Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 15



Trí tuệ muôn năm

Mấy người nhìn thấy “Lâm Ngọc Âm” chạy trốn nhanh như vậy, bây giờ vẫn còn chưa bị bắt thì đều há hốc, sợ tới mức ngẩn ra.

Nhan Hiểu Phong lại càng thêm tò mò: “Sao cậu ta làm được thế?”

“À… Cái này…”

Trần Tiếu Niên biết chân tướng có cảm giác mọi chuyện đang không ổn, điên cuồng thầm nghĩ cớ, phải làm sao mới có thể giữ bí mật cho người máy.

Hạ Ca chạy vòng quanh hòn non bộ ba vòng, kẻ bắt cóc nhanh thì cậu nhanh, kẻ bắt cóc chậm cậu cũng chậm.

Khi đến vòng thứ tư, kẻ bắt cóc thở hồng hộc quay đầu chạy ngược lại, ai ngờ Hạ Ca cũng phải ứng rất nhanh, đổi thành chạy theo hướng ngược kim đồng hồ.

Nhân lúc ấy, cậu nhanh chóng gửi tin đi cho Lục Hành Thâm.

[Tên bắt cóc ăn trộm bài tập có địch ý với Lâm Ngọc Âm, muốn bắt cậu ấy.]

“Mả cha nó! Thằng này cũng đeo hàng!”

Cuối cùng lớp xương ngoài Hạ Ca đeo trên người trước khi đi cũng đã bị phát hiện.

Hai kẻ bắt cóc nhận ra chạy tới, sau khi điên cuồng rượt đuổi thì rẽ ra một trước một sau, Hạ Ca nhảy thẳng lên đỉnh hòn non bộ, lại nhảy đến một ngọn núi giả khác tiếp tục vòng quanh.

Tiếng súng lại vang lên lần nữa, viên đạn sượt qua eo Hạ Ca bay đi, bắn trúng kẻ bắt cóc phía sau cậu, nhưng cũng chỉ là tạm thời ngăn bước chân của bọn chúng nhờ có áo chống đạn ngăn cản.

Một tên bắt cóc chửi thề: “Mẹ nó, sườn đau như nứt ra vậy. Đau chết bố mày rồi!”

Lại một phát súng nữa sượt qua, Hạ Ca khom lưng về trước lăn đi né một viên, kẻ bắt cóc phía sau chỉ kịp né, tai bị bắn thủng, máu tươi tung tóe.

“Hắn, hắn, hắn muốn bắn chết tao! Vừa rồi hắn nhắm thẳng vào đầu tao!!”

Hạ Ca đang định chạy tới chỗ thượng giáo, nhưng vừa nâng mắt nhìn qua, thượng giáo còn đang một đánh ba, cảnh tượng vô cùng bạo lực.

Cũng không biết đây là sức chiến đấu đáng sợ tới cỡ nào, một thượng tá Phó đánh với ba tên bắt cóc mặc áo chống đạn, đeo lớp xương ngoài vẫn không hề rơi vào thế yếu, còn có thể ra tay bắn giúp mấy phát súng, vững vàng bảo vệ học sinh vòng ngoài và “Lâm Ngọc Âm”.

Lúc Hạ Ca nhìn qua, trong miệng Phó Bạc Vọng ngậm một khẩu súng, một chân đạp người phía sau, một tay nắm chặt phần khớp chỗ khuỷu tay, gân xanh nhô lên, khớp xương trắng bệch, dùng sức mạnh đáng sợ để tay không tháo dỡ lớp xương ngoài trang bị trên cánh tay của người kia.

Tiếng rắc rắc hòa cùng tiếng hét thảm thiết vang lên, dây điện bị kéo đứt, máy móc hư hao khiến trên cánh tay gã phát ra tia lửa điện, phần khóa tinh xảo được lắp trên cánh tay là bộ phận kiên cố nhất, từng chiếc răng cưa găm vào da thịt kéo làn da và mảnh ống tay áo rách nát xuống.

Rõ ràng chỉ là kéo rớt lớp xương ngoài, lại vì hình ảnh quá tàn bạo, tạo ra khí thế như Phó Bạc Vọng đang ra tay xé toạc người ta.

Đồng bọn của kẻ bắt cóc muốn giúp đỡ hoặc nhân cơ hội tập kích thượng giáo, lại bị tay trái thượng giáo và khẩu súng cắn trong miệng cản lại.

