Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 14: Vào Nhà





“Tôi có thứ cần trả anh ta, nói xong rồi thì tôi cúp máy đây.” Nói xong cô liền tắt máy.

Địa chỉ rất nhanh đã được Từ Luân gửi đến, Lăng Viên nhìn qua một cái rồi đi bắt ngay một chiếc taxi.

...
Xe chạy tầm một tiếng mới đến nơi.

Lăng Viên bước xuống xe rồi đi vào trong.

Nơi này thật to, to hơn ngôi nhà nhỏ của cô gấp mấy lần.

Đúng là người giàu có thì nơi ở cũng không thể nhỏ được.

Cô nhìn xung quanh, ở bên phải ngôi nhà có một đường đi vào, cô đoán chắc bên đó là một vườn hoa vì cô thấy có một vài bông hoa ló ra.

Lăng Viên vốn rất thích chăm sóc hoa, nhưng ở nơi cô ở thì có hơi nhỏ nên không thể trồng được gì nhiều.


Dù sao trời cũng đã tối nên cô không thể quan sát rõ ở đây có những gì, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng.

Cô đến đây cũng chỉ để trả cái áo cho anh ta thôi cơ mà.

Lăng Viên đưa tay lên bấm chuông cửa vài cái.

Lúc sau thì người bên trong mới mở cửa.

Từ Huân hơi kinh ngạc nhìn cô, chắc rằng anh không ngờ được Lăng Viên lại xuất hiện trước cửa nhà anh.

Cô nhìn Từ Huân từ trên xuống dưới, không còn là bộ Âu Phục thường ngày mà anh mặc.

Giờ đây chỉ là một bộ đồ mặc ở nhà bình thường, mái tóc được thả lỏng xuống.

Cho dù là mặc đồ gì, cho dù là kiểu tóc như thế nào đi nữa thì cũng không thể che được vẻ điển trai và khí chất của anh ta.

Lăng Viên sau khi nhìn thì vội liếc mắt xuống cái túi mình đang cầm trên tay, đưa lên trước mặt Từ Huân rồi nói: “Tôi đến để trả áo cho anh, xin lỗi vì đến đây có hơi đường đột.”
Từ Huân gật đầu rồi cầm lấy.

Cô nhìn nhìn anh, cả hai đều đứng nhìn nhau trong khoảng một lúc lâu.

“Xong rồi, tôi về đây.” Lăng Viên vừa quay người định đi thì bị anh nắm tay kéo lại.

“Hay là cô vào nhà ngồi một chút đi.”
Cô xoay lại, gỡ tay Từ Huân ra.

“Không cần phiền phức vậy đâu.”
“Tôi là lần đầu tiên mời phụ nữ vào nhà.”
“Thì tôi bắt buộc phải vào sao?”
Từ Huân im bặt, anh không nói nữa.

Là không muốn nói hay là không biết trả lời cô như nào sao?

Lăng Viên thở dài một cái rồi bước tới, đẩy người Từ Huân nép vào trong sau đó thì cô liền đi thẳng vào.

Nhìn anh trông có vẻ rất muốn cô vào, thôi thì cũng chỉ vào ngồi một lát, cũng chẳng mất gì.

Lăng Viên tròn mắt nhìn những gì hiện ra trước mắt mình.

Thật sự là rất to và rộng, đây là nơi cho một người ở sao? Mặc dù cô sống ở Lăng gia cũng hơn hai mươi năm, những gì người giàu thường sử dụng cô cũng đều đã dùng qua.

Nhưng biệt thự ở Lăng gia là theo kiểu cổ điển, còn nơi này trông rất hiện đại, từ mọi vật rất nhỏ ở đây đều theo hướng hiện đại bây giờ.

Dù là không phải cô chưa từng thấy, chỉ là bây giờ mới được nhìn thấy mấy thứ đắt tiền này bằng mắt thật, hôm nay cũng thật là mở mang tầm mắt quá rồi!
Vì mãi mê ngắm nhìn, cô không biết được anh đang ở phía sau mỉm cười nhìn cô.

Từ Huân đóng cửa lại rồi đi đến ghế sofa.
“Ngồi đi.”
Lăng Viên tiến đến ghế ngồi xuống đối diện anh.

Từ Huân rót ly nước đưa ra trước mặt cô, trên môi anh vẫn còn vương vấn ý cười.

Cô không nói gì, chỉ cầm ly nước lên uống một ngụm.

“Trời cũng tối rồi, hay Lăng tiểu thư ở lại đây một hôm đi.”

Lăng Viên suýt chút nữa thì phun ra ngụm nước chưa kịp nuốt xuống của cô.

Cô sau đó mới từ từ nuốt xuống được.

“Từ thiếu gia thật biết cách đùa.”
“Tôi trước giờ vốn không thích nói đùa.”
Lăng Viên im lặng, nhìn sâu vào mắt Từ Huân, như đang thăm dò tìm thứ gì đó.

“Cô nam quả nữ.

Từ thiếu gia, nếu như anh không nói đùa thì tôi sẽ hiểu rằng anh đang có ý khác đó.” Lăng Viên cười nói, nụ cười cô lúc nào cũng tươi sáng khiến người ta phải đắm chìm vào trong đó.

“Lăng tiểu thư, cô nghĩ rằng tôi sẽ làm ra chuyện gì đó với cô sao?”
“Anh nói trước được sao?”
Từ Huân tựa lưng vào ghế, ánh mắt anh vẫn đặt ở trên người cô.

“Tôi đương nhiên là không nói trước được, quan trọng là phải xem cô như thế nào nữa chứ.”.