Thiên Giới Bảo Bối: Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu Đậm

Chương 23: Người Đàn Ông Này Thật Là Biến Thái



Lục Thanh Uyển trên mặt lộ vẻ nhục nhã, trên mặt đỏ bừng.

Mãi đến khi quần áo trên người của Lục Thanh Uyển bị cởi hết, cô mới bất lực nhắm mắt.

Nhưng sau đó, cả người cô bị Đế Lạc Sâm ôm lấy, cả người trên không.

“Anh anh làm gì vậy, thả tôi ra”.

Mãi cho đến khi Lục Thanh Uyển bị ôm đến nhà tắm, bị anh ném thẳng vào bồn tắm đã tự động luân chuyển nước liên tục.

Đế Lạc Sâm đứng trên cao nhìn cô, nói rằng, “Lẽ nào mỗi điều khoản, cô vẫn không có từng điều từng điều nhớ kỹ sao? Trước khi cô lên giường của tôi, cô bắt buộc phải tắm một tiếng đồng hồ, tôi không hy vọng trên người cô có bất cứ mùi vị của người khác”.

Nghe xong, khuôn mặt Lục Thanh Uyển càng đỏ thêm.

“Xem là cô thật sự không có dùng tâm để nhớ, càng không có đặt lời nói của tôi trong lòng, nếu như vậy, đợi chút lên giường, tôi từng điều từng điều để cô nhớ kỹ”. Khóe miệng của Đế Lạc Sâm hiện lên một vòng tà ác.

Lục Thanh Uyển sửng sốt mở to mắt, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì.

Chỉ là suy nghĩ và chủ đề của người đàn ông này quá giật gân.



Vì tiếp theo, Lục Thanh Uyển nhìn thấy người đàn ông này lại cởi quần áo.

“Anh muốn làm gì”

Đế Lạc Sâm dùng ánh mắt châm chọc nhìn Lục Thanh Uyển ngốc nghếch, nói rằng, “Trở thành thú cưng trong nhà thì cô vẫn chưa được thông qua. Có lẽ cô không biết, trên giường cần hầu hạ cho tốt chủ nhân của cô là tôi, dưới giường cô cũng cần hầu hạ tôi cho tốt. Bây giờ hầu hạ tôi tắm”.

Trong nước, Lục Thanh Uyển bàn tay không ngừng giữ chặt.

Người đàn ông này thật sự quá đáng rồi.

Sau đó, sau khi anh ta cởi áo khoác và dép, lại trực tiếp vào bồn tắm.

“Cô còn ngẩn người làm gì bây giờ đến lúc cởi quần áo cho tôi rồi”.

Lục Thanh Uyển không kìm nổi nghĩ, sao lại có người đàn ông không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng cô chỉ có thể nói với bản thân, an ủi bản thân cần nhịn, tìm cách rời khỏi đây.

Lục Thanh Uyển nơm nớp lo sợ, bàn tay đang run, nhưng vẫn không dám cứng đầu, bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi trên người đàn ông này.

Khi cô cởi cúc áo cuối cùng, khuôn mặt cô càng đỏ hơn.



“Tắm rửa sạch sẽ, nếu như dám không dùng tâm, tôi sẽ cho cô biết hậu quả”. Đế Lạc Sâm uy hiếp, theo đó anh lập tức nhắm mắt, chuyên tâm hưởng thụ.

Nhưng không thể không nói, cảm giác “Con thỏ” vẫn rất tốt, bao gồm bàn tay mền mền nhẹ nhàng sờ vào da, đều rất mền.

Nhưng chỉ có trời mới biết, đối với Lục Thanh Uyển mà nói, cô mỗi phút mỗi giây đều hận không thể rời khỏi đây.

Người đàn ông thật sự là biến thái.

Vừa nguy hiểm, vừa biến thái.

Nhưng cô tạm thời rời không được.

Ánh mắt cô càng không dám tùy ý nhìn, để tránh nhìn nơi không nên nhìn.

Đặc biệt, khi lòng bàn tay của cô đã dán vào eo của người đàn ông, cô không dám tiếp tục nữa.

Sau đó cô muốn giảm bớt công đoạn.

Ai biết tại bàn tay cô vừa rời khỏi trên người Đế Lạc Sâm, lập tức Đế Lạc Sâm vẫn luôn nhắm mắt lại, nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô.