Thầy Sờ Cốt

Chương 17: Chương 17





Bầu không khí trong tổ thư họa đông lại, Lã Mông Dương há hốc mồm, mất mấy giây, Phương Thành mới bình tĩnh cúp điện thoại của Vu Đồng.

Thầy Vương đẩy nhẹ sau lưng Lã Mông Dương một cái, ra hiệu cậu vào trong đi, đừng chắn lối ra vào, Lã Mông Dương mới hồi hồn đi vào.
Phương Thành mặt mày tỉnh bơ tiếp tục việc đang dở tay.

Thầy Vương dù không nói gì nhưng nét mặt tràn đầy ý cười, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Lã Mông Dương hết nhìn tài liệu rồi lại liếc Phương Thành.
Phương Thành bình tĩnh mở miệng: “Đừng nhìn nữa, Vu Đồng vừa nói đùa qua điện thoại thôi.”
Lã Mông Dương lại giật mình: “Dạ? Cô nàng trong điện thoại là Vu Đồng ấy ạ!”
Cậu vốn hoàn toàn không nghe ra, không nhắc đến Vu Đồng còn đỡ, vừa nhắc đến Vu Đồng cái, Lã Mông Dương vốn định tin anh cũng biến không tin.
Lã Mông Dương hắng giọng một cái, phát biểu suy nghĩ cá nhân: “Thầy ơi, Vu Đồng có ý với thầy thật ạ.”
Phương Thành nghe xong chỉ cười nhạt: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Vậy là như nào ạ? Cô ta cũng khẳng định thầy là chồng chưa cưới của cô ta rồi.”
Phương Thành chỉ lắc đầu mà không trả lời.
Lã Mông Dương cũng thức thời, chưa đến mức mặt dày như cái mặt đường mà truy hỏi đến cùng.
Vu Đồng tiếp tục gọi thêm năm, sáu cuộc điện thoại quấy rầy, tất cả đều bị Phương Thành lạnh lùng dập máy, đoán chừng biết Phương Thành thật sự không thèm để ý tới mình nữa, cô không gọi tiếp nữa.
Lúc nhập nhoạng tối, mùa đông mặt trời lặn sớm, trời đã tối om, đèn đường sáng lên như những hạt ngọc trai của sợi dây chuyền không có điểm cuối.
Phương Thành về phòng bên cạnh rửa tay, anh ngồi trên ghế gỗ, lấy điện thoại từ trong túi ra lật đến cuộc gọi gần nhất, anh tính toán cẩn thận hồi lâu rồi mới chậm rãi gõ mấy chữ trên màn hình.
Chỉnh sửa thêm thêm bớt bớt một hồi, cuối cùng mới gửi tin nhắn.
*
Vu Đồng đang trông lò khoai lang, lúc tan tầm là giờ buôn bán tốt nhất, bán không kịp tay, cô chỉ hận không có ba đầu sáu tay, không có ông lão ở đây, cô quay lòng vòng cứ như con quay, đến thời gian để thở cũng không có.
Màn hình điện thoại trong túi sáng lên, Vu Đồng cũng không để ý.
Một tiếng sau.
Cuối cùng Vu Đồng cũng có thể lấy điện thoại ra chơi một lát, màn hình sáng lên, cô mới giật mình, Phương Thành mà lại gửi tin nhắn cho cô cơ đấy.
Phương Thành: [Đang ở đâu vậy?]
Vu Đồng làm mặt quỷ với điện thoại rồi lại nhìn nhìn bốn phía, nhất định phải tả sao cho thật thê thảm, như thế mới có thể tranh thủ sự thương cảm, để Phương Thành chịu chứa chấp cô.
Vu Đồng: [Đang ở chân cầu phố Thạch Quán bán khoai lang, buôn bán ảm đạm, còn chưa được ăn tối.]
Một lát sau, Phương Thành nhắn lại: [Quay về hướng Đông Nam, há to mồm ra.]
Hướng Đông Nam? Há to mồm ra?
Định làm gì à?
Suy nghĩ một hồi, Vu Đồng lườm nguýt khẽ hừ một tiếng với điện thoại, dám bảo cô cô uống gió Tây Bắc à, có biết lòng thương cảm là cái gì không hả!
Vu Đồng ném điện thoại đi, không thèm để ý đến Phương Thành nữa, không chứa chấp thì thôi đi, lại còn giễu cợt cô, lần sau gặp anh nhất định phải đánh cho nhừ tử!
Nhưng Vu Đồng không ngờ, lần gặp sau mà cô thầm nghĩ lại là mười lăm phút sau.
Gió lạnh thấu xương thổi qua, đầu Vu Đồng cảm thấy hơi lạnh, cô vội vàng đi đến cạnh hai bọc hành lý tìm mũ rồi đội lên.
Vừa mới chỉnh mũ xong, Vu Đồng sững sờ đứng thẳng người lên.
Hả? (⊙_⊙)

