Thiên Đường Có Em

Chương 17: Không đền được, thì xử thế nào?



Không đợi Cố Nghiên Ca lấy lại được bình tĩnh, tiếng tay nắm cửa chuyển động vang lên làm cô vội nhắm tịt mắt. “Tách!” Đèn điện được bật lên.

Tảng đá trong lòng Cố Nghiên Ca cuối cùng cũng được đặt xuống. Cô còn đang cho rằng vì mình đau lòng quá độ mà gây ra tai nạn xe, kết quả biến thành người mù luôn rồi.

“Tinh tinh tinh!”

Theo tiếng bước chân của đối phương đến gần, điện thoại của người đó cũng đổ chuông.

“A lô, đại ca ạ.”

Giọng nói này... là của Giản Nghiêm!

Cố Nghiên Ca từng nói chuyện với cậu ta mấy câu, tuy rằng không quá quen thuộc nhưng cũng không thể nhận nhầm. “Vâng, em biết rồi, anh yên tâm ạ. Bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, chỉ bị chấn động não rất nhẹ thôi ạ. Vâng, anh yên tâm, có tin tức gì em sẽ báo ngay cho anh.”

Sau khi ngắt điện thoại, Giản Nghiêm đi một vòng quanh phòng bệnh rồi đứng cạnh cửa sổ nhìn Cố Nghiên Ca, được vài phút cậu ta lại tắt điện ra khỏi phòng.

Cố Nghiên Ca mở bừng mắt, đưa tay xoa đầu mình mới nhận ra trên đầu vẫn còn đang quản bằng.

Cố Nghiên Ca thở dài, cô mò mẫm trên giường bệnh mãi mới tìm được công tắc bật đèn ở đầu giường. Cố Nghiên Ca đánh giá phòng bệnh đơn tuy giản dị nhưng đầy đủ trước mắt, nghĩ thầm chắc không phải chủ nhân chiếc xe mà cô đâm phải là Lục Lăng Nghiệp đấy chứ.

Sau khi Cố Nghiên Ca nảy ra ý nghĩ đó, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức ủ rũ.

Chiếc xe đó của anh... là xe Rolls Royce đó...

Cô không đến nổi đầu, phải làm sao đây?

Cố Nghiên Ca ngồi dậy dựa vào giường bệnh, cúi đầu ủ rũ không vui.

Một lát sau cô mới cầm lấy chiếc túi da trên đầu giường tìm điện thoại. Điện thoại hiển thị ba cuộc gọi nhỡ. Có hai cuộc gọi của Lục Thiếu Nhiên, còn một cuộc gọi nhỡ là của số máy lạ. Cố Nghiên Ca nhìn thấy tên Lục Thiếu Nhiên hiển thị trên màn hình lập tức liên tưởng đến một sự việc. Cô ngồi dậy xuống giường, rút hết những kim truyền trên mu bàn tay rồi nhân lúc trời vẫn còn tôi lén lút rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Cố Nghiên Ca ngồi lên xe taxi rời đi, ngoài cổng bệnh viện xuất hiện một chiếc xe Mecerdes - Benz địa hình đang từ từ lái vào.

Cửa xe mở ra, Lục Lăng Nghiệp mặc một chiếc áo len dệt kim màu be cùng với chiếc quần dài kaki đang từ ghế lái bước xuống.

Anh đi vào bệnh viện rồi đi thẳng tới phòng bệnh cao cấp, vừa mở cửa ra đã chẳng nhìn thấy ai. Khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ kiêu ngạo của Lục Lăng Nghiệp như đang nổi cơn “giông bão”, anh cầm điện thoại gọi điện. Năm phút sau, Giản Nghiêm vẫn mang vẻ không có chuyện gì đi ra từ thang máy, trên tay cậu ta vẫn còn cầm quả táo vừa đi vừa gặm trông rất ngon miệng.

Cậu ta đẩy cửa bước vào, vừa cười vừa nói: “Đại ca, sao nhanh thể... Ôi! Cố Nghiên Ca đầu rồi?”

Giản Nghiêm lại đứng hình một lần nữa.

Chuyện gì đây?

Cậu ta vừa mới ra ngoài đi mua cơm hộp, tiện thể chạy đi mua ít hoa quả mà sao đã không thấy người đầu nữa rồi.

Giản Nghiêm sợ hãi, trái tim nhỏ bé run rẩy nhìn bộ dạng hai chân bắt tréo ngồi trên sofa, nhìn gương mặt lạnh bằng của Lục Lăng Nghiệp, cậu ta nuốt mấy ngụm nước bọt mới dám lên tiếng: “Đại ca, có lẽ cô ấy đi vệ sinh rồi.”

Lục Lăng Nghiệp nheo mắt lạnh lẽo nhìn Giản Nghiêm: “Cậu ăn táo có ngon không?”

Giản Nghiêm cười gượng mấy tiếng nói: “Đại ca, ở đây vẫn còn, anh có muốn ăn không?” Lục Lăng Nghiệp lườm Giản Nghiêm, đôi môi mỏng quyến rũ của anh mím chặt mang theo cảm giác nghiêm khắc, anh đứng thẳng nói: “Trong vòng ba tháng tới cậu sẽ làm việc không công.”

Giản Nghiêm: “...”

Vừa có vấn đề là lại trừ lương, đại ca đang cố tình làm thể với cậu ta đúng không?