Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Chương 24: 24




Translator: Y Na Thố ThốĐặt anh ta xuống, Kha Mỹ Ngu như thường lệ đích thân ra tay thực hiện các biện pháp sơ cứu đơn giản cho anh ta.

Cũng may cô đến kịp, sau khi sơ cứu hết sức, người đàn ông cũng từ từ mở mắt ra.

Sau hai ba giây bối rối, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trở nên lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy địch ý, toàn thân toát ra một loại sát khí không thể khống chế!  Ngay cả Kha Mỹ Ngu cũng vô thức buông tay ra lùi lại nửa bước, sau đó cô lập tức thở phì phò đứng dậy chống nạnh nói: "Ê, nhìn cho rõ vào, tối là ân nhân cứu mạng của anh đấy!"  Người đàn ông rũ mi mắt xuống, sát khí trên người trong nháy mắt bị cuốn sạch, giọng điệu khàn khàn cứng rắn: "Cảm ơn.

"Lúc này Kha Mỹ Ngu mới ôm ngực hừ lạnh: "Quên đi, tôi cứu anh cũng không phải vì một câu cảm ơn.

""Sau này anh cẩn thận chút đi, người lớn như vậy rồi, sao còn có thể làm bản thân suýt chết đuối như vậy?"  Người đàn ông khá đẹp trai, tóc ngấm nước ướt nhẹp dính vào trán, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta chút nào.

Làn da của anh ta trắng nõn một cách bệnh hoạn, ngũ quan đẹp trai phong độ, thân hình cao ráo, nhìn khá gầy gò, nhưng Kha Mỹ Ngu, người có thể kéo anh ta lên bờ và thực hiện các biện pháp khẩn cấp, biết rõ dưới bộ quần áo này là một cơ thể cường tráng khỏe mạnh!Thực sự rất giống một mỹ nam đến từ chiều không gian thứ hai.


Cho dù Kha Mỹ Ngu đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nam, cũng không chịu nổi mà tim đập loạn nhịp, cô quay mặt sang một bên, kiềm chế bản thân không bị nội tiết tố nam hấp dẫn.

Dường như ở thập niên 1970, gánh nặng gia đình trên vai và tình yêu khiến người ta ngạt thở của đại lão đều tan biến như thủy triều, cô thực sự chỉ là một cô gái mười tám tuổi ngây thơ có ước mơ hoàn mỹ, mong muốn tương lai có một cuộc sống bình thường tự do tự tại.

Bây giờ lại mang tâm trạng thiếu nữ lầu xanh nghĩ đến mộng xuân…"Dì Ngu.

" Lúc này củ cải số một lớn nhất mới đuổi tới, khom người thở hổn hển, vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Dì Ngu căn bản không biết bơi, đừng nói đến việc cứu người, cô không liều cái mạng nhỏ là may mắn rồi.

Kha Mỹ Ngu chột dạ ho khan một tiếng, vỗ vỗ dây thừng ở bên hông: "Yên tâm, dì dùng dây thừng kéo người ta lên đấy.


"Dù sao lúc đó người này đã hoàn toàn mất đi ý thức, xung quanh cũng không có ai nên cô mới có thể tùy tiện bịa chuyện?"Đồng chí Tần, sao lại là chú?" Chủ cải số một kinh ngạc hỏi.

Lúc này Kha Mỹ Ngu mới nghiêng đầu nhặt ký ức của nguyên chủ lên, chu choa, đây không phải là đồng chí Tần lúc trước chứng kiến ​​nữ chính rơi xuống nước sao?Hình như là Tần Nguyên Cửu, ba năm trước bị đưa đến thôn Lạc Phượng cải tạo, bởi vì có người chiếu cố phía trên nên mặc dù ở trong chuồng bò, nhưng đãi ngộ không khác thanh niên trí thức là mấy.

Ít nhất sẽ không giống như những người sống trong chuồng bò ở các thôn khác, thỉnh thoảng bị lôi ra đường để chỉ trích phê bình.

Anh ta có tính cách u ám quái gở, hầu như không tiếp xúc với người trong thôn, giống như là người tàng hình, cảm giác tồn tại rất thấp.

Tần Nguyên Cửu ậm ừ: "Bạn học nhỏ, chú bị trẹo chân, có thể làm phiền cháu đưa về nhà không?"Trẻ con nông thôn chạy nhảy suốt ngày, cơ thể cũng nhanh phát triển, mới tám tuổi đã cao một mét bốn lăm rồi!Đầu củ cải số một gãi đầu, tiến lên đỡ lấy cánh tay của Tần Nguyên Cửu, làm cái nạng cho anh ta, lảo đảo bước ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi bụi cỏ lau đã thấy một nhóm người ồn ào vội vã chạy về phía này.

Cầm đầu là mấy người anh trai cao to khỏe mạnh của Kha Mỹ Ngu: "Em gái, em càng ngày càng cả gan đấy!""Dám đi vào cả bụi lau sậy!".