Vỏ xương ngoài bị hư hao có độ dài ngang cánh tay người cuối cùng cũng rớt xuống, mấy sợi dây dẫn còn lại sau lớp vỏ xương cũng bị thượng giáo kéo đứt.

Phó Bạc Vọng vứt phần máy móc tóe lửa xuống dưới chân, một chân hắn đạp lên, tiếng rắc này càng khiến nó hỏng nặng hơn, cứ như đang đạp cho hả giận.

Hạ Ca nhìn thấy biểu cảm chán ghét tận xương từ trong mắt hắn.

Tư liệu làm bài nhanh chóng được tìm thấy, kẻ bắt cóc tìm được từ phòng nào đó chạy ra đình, lớn tiếng gọi mấy người khác.

“Rút!”

Bảy tên bắt cóc đồng thời quay người, định cứ vậy rời đi.

Trong lúc chúng mất tập trung, Phó Bạc Vọng đã căn trúng sơ hở, thoáng cái đánh gục một tên bắt cóc, kéo mặt nạ bảo vệ của gã xuống, tiếng súng vang lên khắp nơi, bắn nát cánh tay và khớp xương hai chân.

Phần xương ngoài vẫn còn hoàn hảo không bị hư hao, gã có thể giãy giụa cử động được, lại nương nhờ ngoại lực kéo tứ chi, tức khắc làm miệng vết thương chỗ khớp xương bị đè ép, cơn đau đáng sợ khiến gã nhanh chóng bỏ cuộc.

Khi kẻ bắt cóc thứ hai đang chạy trốn cũng bị hắn nã một phát súng trúng phần sau đầu gối, đó là một nơi không được lớp xương ngoài bọc lấy, cũng là góc chết không được áo chống đạn bảo vệ, kẻ bắt cóc ngã xuống đất rên lên. Gã vốn đã bị phá mất lớp xương ngoài chỗ cánh tay, lúc này càng không có sức.

Nhưng năm kẻ bắt cóc khác đã lựa chọn bỏ rơi đồng bọn, dùng tốc độ vượt xa loài người trốn thoát.

“Chết tiệt.”

Trên khớp xương nắm tay của Phó Bạc Vọng đều là vết xanh tím và vết máu để lại khi vật lộn, mắt thấy những tên khác cứ chạy thoát ngay dưới mí mắt, hắn bỗng cực kỳ giận dữ, theo phản xạ sờ soạng sau lưng, lại nhớ ra hôm nay không mang theo món đồ nào gây sát thương quá lớn.

Nếu không phải đám người này mang theo nhiều trang bị như vậy, hắn sẽ bắt sống cả bảy tên, dù chỉ bắt sống được một vài người cũng sẽ không ai trốn thoát nổi.

Dường như Phó Bạc Vọng không cam lòng, hắn lại nã thêm mấy phát súng vào mấy người kia, từng vết đạn đều bắn vào lưng chúng, một vết đạn trong số đó bắn thẳng vào lòng bàn tay một tên.

Không muốn sống, không bắt được, cũng đừng mong ai chiếm được lợi lộc gì từ hắn.

Cách đó không xa, năm tên bắt cóc tập trung cùng nhau, tất cả đều chạy ra khỏi cổng công viên.

Tốc độ cực nhanh.

Hạ Ca nhìn theo hướng kia, lờ mờ nhìn thấy một bóng người đứng giữa cổng.

Đôi mắt điện tử điều chỉnh tiêu cự, phóng đại thị giác giúp cậu nhanh chóng thấy rõ.

Là Lục Hành Thâm.

Vẫn là dáng vẻ như ngày thường, mặc áo sơ mi đen, tay trái đeo găng mân mê cằm, khuôn mặt bình tĩnh như biểu cảm đã được lập trình sẵn.

Lúc này, một tin nhắn cũng được chuyển vào đầu Hạ Ca.

Cậu nhanh chóng mở ra đọc.

Lục: [Vì sao không xin tôi giúp đỡ?]

Hạ Ca ngẩn ra.

Hắn đứng ở đó, từ xa nhìn về phía Hạ Ca, cứ như phải tận mắt xác nhận Hạ Ca đã nhận được tin nhắn.

Lục Hành Thâm cứ bình thản không chút hoang mang đứng đó, chặn đường từng kẻ bắt cóc một.

Năm người không thèm đặt hắn vào mắt, thậm chí khi nhận ra hắn không định né tránh thì phát ra tiếng cười quái dị và tiếng chửi rủa, cười cái tên tay không tấc sắt này không biết tự lượng sức mình, chửi hắn không biết tốt xấu còn đứng đây chặn đường, chết chắc rồi.

Hạ Ca cử động chân, căng thẳng không dám chớp mắt, gần như theo bản năng muốn chạy tới.

Cơ thể cậu hoạt động nhanh hơn đầu óc, còn chưa kịp đi vài bước, cánh tay đã bị túm chặt kéo mạnh về phía sau, giữ cậu đứng im tại chỗ.

Hạ Ca hơi lung lay rồi đứng vững lại, phát hiện là thượng tá Phó không cho cậu đi qua.

Trong mắt thượng giáo vừa quần ẩu ngập tràn vẻ hung tợn, gương mặt chảy xuống một giọt máu, cánh tay nắm chặt tay cậu cứng như kìm sắt.

Chậm mất vài giây, Hạ Ca biết mình không kịp chạy tới nữa.

Cậu há miệng thở dốc, vừa định hét lên, kẻ bắt cóc đã chạy tới trước mặt Lục Hành Thâm, nắm tay bọc kim loại vung lên, sức mạnh và tốc độ đáng sợ như có thể lấy luôn cái mạng của hắn.

Cùng lúc đó, Lục Hành Thâm nhấc gậy chống về phía trước, trở tay nắm lấy mặt còn lại của cây gậy, nhẹ nhàng biến cây gậy chống ngắn kia thành vũ khí, nhắm vào hướng của kẻ bắt cóc đánh một đòn.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm nhau, phần đuôi cây gậy tinh xảo trông như yếu ớt đập vào phần lõm giữa xương quai xanh và yết hầu của kẻ bắt cóc, ở phần trung tâm giữa xương vỏ ngoài.

Một đòn này không được xem là mạnh, thậm chí không thể tạo thành bất cứ vết thương nào có khả năng nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhưng giây tiếp theo, kẻ bắt cóc như trúng phải ma chú gì đó, cơ thể bị rút đi toàn bộ sức lực, suy sụp ngã nhào xuống đất.

Ngay sau đó, bốn người khác cũng vọt lên sau một giây ngắn ngủi ngơ ngẩn.

Lục Hành Thâm mặt không đổi sắc, thậm chí còn thong thả nghiêng người, đánh trả, nghiêng người, vung gậy.

Một tiếng giòn tan vang lên, bên chân nhiều thêm năm tên bắt cóc giãy giụa, cơ thể co giật.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cây gậy chống trong lòng bàn tay xoay nửa vòng, được Lục Hành Thâm lần nữa nắm lấy, vững vàng đặt xuống bên chân.

Hắn ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn lướt qua, dường như dừng lại nửa giây trên hai tên xui xẻo, lại như không hề nhìn.

Sau đó hắn nâng tay phải lên, đứng từ xa tao nhã cởi mũ, khi gật đầu chào hỏi, khóe miệng mỉm cười khách khí bao nhiêu, khinh miệt dưới đáy mắt càng lộ rõ bấy nhiêu.

Ngay vào khoảnh khắc nhận được cái “chào hỏi lễ phép” ấy, cơn tức của Phó Bạc Vọng đã chạm tới cực hạn, cắn răng thầm mắng.

“Giả vờ giả vịt!”

Lục Hành Thâm tránh khỏi mấy tên không thể cử động dưới chân, lúc này mới đi tới chỗ bọn họ.

Ở chỗ cổng công viên phía sau lưng hắn, chú quản gia từ từ ra khỏi chỗ nấp, lấy một chiếc xe đẩy tải hàng hóa, dùng lực tay kinh người vác năm tên tù binh kia thả lên, đẩy theo sau Lục Hành Thâm cùng đi tới.

“Sao, sao có thể làm được như vậy…”

Cơn hoảng hốt qua đi, nhóm làm bài ba người cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, Sở Việt có cảm giác như mình đang mộng du, lẩm bẩm hỏi: “Trông ông ấy đâu dùng sức mấy…”

Hạ Ca cũng ngẩn cả ra, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không có máu me vương vãi đúng là quá tốt, dọa chết người ta rồi.

Nhận ra cậu không hề có ý chạy trốn, cuối cùng Phó Bạc Vọng cũng chịu buông tay cậu, hàng mày cau chặt, nhìn chằm chằm vào cánh cổng.

Trần Tiếu Niên nhanh chóng phản ứng lại, sau khi thấy rõ mặt người ở phía xa thì chửi thầm: “Lục, Lục…!”

Sở Việt bên cạnh khó hiểu nhìn cậu ta: “Lục gì?”

