Thiên Ảnh

Chương 148: Người Tô Gia



Lục Trần ngồi thơ thẩn trong nhà tranh hồi tưởng lại cuộc trò chuyện cùng Tô Thanh Quân mà thấy thương cảm cho A Thổ. Hắn thấy nó thật là đáng thương quá đi mà, nếu mà dùng hai ngàn linh thạch đưa qua có khi hắn liền làm chó luôn cũng được

Phì phì … Sao hắn lại nghĩ đến cái vấn đề rác rưởi này chứ!

Vội vàng gạt bỏ ý niệm linh tinh trong đầu, hắn lại tiếp tục sự nghiệp bồi dưỡng Ưng Quả của mình, lúc rảnh rỗi thì đi ngắm cảnh ngoài Lạc Nhạn đài một hồi rồi chờ trời tối tìm kiếm cơ hội hạ sơn xem xét chút về cái bố cục mà hắn đã bày ra, liệu có thu hoạch bất ngờ nào không

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, thời điểm hoàng hôn sắp tàn lại có người đến, hơn nữa không chỉ một mà là nhóm hai ba người

Người đầu tiên là người quen của Lục Trần, chính là nhân vật chính gây nên cuộc xung đột của hắn và Hạ Trường Sinh, hai người Tô Mặc và Tô Thiên

Rút kinh nghiệm từ lần trước, mặc dù Tô Thanh Quân chẳng tỏ ra thái độ gì gọi là bất mãn với hắn nhưng Lục Trần vẫn tự giác trốn ra xa xa một chút cho nó lành. Hắn chui vào nhà tranh nên chẳng nghe được âm thanh gì từ đó cả mà chỉ thấy thấp thoáng một chút tình hình qua khe hở cửa sổ

Tình hình cũng không khác lần trước là mấy, cả hai đứng đợi cả nửa ngày mới thấy Tô Thanh Quân ra mở cửa

Phản ứng chậm chạp này của Tô Thanh Quân khiến hắn có chút nghi ngờ liệu Nàng có phải là Kim đan chân nhân không nữa, hay là nàng cố tình cho hai tên đó chút hạ mã uy a

“Có chút quái lạ à nha!”

Lục Trần theo bản năng nhoái người sát cửa sổ hóng hớt vừa thầm nghĩ cho dù mấy tên kia có thể coi như là người nhà của nàng nhưng tình hình mấy bữa vừa rồi khiến hắn cảm thấy có gì đó sai sai, cảm giác không giống với khung cảnh tu luyện thanh tĩnh như hắn tưởng tượng trước đây cho lắm

Tô Thanh Quân sau khi ra ngoài thì vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, hai người kia xem như có vẻ hết sức kính trọng vị tỷ tỷ thiên tài này nên vội vàng hành lễ, sau chốc lát có vẻ như rút kinh nghiệm lần trước thành ra nàng mang luôn hai tên kia khuất sau đạo thạch môn mới nói chuyện

Lục Trần đang tận lực hóng hớt thấy thế khẽ nhíu mày ngạc nhiên. Tựa hồ lần này tiết tấu có chút sai rồi nha

Nghĩ kĩ lại mà nói thì tính cả Tô Tiêu nữa là mấy người này đều là anh em ruột với nhau thì theo lý thuyết ít ra cũng nên mời vào động phủ uống trà trò chuyện nó mới đúng chứ nhỉ? Nhưng mà sao cả đám đều chỉ được đứng bên ngoài cả thế là sao

Nhìn kĩ vẻ mặt Tô Mặc, Tô Thiên thì sẽ thấy được đối với bọn họ hành động của Tô Thanh Quân là rất bình thường, tựa hồ quy củ nơi đây chính là luôn như vậy. Lục Trần cố gắng nhìn qua nhưng chỉ thấy một màu tối thăm thẳm của đạo thạch môn

Bên kia, ba người sau một hồi trò chuyện chỉ thấy chỉ còn mỗi Tô Thiên là khá bình tĩnh còn Tô Mặc dường như đang kích động gì đó mà lời qua tiếng lại với Tô Thanh Quân lại tựa như đang cầu xin nàng điều gì đó nhưng Tô Thanh Quân vẫn không thay đổi sắc mặt mà chỉ lắc đầu hoặc là gật đầu mà thôi, thi thoảng trên mặt nàng còn xuất hiện vẻ bất đắc dĩ

Cuối cùng, rốt cục dường như là mất hết kiên nhẫn, nàng vung tay nói với Tô Thiên gì đó rồi hướng Tô Mặc nghiêm túc răn dạy mấy câu. Hai người kia sau khi nghe vậy sắc mặt có vẻ vui mừng hướng Tô Thanh Quân liên tục tạ ơn rồi mới quay đầu chạy mất.

Đến cuối cùng, Tô Thanh Quân rốt cục vẫn là vung vung tay, đầu tiên là đối với Tô Thiên nói rồi gì đó, sau đó rồi hướng Tô Mặc nghiêm nghị răn dạy vài câu, bất quá hai người kia trái lại trên mặt mang theo sắc mặt vui mừng, ha ha bật cười, đối với Tô Thanh Quân liên tục sau khi tạ ơn, lúc này mới bước nhanh rời đi.

