không quen biết ai khác. Muốn khôi phục tu vi thì không thể tự mình làm được. Cái ta cần chính là một người đủ khả năng giúp đỡ và nhi tử của ngài chính lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ.”

“Ý của ngươi là gì?”

“Không phải rõ ràng quá sao? Ta sẽ giúp nó thành một cường giả đủ cáng đáng mọi thứ cho tới khi ta tìm được cách khôi phục tu vi.”

“Một tấm khiên?”

“Không. Là một thanh kiếm sắc bén. Và ta nghĩ rằng khắp Đại Lục Chu Thiên này không ai ngoài ta có thể làm được điều đó.”

Dựa vào đâu Trác Phàm tự tin nói ra như vậy? Đơn giản bởi vì hắn có khả năng ấy.

Mạc Thế Khải nhìn đôi mắt không chút dao động kia liền bắt đầu trầm mặc. Trác Phàm cũng trầm mặc không nói để cho đối phương suy xét.

Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Mạc Thiên Sinh đã kết thúc minh tưởng. Hắn đi ra khỏi căn phòng rồi hít một hơi không khí trong lành thật sâu. Hắn vươn tay duỗi chân như thể xua tan cơn mệt mỏi khi nhiều giờ liền phải đả tọa.

Huyền Trọng Giáp bị vô hiệu hóa khiến Mạc Thiên Sinh cảm thấy bản thân nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Chẳng qua còn chưa được bao lâu thì đôi chân hắn lại bất chợt chùn xuống, thậm chí nền đất đều có dấu hiệu nứt vỡ, bụi đất nổi lên.

Gương mặt Mạc Thiên Sinh thoáng vặn vẹo. Hắn biết điều này có nghĩa là thế nào. Quả nhiên đúng lúc ấy một giọng nói từ đằng sau vang lên: “Năm trăm cân vẫn nhẹ nhàng giải quyết đối thủ đồng cấp dù chưa dùng hết sức, không tệ không tệ.”

Trác Phàm từ đằng xa đi tới, trên khóe miệng treo lên một nụ cười quỷ dị. Mà tiếu dung ấy, Mạc Thiên Sinh đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi. Một khi nó xuất hiện cũng đồng nghĩ với việc hắn phải đối mặt với phương án luyện tập mới.

“Sư…Sư phụ. Một nghìn năm trăm cân hình như có hơi…”

“Hơi ít nhỉ, hay là thêm năm trăm cân nữa?” Trác Phàm bật cười cắt ngang.

“Không…không. Nhiêu đó đủ rồi.”

Mạc Thiên Sinh nuốt ngược nước mắt vào trong mà nói. Hắn biết nếu càng trả giá thì lại bị Trác Phàm tăng lên nhiều hơn. Nhưng nói thế nào từ một nghìn cân tăng lên một người rưỡi thì đúng là quá sức thật sự. Cảm giác như xương cốt của hắn bây giờ đang sắp vụn vỡ tới nơi.

“Đi theo ta.” Trác Phàm lên tiếng sau đó cất bước đi. Mạc Thiên Sinh thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.

Rất nhanh sau đó, hai người bọn họ đã tới dưới chân núi Thanh Phong. Nhìn con đường mòn dẫn lên phía trên khiến cho Mạc Thiên Sinh chợt hoài niệm nhiều thứ. Đêm giông mưa gió của bốn năm trước hắn một mình bỏ đi còn suýt chết tại nơi này.

Trác Phàm đưa tay vỗ vai Mạc Thiên Sinh rồi nói: “Nhiệm vụ hôm nay của ngươi rất đơn giản. Đi theo đường mòn này lên tới đỉnh núi, bất quá một khi hừng đông xuất hiện thì phải vừa di chuyển vừa thi triển Tử Cực Ma Đồng.”

“Sư phụ. Chuyện này thì hơi quá sức với con thì phải.”

“Quá sức cái gì mà quá sức? Sau khi ký khế ước với Ám Kim Sư Hổ, tinh thần lực của ngươi chẳng phải đã tăng lên một bậc hay sao? Đúng rồi. Nhân tiện cũng thả con sư hổ ấy ra đi. Dù sao nó cũng cần tu luyện mà.”

Mạc Thiên Sinh đắng chát gật đầu sau đó đưa hữu chỉ ấn lên trán, tả chỉ vận nguyên lực vẽ ra một vòng đồ án phức tạp. Ngay lúc ấy, một tầng hào quang nhu hòa xuất hiện, không gian ngay trước mặt hắn dần dần vặn vẹo. Sau đó, một cái trảo rực rỡ màu ám kim chui ra. Cứ như thế, Ám Kim Sư Hổ hiện thân.

“Sư phụ, hình như Tiểu Dạ hơi khác thì phải.”

Ngoại hình của Ám Kim Sư Hổ bây giờ so với trước đó tương đối khác biệt. Điển hình chính là kích thước của nó thu nhỏ lại chỉ còn một nửa, khí tức cũng yếu đi phần này. Dù vậy, những tầng ám kim quang từ họa tiết ở thân và vuốt trảo vẫn vô cùng rực rỡ, đặc biệt là chữ Vương trên cái tráng cao kia.

Đây là lần đầu tiên triệu hồi ra nó kể từ khi hoàng thành khế ước, chính vì vậy mà Mạc Thiên Sinh tương đối bất ngờ.

Trác Phàm nhìn Tiểu Dạ một hồi, trong lòng không ngừng suy xét. Sau cùng hắn đưa ra kết luận: “Có thể Ám Kim Sư Hổ này sau khi ký khế ước với ngươi thì liền bị hạn chế lại.”

“Nghĩ là sao?”

“Ngươi biết thế nào là ‘Đồng bệnh tương liên’ không? Nghĩa là bây giờ cả hai ngươi bị khế ước ràng buộc, nếu một người bị đình trệ thì kẻ còn lại cũng vô pháp phát triển. Rõ ràng nhất chính là việc ngươi tăng tu vi lên một tầng, tinh thần lực cũng tương tự thế còn Ám Kim Sư Hổ bây giờ trở thành linh thú cấp hai.”

“Như vậy chẳng phải nói rằng nếu đệ tử không nhanh chóng tăng tu vi thì Tiểu Dạ sẽ không thể thăng cấp ư?”

“Đại loại chính là như vậy. Theo những gì trong đó viết, Sủng Thú có khả năng phát triển hay không là dựa vào tinh thần lực của Sủng Chủ. Chỉ cần tinh thần lực của ngươi tăng tiến thì Ám Kim Sư Hổ vẫn sẽ được tăng cấp. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Mạc Thiên Sinh tò mò hỏi.

“Chỉ là nếu nguyên lực và tu vi ngươi không tăng lên thì tinh thần lực cũng sẽ có giới hạn. Trừ phi có loại công pháp nào đó giúp tu giả tăng tinh thần lực mà không phụ thuộc vào tu vi.”

Thế giới này bao la như vậy thì hẳn sẽ có loại công pháp nào đó giống Trác Phàm suy đoán. Đáng tiếc là bây giờ Đại Lực Kỳ Lân đang ngủ say nên hắn không thể tham khảo được gì.