“Là viện sĩ Lục!”

Ai cũng biết đó là Lục Hành Thâm. Tuy cách rất xa, nhưng mọi người híp mắt cũng có thể nhìn thấy.

Trần Tiếu Niên đột nhiên cười to: “Hả giận quá! Đám ăn cướp ngu xuẩn, đống xương ngoài chúng đeo trên người là đồ do Lục Hành Thâm chế tạo! Anh ta có quyền hạn cao nhất!”

Sở Việt và Nhan Hiểu Phong nghe xong cũng hiểu ra, lập tức nở nụ cười xán lạn vì được cứu giúp, Nhan Hiểu Phong còn huýt sáo thay cho vẻ ngạc nhiên.

Hạ Ca nửa hiểu nửa không nhưng cũng vô cùng vui vẻ, lặng lẽ hỏi Trần Tiếu Niên: “Quyền hạn tối cao là có ý gì?”

Trần Tiếu Niên: “Ý là anh ta có thể dựa theo hiệp nghị ngưng cung cấp phục vụ bất cứ lúc nào, lập tức khóa chết các lập trình liên quan, chậc.”

Còn hiệu quả à, cũng giống như vừa rồi ấy.

Nhưng vì phần lớn các tình huống phải dùng đến quyền hạn này đều là do sản phẩm bị trộm, báo mất giấy tờ, hoặc sau khi quân đội xác nhận mới có thể khóa lại, còn tình huống giáp mặt khóa cứng như vậy là lần đầu tiên họ thấy.

Lục Hành Thâm đi nhìn như không nhanh không chậm, còn chống gậy phát ra tiếng cộc cộc, nhưng thật ra hắn đã nhanh chóng đi tới trước mặt mọi người.

Theo hắn vung tay lên, cái xe đẩy hàng chở mấy tên bắt cóc đang rên la thảm thiết ngã phịch trước mặt thượng tá Phó, lăn lóc sóng soài.

Phó Bạc Vọng cười lạnh, không tỏ ra quá cảm kích, địch ý trên người như kết lại thành thực chất khiến người ta không dám tới gần.

Gót chân hắn đá vào sau lưng người nọ, tiếng gót giày cứng rắn va chạm với xương ngoài cực vang, chán ghét hỏi: “Đồ cậu làm?”

Giọng điệu kia không giống như đang dò hỏi, chỉ là thói quen thẩm vấn của hắn —— Cái thứ rác rưởi gây thêm phiền phức cho người ta này là do cậu làm?

Lục Hành Thâm vẫn bình thản như cũ, không nhìn Phó Bạc Vọng mà hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đừng khách sáo.”

Ánh mắt Phó Bạc Vọng lạnh đi, lại hỏi: “Xương ngoài trên người Lâm Ngọc Âm cũng do cậu làm cho?”

Câu hỏi này vừa phát ra, bầu không khí đột ngột trở nên giương cung bạt kiếm, mấy học sinh đứng bên cạnh vừa rồi còn vô cùng kích động cũng không dám ló đầu ra.

Hạ Ca mờ mịt, xương ngoài thì sao? Thượng giáo ghét cái thứ này tới mức ấy à?

Lục Hành Thâm cẩn thận sửa lại găng tay hơi nhăn, chỉnh lại cổ tay áo cho phẳng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu mà chỉ ừ một tiếng.

“Ý thượng giáo đang muốn đoạt lại theo quy định à?”

Trong lúc cúi đầu, hắn che đi vẻ châm biếm đầy bén nhọn dưới đáy mắt, khiến người ta có ảo giác bình tĩnh không thèm để ý.

“Vì đeo đồ phi pháp hay vì gây cản trở công vụ?”

Hạ Ca: “…”

Không hiểu gì cả.

Bốn chữ cuối cùng vừa vô tình vừa cố ý nhấn mạnh thêm, dưới tình huống vừa xảy ra chuyện như vậy bỗng càng làm tăng thêm ý châm chọc.

Đám Trần Tiếu Niên đều không hẹn mà nhăn mặt, lại mắc nghẹn không dám cười.

Gì mà gây cản trở công vụ, định trách tội dân chúng bình thường phối hợp hành động lại mang theo thiết bị máy móc tự bảo vệ mình không hợp quy định, may mắn thoát nạn khi thượng tá Phó phán đoán sai, không thể kịp thời chi viện ư?

Nói ra chỉ sợ còn buồn cười hơn việc lấy bạn đời tương lai ra đe dọa trả thù thượng giáo.