Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 20: Vua



Như mấy phim cổ trang, hoàng cung rộng lớn và tráng lệ cực kì. Nhìn lên mấy bức tường ngăn cách cao to màu đỏ mái vàng kia, cảm giác bị giam lỏng bỗng dưng dấy lên trong lòng cô.

Đúng là hoàng cung chỉ thích hợp để ngắm nghía và tham quan vài vòng thôi, chứ không phù hợp để sinh sống. Một người thích đi đây đi đó ham vui ham chơi như Yên Chi không bao giờ chịu nổi nơi này đâu.

Sải bước dài trên sàn gạch đá, cô cùng bốn người khác dáng vẻ dứt khoát bước vào trong hoàng cung. Hoàng đế bãi triều đã lâu đang nghỉ ngơi ở tẩm cung. Tổng quản thái giám dẫn đường cho họ đến diện thánh.

Đứng ngoài đợi tổng quản thông báo cho hoàng đế một tiếng rồi bốn người họ mới dám bước vào trong.

Quả là tẩm cung của hoàng đế có khác, gỗ quý được điêu khắc đầy tinh tế, trên trần nhà toàn khắc hình rồng bay phượng múa.

Cô chầm chậm bước vào, khẽ liếc nhìn dung nhan của nữ đế rồi tự cảm thán. Quả nhiên là chân mệnh thiên tử, là một nữ nhân cực kì xinh đẹp ma mị. Vẻ đẹp cứ huyền bí thế nào ấy. Tầm hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn trẻ trung như gái hai mươi. Khoác lên mình chiếc long bào màu đen xen kẽ hoạ tiết rồng vàng đầy tinh xảo. Trâm cài tóc cũng làm bằng vàng như của cô thôi, nhưng nó cứ sáng chói và nhìn xịn sò hơn thế nào ấy. Yên Chi đang nghi ngờ, có khi nào vàng của mình là hàng dỏm không nhỉ?

Đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt nhớ ra phải hành lễ nữa. Cô quỳ xuống cùng đám người Mặc Uyên rồi hô to.

- Tiểu nữ, Hồ Tiểu Điệp tham kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Nghe bảo con dẫn theo một kỹ nữ đến đây. Nàng ta còn là người thêu khăn che lễ vật mà con sắp dâng lên cho trẫm nữa.

Hoàng đế đang nằm trên long sàng, tay chống đầu tựa, hai mắt đang nhắm, nhưng lời nói phát ra khiến Yên Chi hơi sợ hãi. Cô hít thở đều đặn lại rồi mới lên tiếng.

- Bẩm bệ hạ, quả đúng là vậy.

Nghe đến đây hoàng đế liền mở mắt ra nhìn cô. Vẻ mặt không thể hiện sự giận dữ, nhưng cũng chẳng hề vui vẻ gì.

- Con không có gì để giải thích sao?

- Bệ hạ, dù nàng ta từng làm ở kỹ viện nhưng là bị ép buộc. Ngài cũng biết, việc buôn bán trẻ em và nô lệ vẫn đang diễn ra thường xuyên ở các khu chợ. Chuyện trai gái nhà lành bị bắt cóc rồi bán vào thanh lâu đâu phải chuyện một sớm một chiều. Tiểu nữ cho rằng, kẻ đáng khinh không phải người ở kỹ viện, mà là những tên buôn người vô nhân tính kia!

Hoàng đế im lặng, cứ chăm chăm nhìn cô như vậy một hồi lâu. Nữ đế tự nhiên ngồi dậy, dáng vẻ uy nghi như đang ngồi trên ngai vàng.

- Thế con định giải quyết vụ này thế nào?

- Thứ cho tiểu nữ ngu muội, không thể san sẻ việc quốc với bệ hạ.



- Haizzz, trẫm chỉ đùa chút thôi, con làm gì mà sợ hãi vậy? - Nữ đế thở dài rồi cười nhẹ. - Lại đây ngồi với trẫm nào!