Phía sau năm mươi mét?
Cô vội vàng quay đầu lại, Phương Thành đang đứng dưới gốc cây trơ trụi nhìn cô, xe của anh đỗ ở bên cạnh, hiển nhiên là đã tan làm.
Vu Đồng thấy khó hiểu, sao Phương Thành lại tới đây.
Tay cô đang cầm mũ kinh ngạc nắm lại, lúc cô đang bĩu môi tự hỏi có nên xông lên đánh cho anh một trận hay không thì Phương Thành đã nhanh nhẹn đi về hướng cô, dáng vẻ ung dung thư thái.
Anh đến trước mặt cô, Vu Đồng không hề sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào anh, lông mày nhướn lên khiêu khích.
“Tệ xá đơn sơ, không dám nghĩ ngài sẽ đại giá quang lâm, kẻ hèn không tiếp đón từ xa được, xin thứ lỗi.” Vu Đồng nhấc cằm học cách nói trong phim cổ trang.
Phương Thành: “Cô có nhà ở đây à?”
Vu Đồng: “.

.

.”
Phương Thành giơ tay phải lên, cặp sách và túi nhựa được giơ lên: “Ăn đi, không phải cô kêu chưa được ăn tối à?”
Vu Đồng ngơ ngác, hai mắt nhìn chằm chằm túi nhựa mà Phương Thành đang giơ lên, bên trong là cơm hộp, vừa nãy chắc là bị cặp sách che mất nên cô mới không nhìn thấy.
“Cho tôi à?” Vu Đồng chỉ vào mình.
“Ừm.”
Cô cười hì hì đón lấy, của hời ai chẳng muốn chiếm, cô ngồi cạnh xe ba bánh cởi túi nhựa ra rồi bắt đầu ăn.
Cơm và đồ ăn vẫn còn ấm, Vu Đồng cụp mắt, cô không nhớ rõ đồ ăn có vị gì nữa, vào mùa đông như thế này, cô cảm thấy nó ngon như mỹ vị nhân gian.
Nhưng mà, sau này nghĩ kỹ lại, đây chỉ là một bữa cơm hộp bình thường của một mùa đông bình thường mà thôi, vậy mà lúc ấy cô lại tỏ ra như chưa trải đời, biểu cảm cứ như đang hưởng thụ sơn hào hải vị.
“Sao anh lại tới đây?” Vu Đồng vừa ăn vừa hỏi.
Phương Thành cũng ngồi cạnh xe liếc mắt nhìn cô: “Tới nhặt cô về.”
Nhặt.

.

.

Cô về?
Vu Đồng chớp chớp mắt mấy lần ngẫm nghĩ xem anh có ỵ́ gì, đến khi nhận ra, cô mừng như điên quay sang nhìn anh: “Anh đồng ý chứa chấp tôi rồi!”
Phương Thành bình thản nói: “Ừm, tôi không muốn vì mất ngủ mà tráng niên mất sớm đâu.”
Anh đáp nhẹ như không, nhưng cô không biết để ra được quyết định này, anh đã tiêu tốn biết bao nhiêu neuron thần kinh vì đợi cô hồi âm, anh ngồi lì trong phòng nhìn chằm chằm điện thoại đúng một tiếng đồng hồ.

Anh quyết định cho cô ở nhờ là bởi vì cảm thấy cô đáng thương, hay là bởi vì cảm giác kích động đột nhiên vọt tới trong lòng.

Chính anh cũng không thể biết được.
Vu Đồng vừa nhai cơm vừa cười ngây ngô, cô dùng tốc độ ăn như hổ đói giải quyết xong hộp cơm, cô buộc túi nilon lại rồi vứt vào thùng rác ven đường, rồi lại chậm rãi chạy về.
Cô đút một tay trong túi áo, một tay vỗ vai Phương Thành: “Người anh em, đại ân khó quên!”

Vẻ mặt Phương Thành chẳng ừ hử gì: “Dọn dẹp chút rồi đi thôi.”
Vu Đồng vội vàng gật đầu, xoay người hí hoáy ngọn lửa trong lò.
Phương Thành lui lại ba bước ngắm nhìn bóng dáng của cô, nhìn cây cầu bằng bê tông, rồi lại nhìn đường phố, anh luôn cảm thấy dường như đã từng biết nơi này, có phải trước kia anh đã từng tới nơi giống vậy rồi hay không.
Khoai lang.

.

.

Chân cầu.

.

