Thiên Đường Có Em

Chương 1158: Làm sao để khiến người đàn ông của mình khuất phục!



Mặt anh hơi tái đi một chút, vô thức đi vào phòng bếp, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Xuất phát từ bản năng, Thiết Lang nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng bắt gặp gương mặt tươi cười của Đường Lâm, anch mới thu lại tính khí của mình.

“Nghịch ngợm?”

Đường Lâm cười nhẹ, nhào vào lòng Thiết Lang, hai tay ôm lấy cổ anh: “Xin hỏai ngài đây có biết hôm nay là ngày gì không?” Dường như đã lâu rồi anh chưa nhận được quà sinh nhật.

“Là gì vậy?”

Thiết Lang kéo Đường Lâm ngồi lên đùi mình, nhìn hộp quà được gói ghém tinh xảo, có thể tưởng tượng được tâm trạng của anh.
Hả!

Với bầu không khí, và mọi thứ đẹp đẽ như vậy, khi Đường Lâm nghe thấy lời nói của Thiết Lang, thì ngây người.

Anh thật sự, sao chịu đựng được vậy?
“Đừng quan tâm làm sao em biết được, mau ngồi xuống đi!”

Đường Lâm kéo Thiết Lang lại ngồi trước bàn cơm, sau đó đưa cho Thiết Lang một hộp quà mà cô đã gói đẹp đẽ: “Sinh nhật vui vẻ!”

Thiết Lang thật sự bất ngờ khi thấy cảnh tượng trước mắt này.
Nhưng nếu là Đường Lâm tặng thì trong mắt anh đều là tốt nhất.

Thiết Lang chạm vào khuy măng sét, lập tức giữ đầu Đường Lâm, hôn cô thật sâu.

Bầu không khí hơi nóng lên.
Dường như Thiết Lang không ngờ Đường Lâm sẽ chuẩn bị cho mình một niềm vui bất ngờ như vậy. Khi anh nhìn về phía cô, Đường Lâm liền nhón chân hôn lên má anh: “Chúc ngài đây sinh nhật vui vẻ!”

Sinh nhật!

Hóa ra hôm nay là sinh nhật anh.
Thiết Lang chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến chuyện sinh nhật.

Nhất là những người đàn ông sống trong quân đội lại càng không quan tâm đến chuyện này.

Đôi mắt lạnh lùng của Thiết Lang khẽ lóe sáng. Anh ôm chầm lấy Đường Lâm: “Làm sao em biết?”
Thiết Lang ngẩn ra: “Ngày mấy?”

Đường Lâm cười thần bí, kéo Thiết Lang đi từ từ vào trong phòng bếp.

Nhìn thoáng qua liền thấy trên chiếc bàn dài trong phòng bếp, một bữa tối hoàn hảo dưới ánh nến chợt xuất hiện trong tầm mắt.
Mặt Đường Lâm cũng đỏ bừng vì chuyện này.

Bọn họ tựa trán vào nhau thở dồn dập, trái tim Đường Lâm đạp như đánh trống, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

“Ăn cơm thôi!”
Không đúng sao!

Trong khoảnh khắc đó, Đường Lâm gần như muốn hỏi: Có phải anh thật sự có bệnh không thể nói ra phải không...

Tuy nhiên, lý trí vẫn khiến cô chọn cách im lặng.

Nếu thật sự hỏi câu này thì cũng quá lúng túng đi.

Không phải cô không nhịn được, mà chỉ là muốn giao toàn bộ cơ thể của mình cho anh.

Nhưng, tên đàn ông thối này, tại sao có thể không hiểu phong tình như vậy!

Đường Lâm ấm ức muốn chết!