Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 34: 34




Tổ trưởng Tôn suy nghĩ một lúc rồi vẫy tay gọi Tiểu Triệu, sau đó đưa cho anh bức thư nói: “Chuyện này đã rõ ràng rồi, vào lúc hơn tám giờ Lưu Quý Tân giúp Trương Tiểu Phương lừa Phương Kiếm Bình ra ngoài, rồi anh ta trốn ở một bên nhìn Phương Kiếm Bình bị Trương Tiểu Phương bắt đi, sau đó anh ta đi đến chỗ ở của thanh niên tri thức nữ bên cạnh đưa cho Đoạn Y Nhiên bức thư này.”Có một nữ thanh niên tri thức nói: “Tối hôm đó Lưu Quý Tân một mình đi qua chỗ chúng tôi.”Tổ trưởng Tôn nói: “Đó là lúc sau khi Trương Tiểu Phương rời đi anh ta đã lén lút giao bức thư cho Đoạn Y Nhiên--- nội dung bức thư là Phương Kiếm Bình hẹn cô ta gặp nhau ở rừng cây phía sau nhà.

Nhưng thời điểm đó khẳng định Trương Tiểu Phương và Phương Kiếm Bình đã đến nhà họ Trương.”Bí thư chi bộ Trương không hiểu hỏi: “Lưu Quý Tân sao lại biết sau khi tất mọi người đi ngủ Đoạn Y Nhiên sẽ đến nơi đó?”Tổ trưởng Tôn nói: “Bởi vì đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Bình hẹn cô ta ra ngoài.

Nên Đoạn Y Nhiên vẫn luôn chờ đợi.


Lưu Quý Tân cũng nhìn ra được điểm ấy nên anh ta đã nhân lúc tất cả mọi người ngủ để đến rừng cây nhỏ, quả nhiên Đoạn Y Nhiên đã chờ sẵn ở đó.”“Anh ta nói với Đoạn Y Nhiên, vào lúc hơn tám giờ anh ta nhìn thấy Phương Kiếm Bình và con gái của bí thư chi bộ -Trương Tiểu Phương đi cùng nhau.

Lúc đó trời quá tối nên cô ta cũng không phát hiện Lưu Quý Tân đang mặc quần áo của Phương Kiếm Bình.

Đoạn Y Nhiên trong con tức giận đã ở cùng một chỗ với Lưu Quý Tân, sau đó hai người cùng nhau hợp mưu để giá họa cho Phương Kiếm Bình.”“Khi trời sáng lúc bình tĩnh lại, trên đường đi báo án cô ta không muốn hãm hại Phương Kiếm Bình nhưng cô ta lại không cam lòng, cho nên về sau mới có chuyện như tôi đoán vừa nãy.

Cô ta không giải thích được buổi tối tại sao không ngủ mà lại đi đến rừng cây nhỏ, cho nên mới phải đem thư giao ra.”Trương Tiểu Phương kinh ngạc, náo loạn nửa ngày thì ra không phải giống như kịch bản Tiểu Long Nữ.Tổ trưởng Trương liếc nhìn qua thấy cô muốn nói chuyện liền nhanh chóng nói  tiếp: “Có một vấn đề tôi vẫn chưa nghĩ thông, đó là Trương Tiểu Phương là một--- là một cô gái nông thôn, Phương Kiếm Bình không có khả năng không biết nếu kết hôn với cô sẽ phải ở lại nông thôn cả đời.

Điểm này Đoạn Y Nhiên chắc chắn cũng biết nên dù cô ta có tận mắt nhìn thấy Phương Kiếm Bình đi cùng Trương Tiểu Phương cũng sẽ không thể nào tin tưởng anh tình nguyện cưới một cô gái nông thôn như Trương Tiểu Phương mà không cần cô ta.”Cha của Trương Tiểu Phương thở dài một cái.Tổ trưởng Tôn nhìn về phía ông.Trương Tiểu Phương nhìn không được hỏi: “Cha biết sao?”Bí thư chi bộ Trương nói: “Lưu Quý Tân hẳn là nghe nói nông trường cho thôn chúng ta một suất học đại học.


Đoạn Y Nhiên có khả năng đã nghĩ Phương Kiếm Bình vì suất này mà sẽ cưới Tiểu Phương.

Cho nên Đoạn Y Nhiên mới muốn bôi xấu Phương Kiếm Bình để Phương Kiếm Bình không thể học đại học được.”Tổ trưởng Trương không nhịn được nói: “Tính toán thật giỏi.

Thế nhưng dù không có Phương Kiếm Bình thì vẫn còn chín người nữa, Lưu Quý Tân cũng chỉ có một phần chín cơ hội.”Trong sách không có đoạn này nên Trương Tiểu Phương cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào đành nhìn về phía cha cô.Cha Trương nói: “Không phải đâu, anh ta đã học tới cấp ba nên ngoại trừ Kiếm Bình thì anh ta là người có học vấn cao nhất.”Tổ trưởng Tôn cuối cùng cũng hiểu.Các thôn dân cũng hiểu.Tạ Lan không khỏi nói: “Thảo nào người ta nói không độc không phải đàn ông.

Để trở về thành phố ngay cả mọi người cũng tính kế.”Tổ trưởng Tôn hỏi Lưu Quý Tân: “Cậu còn gì muốn nói không?”Vẻ mặt Lưu Quý Tân căm hận không phục nói: “Nếu không phải con đàn bà Đoạn Y Nhiên kia ngu xuẩn mềm lòng thì chỉ bằng các người cũng muốn bắt tôi sao?”“Đoạn Y Nhiên không mềm lòng, dù cho toàn bộ chứng cứ đều hướng về phía Phương Kiếm Bình chúng tôi cũng sẽ không bắt anh ấy.


Bởi vì trên người Đoạn Y Nhiên có một vết thương, huống chi Phương Kiếm Bình có người làm chứng.”Lưu Quý Tân: “Lời kẻ ngu nói cũng có thể làm bằng chứng?”Trương Tiểu Phương giận dữ, đạp về phía anh ta.Tổ trưởng Tôn kéo nô, “Mang đi.”Có dân làng không nhịn được hỏi: “Bắn/chết sao?”Trương Tiểu Phương lập tức nói: “Bắn/ chết cái rắm.

Anh ta lại không cưỡng/ gian.”.


— QUẢNG CÁO —