.
“Vu Đồng.” Anh gọi cô.
“Ừm?” Vu Đồng quay đầu lại.
“Cô và ông, trước kia từng bán khoai ở chân cầu khác rồi à?”
Vu Đồng cụp mắt ngẫm nghĩ: “Không, trước kia tôi với ông toàn bán ở trên đường phố, mấy năm trước không phải anh đã gặp ông cháu tôi ở trên đường à, tôi và ông mới chuyển đến bán ở chân cầu hai năm nay thôi.”
Chân cầu bình thường đều là ranh giới phân chia địa bàn của bảo kê, cô và ông chuyển tới đây để giảm bớt tiền thuê mặt bằng, chân cầu thực sự là nơi rất tốt.
Vu Đồng thấy Phương Thành sững sờ nên hỏi: “Sao vậy?”
Phương Thành chậm rãi lắc đầu tỏ ý không có việc gì, gần đây lúc nào anh cũng cảm thấy hơi thất thường.
*
Phương Thành đi trước về khu nhà của anh, sau khi đỗ xe xong, anh lại quay lại cổng gác chờ một hồi lâu, Vu Đồng mới dỉn xe đến.
Phương Thành trao đổi vài câu với nhân viên bảo vệ, anh cúi người đưa tờ giấy viết được gì đó cho bọn họ, sau đó bảo vệ đưa cho anh một tờ giấy.
Bảo vệ nhấc rào chắn xe lên, Vu Đồng nghênh ngang lái xe ba bánh điện vào đến thẳng dưới tòa nhà của Phương Thành.
Phương Thành chào tạm biệt bảo vệ rồi bước nhanh theo.
Vu Đồng liếc nhìn chung quanh, chờ Phương Thành đi đến bên cạnh cô mới hỏi: “Xe của tôi đỗ ở đâu được?”
Phương Thành: “Hầm để xe, chỗ đó có ổ điện, xe của cô phải nạp điện.”
Vu Đồng gật đầu, Phương Thành mà cũng có thể suy nghĩ cẩn thận cho cô như vậy cơ đấy.
“Cầm lấy đi.” Phương Thành đưa món đồ trong tay cho Vu Đồng.
Vu Đồng: “Đây là cái gì?”
“Giấy thông hành, có cái này rồi thì sau này không cần leo tường nữa.”
“Cảm ơn.” Vu Đồng cười nói.
Đã từng tới một lần, Vu Đồng có thể coi là đã quen đường đi nước bước.
Vào đến trong nhà, Phương Thành dẫn cô dạo qua một vòng, nói tỉ mỉ với cô về mỗi phòng một lần, cái nào được vào, cái nào không được vào, sau đó lại dẫn cô đến phòng cho khách.

Phương Thành nói: “Phòng này của cô.”
Vu Đồng hài lòng gật đầu.
Phương Thành nhìn cô: “Đồ để ở đây, bày biện xong thì đến phòng khách lập 3 điều quy định.”
Vu Đồng hốt hoảng: “Ba điều quy định gì cơ?”
“Lát nữa cô sẽ biết.”
“.

.

.”
*
Vu Đồng và Phương Thành mỗi người ngồi một bên ghế sô pha, Phương Thành đặt máy tính trên đùi, gõ gõ gì đó.
Vu Đồng chống khuỷu tay trên đôi chân đang ngồi vắt vẻo, cằm đặt trên tay, cô còn rung chân hai cái, đầu cũng lắc lắc theo: “Phương Thành.

.

.

Anh đã viết hơn mười điều rồi đấy, đủ rồi đó.

.

.”
Phương Thành liếc cô một cái: “Hôm nay cô đã nói với Lã Mông Dương cô là cô của cậu ta, nên thêm một điều nữa, dưới tình thế cấp bách không thể ăn nói linh tinh.”
Ngón tay lại gõ lộc cộc.
“Ừm.

.

.” Vu Đồng đáp.
“Xét đến nhu cầu sờ xương, chúng ta không thể tránh khỏi tiếp xúc thân thể.”
Vu Đồng thấp giọng: “Sau đó thì sao?”
“Sờ xương chỉ giới hạn ở tay.”
Vu Đồng gật đầu, cô thấy chẳng sao cả, chỉ cần có thể sờ đến xương là được: “Được.”
Phương Thành tiếp tục lạnh lùng nói: “Để đảm bảo giấc ngủ mỗi ngày cho tôi, tôi phải thực hiện đề nghị của ông cô, chính là mỗi ngày phải sờ xương ít nhất hai tiếng.”
Anh nói thêm: “Hai tiếng đó coi như là tiền thuê nhà của cô, cô thấy sao?”
Vu Đồng gật đầu như bổ củi: “Được được, hết sức được.”
Sờ hai tiếng đã đủ trả tiền thuê nhà, có lời, cô không hề lỗ.
“Được rồi, cô chờ ở đây một lát.” Phương Thành nâng laptop đứng lên.
Vu Đồng ỉu xìu gật đầu.
Một lát sau, Phương Thành cầm hai tờ A4 trong tay đi ra từ thư phòng, anh đi đến trước mặt Vu Đồng, đưa cho cô một cây bút: “Ký đi, tôi đã ký xong rồi.”
Vu Đồng quét mắt nhìn nội dung trên giấy, chính là những điều khoản Phương Thành vừa liệt kê, cô không thèm chớp mắt ký cái roẹt.