Tô Thanh Quân xoay người trở về động phủ được một thời gian không lâu thì lại có động tĩnh truyền đến làm cho Lục Trần đang tính nằm chờ trời tối để lượn lờ thì lại phải ló đầu lên hóng hớt tiếp, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ thầm nghĩ

“Không phải hôm này có đại sự gì xảy ra chứ, náo nhiệt vậy?”

Chỉ thấy có một bóng người lao đến thạch môn nhanh như một làn khói rồi trực tiếp quỳ xuống ôm lấy thạch môn mà kêu la. Tiếng kêu từ xa truyền đến có chút đứt quãng:

“Quân tỷ tỷ, quân... Tỷ, ngươi nên vì... Làm chủ... A...”

Nhờ ánh sáng le lói còn sót lại, Lục Trần phát hiện người thứ ba này là một nữ tử nhìn còn trẻ, so với Tô Thanh Quân còn có chút trẻ hơn một hai tuổi. Nàng ta hiện giờ đang khóc lóc thảm thiết, nước mắt đầm đìa

Càng lạ là cô ta gõ cửa một hồi thì dường như sực nhớ điều gì đó nên vội dừng lại một chút sau đó dùng tay xé vạt áo của bản thân ra rồi tàn nhẫn vạch một vết thương lên đó, xong đâu đấy nàng ta tiếp tục kêu la thảm thiết hơn cả lúc này

Lần này so với lúc hai người trước rời đi chưa lâu nên chỉ chốc lát đã thấy Tô Thanh Quân có mặt

Thời điểm hai đạo thạch môn to lớn ầm ầm mở ra, Tô Thanh Quân thấy vẻ tàn tạ của nữ tử trước cửa liền giật mình, vội vàng chạy lên đỡ nàng ta dậy, liên tục hỏi thăm tình hình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng

Cách đó không xa, Lục Trần không nhịn được mà bật cười, hắn ngã người xuống giường một cách ngon lành, lắc đầu cười tự giễu:

“Mấy tên người nhà Tô Gia này có chút thú vị rồi nha”

[Dịch giả: dnp]

Do Lục Trần qua Lạc Nhạn Đài chăm sóc Ưng Quả cho Tô Thanh Quân chắc phải tầm ít nhất cũng phải hai mươi ngày nên vấn đề chăm sóc Hắc cẩu A Thổ liền thành vấn đề khó giải quyết

Nguyên bản Lục Trần cũng từng đề nghị có thể mang A Thổ đi cùng không nhưng đám người được hỏi chỉ đứng nhìn hắn như kẻ ngốc

Tô Thanh Quân là người giống như thiên tiên trong lòng họ vậy, sao có thể để một con Hắc Cẩu xấu xí trộn lẫn cùng một chỗ

Lục Trần chỉ biết câm nín, hắn cũng dụng tâm tìm hiểu qua một chút thì phát hiện Tô Thanh Quân đều là nữ tử thế gia giống Dịch Hân nên trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc qua sủng vật, do vậy rất khó nói nàng có thể thật tâm yêu thương A Thổ ngay từ lần đầu gặp mặt như Dịch Hân được không

Với nhiều khúc mắc như vậy vì để tránh phát sinh nhiều chuyện phức tạp khác, với lại cũng chỉ có hơn hai mươi ngày nên sau khi Lục Trần cân nhắc hồi lâu, Hắc Cẩu A Thổ liền bắt đầu cuộc sống cô độc của một con chó.

Hằng ngày lúc trời sáng thì nó tự đi ra khu vực sơn dã tự kiếm ăn, trời tối lại tự mình chạy về gian phòng của Lục Trần để ngủ. Dịch Hân qua một thời gian mới sực nhớ đến nó nên tự mình chạy qua xem, thời điểm thấy bộ dáng thê thảm của A Thổ hiện tại, nàng có chút thương xót mà khóc đến thương tâm liệt phế.

So sánh với vẻ thương tâm của Dịch Hân thì A Thổ có chút kiên cường hơn trước, trên mặt đầy dáng vẻ dửng dưng đặc trưng học theo từ Lục Trần, mặc cho bây giờ nó chỉ còn mỗi một con mắt với vô số vết thương trên người. Dù trên thân thể mang nhiều vết thương như vậy nhưng nó vẫn không chịu nằm yên một chỗ mà vẫn suốt ngày rong ruổi núi rừng, mặc cho Dịch Hân khuyên bảo thế nào cũng kệ

Từ trước tới nay, ngoại trừ Lục Trần ra, A Thổ hầu như không tiếp xúc thân mật với bất cứ ai, có thể xem Dịch Hân là một ngoại lệ là có thể đến hơi gần nó để trò chuyện, thế nhưng khi Dịch Hân muốn mang nó đi thì nó kiên quyết từ chối.

Nó dường như tình nguyện mỗi buổi tối ngủ một mình trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo đầy cô độc kia để kiên trì chờ Lục Trần trở về

Bất tri bất giác, sinh mệnh tôn Hắc Cẩu cùng Lục Trần dường như đã quấn quýt lấy nhau, nguyện vĩnh viễn không tách rời

[Dịch giả: dnp]

Hoàng hôn, tà dương Côn Ngô Thành.

Ánh tàn dương chiều tà rơi xuống một khoảnh sân nhỏ của một căn tứ hợp viện tầm thường của Côn Ngô Thành. Rất lâu trước đây đã bị một người nào đó thu mua sau đó cô độc yên tĩnh một thời gian dài, mãi đến tận trước đó vài ngày mới đột nhiên có người chuyển vào.

Chủ nhân căn nhà từ thời điểm lúc chuyển vào trở đi hầu như chẳng giao du với bên ngoài, cơ hồ không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, mấy hàng xóm gần đó chẳng bao giờ thấy chủ nhân căn nhà đi đâu hay có ai đến bái phỏng họ vậy

Đạo môn hộ của đình viện cứ đứng cô độc yên tĩnh như vậy, giống như trong căn nhà đó chẳng tồn tại người nào mà là một vong hồn hư vô vậy

Mãi cho đến một ngày đẹp trời, có một người đàn ông đột nhiên đi tới nơi này, hắn vào trong đó, cường thế lôi chủ nhân trong đó đi ra ngoài sân để ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn

Khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, chỉ thấy người kia phát ra tiếng gầm rú kì dị xen lẫn âm thanh phẫn hận, khuôn mặt của hắn dữ tợn xấu xí, dường như bị gì đó xé nát, nhìn qua càng giống quỷ hơn là người

Hà Nghị dùng sức ném tên đệ đệ không nên thân của mình xuống đất, trong đáy mắt hiện lên vẻ thống khổ nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ phẫn nỗ cực điểm, thậm chí hắn còn dùng chân tàn nhẫn đạp Hà Cương mấy phát

Hà Cương lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết, chẳng dám phản kháng chút nào, giống như hắn đã sớm hết hi vọng vào bản thân. Trước mặt vị huynh trưởng, người thân duy nhất, hắn kêu gào thảm thiết như một con hoang cẩu bị thương, trên mắt tràn đầy nước mắt thống khổ

“Khóc cái gì!”

Hà Nghị gầm nhẹ, nắm lấy cổ áo Hà Cương nhấc hắn lên rồi cho luôn một cái bạt tai vào mặt

Hà Cương bị đánh cho khóe miệng chảy máu nhưng vẫn không chịu nói tiếng nào mà chỉ nhìn chằm chằm Hà Nghị, dường như ánh mắt của hắn cũng đang dần mất đi cảm giác

“Ngươi đánh chết luôn đi, đại ca.”

Hắn nhìn vị huynh trưởng tuấn mỹ trước mắt, cũng là vị huynh trưởng duy nhất trên cõi đời này mà khàn giọng nói

“Ta chỉ toàn khiến cho ngươi mất mặt, còn khiến cho ngươi bị liên lụy bị người đời nhục mạ, bị phạt, còn ta thì thậm chí bị đuổi ra khỏi Côn Lôn Phái như con chó. Đại ca, ngươi đừng quản ta nữa, để ta chết quách đi cho xong”

Hà Nghị nghe vậy sắc mặt càng tái nhợt, lại tát thêm một phát nữa, đánh cho Hà Cương lăn lông lốc trên đất, sau đó hắn lại túm tên đệ đệ không nên thân về trước mặt, hai mắt hắn tựa hồ như bốc hỏa gằn giọng quát:

“Ngươi tự xem một chút hình dáng của ngươi hiện tại biến thành hình dạng gì rồi? Nếu như ngươi không phải thân đệ đệ của ta, thì ta đã một chưởng đánh chết ngươi cho rồi”

Hà Cương cười thảm nói:

“Nếu như ta chết có thể làm cho ngươi giải thoát, có thể làm cho ngươi được sư môn trọng dụng bồi dưỡng, như vậy ta chết cũng được thì có làm sao”

Khóe mắt hắn không ngừng có nước mắt chảy xuống, nức nở nở nói

“Mệnh của ta không tốt rồi, lỡ đi đến bước đường cùng này rồi, thế nhưng đại ca ngươi có tiền đồ rộng lớn a, ta không thể liên lụy ngươi được, ta ta …”

Hà Nghị hừ lạnh một tiếng, nơi sâu thẳm trong mắt hắn có chú nhu hòa lại, đi tới bậc thềm cạnh đó ngồi xuống, rồi hắn cười lạnh

“Ngươi cho rằng ta vì sao mà được xuất quan, còn được xuống núi tìm ngươi?”

Hà Cương nhất thời ngẩn ra, lập tức trong đôi mắt vô vọng của hắn cháy lên một tia sáng hy vọng

(Mạch văn của tác có hơi chậm với nhạt chút, liệu ta có nên dịch biến tấu một chút cho dễ đọc không ta :)) – dnp)