Hoàng đế thay đổi thái độ nhanh quá làm cô bối rối không biết thế nào. Chỉ thấy ngài ta ngồi nép sang một bên rồi vỗ vỗ tay xuống long sàng ngỏ ý muốn cô leo lên ngồi cùng. Yên Chi ban đầu còn hơi sợ, nhưng nhìn sang ánh mắt của tổng quản thái giám, cô liền nhanh chóng đứng lên ngồi cùng bệ hạ.

- Bệ hạ, đây là bánh bao lá dứa nhân khoai môn do tiểu nữ cùng người trong phủ làm. - Cô mở nắp hộp ra. - Như người nói, bên trên phủ một lớp vải thêu hình bánh bao lá dứa và khoai môn, đơn giản nhưng rất đẹp.

Nữ đế cầm lấy tấm vải thêu đó rồi xem xét.

- Là ai trong số hai người nữ nhân kia thêu?

Hoàng Ân liền đưa hai tay ra hành lễ rồi thưa:

- Bẩm bệ hạ, là nô tì ạ.

- Ngước mặt lên cho trẫm xem.

Yên Chi hơi lo lắng cho Hoàng Ân. Giây phút tỷ ấy ngước mặt lên nhìn thẳng nữ đế, tim cô như muốn nhảy ra ngoài vậy.

- Quả nhiên là một đại mỹ nhân. Tiếc là Tiểu Điệp của trẫm vẫn đẹp hơn ngươi.

- Đó là chuyện hiển nhiên rồi ạ. Nô tì làm sao có thể sánh bằng tiểu thư.

- Khăn thêu tay rất đáng yêu, thưởng cho một cây trâm cài tóc bằng ngọc.

- Tạ ơn bệ hạ. - Hoàng Ân liền cúi đầu hành lễ.

Yên Chi thở phào nhẹ nhõm vì nữ đế không khó tính như mình nghĩ.

- Mà ban nãy con bảo là ai đã giúp con làm bánh?

- Bẩm, là hai huynh đệ nhà Mặc Uyên và Đình Uyển ạ.

- Mau bảo họ tiến lên đây.

Hai huynh đệ nhà Mặc Uyên không dám chậm trễ mà lê gối đến gần hơn với thánh thượng.



- Ngẩng đầu.

Bọn họ ai nấy đều đang run sợ, nhưng vẫn phải ngẩng mặt cho vua xem. Hoàng đế xem xét kỹ lưỡng một chút rồi lại quay sang nhìn Yên Chi. Cô cười mỉm với bệ hạ. Nữ đế bỗng véo má cô một cái.

- Con cũng đến tuổi thành thân rồi nhỉ?

- Dạ... Vâng.

- Hôm qua Bình Ngọc đã đến đây mè nheo với trẫm. Bảo cháu dâu tương lai của người đang có ý định nạp thiếp. Nhưng sau khi con sai người đem cho nó một cái bánh bao, nó liền mềm lòng rồi.

- Ơ... Bệ hạ...

- Nói xem người con muốn nạp làm thiếp là ai đi?

- Con... - Yên Chi nhìn sang Mặc Uyên cùng Đình Uyển thấy hai người mặt mày đang vô cùng hớn hở mà trong lòng có chút không nỡ. - Ở đây hơi nhiều người thì phải.

- Tất cả lui ra hết đi, ban thưởng cho ba người còn lại một miếng ngọc bội.

- Vâng.

Tổng quản thái giám liền dẫn bọn họ lui ra ngoài rồi mới phát thưởng. Trong phòng, còn mỗi hai người. Bệ hạ vẫn giữ dáng vẻ niềm nở đó với cô, còn Yên Chi thì sợ sệt.

- Giờ thì con nói đi.

- Bệ hạ, con dâng bánh bao lên cho người không phải là để xin nạp thiếp đâu ạ.

- Thế con muốn gì?

Ánh mắt cô liền trở nên lấp lánh.

- Con muốn tổ chức hội trại hai ngày một đêm.

- Hội trại?