Sau khi ký tên xong, không hiểu sao đáy lòng Vu Đồng luôn có cảm giác như cô vợ nhỏ ký giấy bán thân vậy.
“Ký xong rồi.” Vu Đồng giơ hai tay lên.
Phương Thành nhận lấy: “Ừm, chữ cũng đẹp đó.”
Ù ôi, chẳng mấy khi được khen.
“Tôi đi toilet đã.” Vu Đồng đứng bật dậy chạy đi.
“Vu Đồng”, Phương Thành gọi cô lại: “Chú ý điều thứ 12 đó, đi lại trong nhà nhất định xỏ dép lê.”
Vu Đồng cúi đầu liếc nhìn bàn chân trần của mình, cô làm mặt quỷ sau lưng Phương Thành rồi lại nhảy lò cò quay lại, ngoan ngoãn xỏ dép lê: “Biết rồi.”
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, ở nhà người ta thì phải nghe lời.
*
Hơn nửa đêm, Vu Đồng ngồi trên bệ cửa sổ đá cẩm thạch trong phòng mình ngắm trăng, vừa rồi cô đã gọi điện cho ông nhắn nhủ tình hình của mình, ông rất vui, không hiểu sao nghe giọng của ông, cô luôn thấy có cảm giác tìm được cháu rể trong đó, đúng là tức chết cô mà.
Vu Đồng vặn mình một cái, hôm nay đúng là mệt lử người.
Cô nằm lại trên giường, khó lắm mới có được nơi ở yên ổn thoải mái dễ chịu thế này, cô cười khà khà, thật là hời cho cô rồi.

Ở nhà của Phương Thành, cô rất an tâm, cơn buồn ngủ ập đến, cô đắp chăn rồi lăn ra ngủ, một lát sau nóng quá lại đạp chăn ra.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô tiến vào mộng đẹp.
Phương Thành nằm ở trên giường đọc báo, anh liếc nhìn thời gian, đã một giờ sáng rồi, anh vẫn mất ngủ như cũ.

Hôm nay lúc hai người trở về cũng không còn sớm nên không thực hiện kế hoạch “Hai tiếng”, Vu Đồng rửa mặt xong rồi đi ngủ luôn.
Phương Thành gấp sách lại, đặt lên tủ đầu giường, vừa định bật đèn ngủ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Tiếng lê lẹt xoẹt trên sàn gỗ đang chậm rãi bước tới gần phòng anh, Phương Thành nhíu mày ngồi dậy.
Ngoài cửa có người cầm nắm đấm cửa phòng anh vặn mấy cái mà không được, bên ngoài lại yên lặng trở lại.
Tối nào Phương Thành cũng có thói quen chốt cửa rồi mới đi ngủ.
Ngoài cửa không có động tĩnh gì, Phương Thành vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng.
“Bịch—— ”
Tiếng động to đùng vang lên.
Một giây sau, cửa bị đá bật ra.
Phương Thành nhìn mảnh vụn đầy đất, ánh mắt nặng nề, nhưng người vẫn bất động.
Bên ngoài có một người đang lảo đảo đi tới.
Phương Thành gọi cô: “Vu Đồng?”
Vu Đồng lết đến gần Phương Thành, Phương Thành hơi đề phòng.

Ai ngờ Vu Đồng lại rơi tự do ngã nhào vào trong ngực anh rồi nằm yên trên chăn không động đậy.
Phương Thành nhìn Vu Đồng đang nằm sấp trên người anh như bạch tuộc, mặt cô vùi vào chăn, anh khó lắm mới dùng tay xoay được mặt cô sang để nhìn, hai mắt Vu Đồng vẫn nhắm nghiền, miệng hơi hé ra thở nhè nhẹ.
Phương Thành lại quay sang nhìn vụn cửa phòng rơi khắp sàn, mà người đang đè lên người anh vẫn đang ngủ say như lợn.
Khóe miệng anh khẽ giật giật, mộng.

.

.

du ư?