Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 45: Nàng? Ta?



Sau khi ăn xong bữa cơm đó, Yên Chi cùng Bình Ngọc liền nhanh chóng rời đi. Dự định là hồi phủ, mai rồi mới đến thăm phụ mẫu nhà vương tử. Nhưng Yên Chi ngồi trong xe ngựa lại tò mò thắc mắc:

- Vẫn còn sớm mà? Sao ta không đến thăm phụ mẫu huynh rồi sáng mai mới về Hồ quận phủ.

Ngồi chung trên cỗ xe ngựa xập xình, hai người có vẻ gần gũi nhau hơn khá nhiều. Bình Ngọc cười nhẹ rồi trả lời:

- Ta sợ nàng mệt rồi nên mới về phủ nghỉ ngơi. Nếu được thì chúng ta đến vương phủ thôi.

- Đi đi.

Bình Ngọc di chuyển đến gần tấm rèm cửa, vén nhẹ ra nói nhỏ với tên lái xe để đối hướng lại.

Trong đây không gian cùng lắm chỉ đủ cho ba người nữ nhân nhỏ con. Thật ra lúc Yên Chi ngồi cùng A Manh và Hoàng Ân đã thấy hơi chật chội rồi. Đằng này, chỉ có hai người thôi, nhưng bù lại Bình Ngọc là nam nhân nên cơ thể có hơi lớn và chiếm diện tích hơi nhiều. Kết quả là cô vẫn thấy chật.

Bánh xe được làm từ gỗ, ưu điểm là không sợ bị thủng lốp, nhưng nhược điểm cũng có rất nhiều. Quá gập ghềnh và đi không êm gì hết.

Bình Ngọc đang di chuyển nhích lại vào trong thì tên lái xe đã vội chuyển hướng khiến cả hai mất thăng bằng mà ngã lên người nhau.



Sau một tiếng "bịch", hai tay Yên Chi chạm vào cơ ngực cường tráng của Bình Ngọc. Cô bối rối ngước mặt lên nhìn phu quân của mình rồi nuốt nước bọt.

- Nàng không sao chứ? - Bình Ngọc ôm chầm lấy cô vào lòng.

- Ta không sao. Còn huynh?

- Ta ổn. Nàng chịu khó một chút nhé?

- Ổn thì tốt rồi. Đa tạ. - Cô đẩy Bình Ngọc ra.

Vẻ mặt cô cứ trông buồn buồn thế nào ấy. Bình Ngọc nhìn thấy mà không biết nên dỗ dành sao đây.

- Lâu rồi nàng chưa gọi ta là chàng nhỉ? Kể từ cái hôm ngã lầu đó, nàng hoạt bát hơn, nhưng cũng trầm tính hơn. Không phải như biến thành người khác. Nàng vẫn là nàng. Chỉ là... có gì đó đặc biệt hơn thôi.

- Huynh vẫn tin rằng ta là Hồ Tiểu Điệp?

- Phải. - Bình Ngọc không nghĩ ngợi mà đáp lại ngay. - Lí trí có thể quên, nhưng trái tim vĩnh viễn không bao giờ quên được! Nếu nàng không phải nàng ấy, thế vì sao mỗi khi gặp ta vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc như vậy? Vì sao ta không hề có bất kì cảm giác xa lạ nào hết?

Ánh mắt chân thành cứ như ngàn mũi dao sắc nhọn cứa từng nhát từng nhát vào trái tim của cô. Làm sao hai người có thể giống nhau đến mức đó được chứ? Yên Chi chưa kịp lên tiếng phản bác lại, Bình Ngọc đã nói tiếp:

- Nàng thử hỏi những người ở trong phủ nàng xem. Thử hỏi A Manh và phụ thân của nàng đi, từ khi tỉnh dậy sau chuyện ngã lầu đó nàng có như biến thành người khác không?

- Ta...

Cô bối rối không nói được lời nào. Nhìn điệu bộ tin tưởng và chắc chắn của Bình Ngọc, cô càng cảm thấy có lỗi. Yên Chi không biết linh hồn của nữ chính hiện giờ đang ở đâu, cứ như đã nhường cơ thể này cho cô luôn rồi vậy.



Nếu đã vậy cô nên sống tiếp phần của Hồ Tiểu Điệp thật. Nhưng cái chuyện đi lừa gạt tình cảm người khác, cô không làm được.

- Bình Ngọc, ta không biết làm sao để chứng minh mình là người khác. Nhưng huynh cũng không thể chứng minh ta là Hồ Tiểu Điệp qua cảm tính của huynh được.

Hai người bỗng dưng bị ngắt cuộc trò chuyện khi xe ngựa dừng hẳn lại. Một giọng nam nhân ở bên ngoài nói đủ cho hai người nghe:

- Bẩm quận chúa, vương tử, đến phủ của Lý vương gia rồi ạ.

Hai người trơ mắt nhìn nhau một lúc. Yên Chi muốn rời đi trước nên vừa di chuyển ra ngoài, vừa nhắc nhở hắn:

- Đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi.

Chưa kịp nhích thêm chút nữa thì đã bị vương tử giữ lại. Giọng nói trầm ấm quyến rũ vang lên:

- Ta thừa nhận nàng có khác biệt một chút trong hành động. Nhưng đó chỉ là biểu hiện bình thường của một người bị mất trí nhớ. Chuyện nàng không phải Hồ Tiểu Điệp vô lí hơn rất nhiều so với việc nàng chính là nàng.

- Ta biết huynh không phải kẻ mê tín, tin vào thần linh gì đó. Nhưng sự thật thì vẫn là vậy.

Ánh mắt kiên định ấy của cô chỉ khiến chàng trai trước mặt thêm đau lòng thôi. Người mà hắn ta yêu thương, bị kẻ khác hãm hại đến hôn mê. Lúc tỉnh dậy lại không thèm ngó ngàng gì đến hắn, giờ còn luôn miệng bảo mình không phải là chính mình. Có nực cười quá không chứ?

Bình Ngọc bỗng thôi nhìn cô rồi cười nhẹ. Nụ cười ấy trông khổ sở thế nào ấy.

- Nếu nàng không phải Tiểu Điệp, vậy thì nói cho ta biết đi, linh hồn nàng ấy đang ở đâu?

- Chuyện này... làm sao ta biết được. - Cô luống cuống.

- Không biết. - Bình Ngọc kéo cô lại gần mình. - Thế thì nàng phải chịu trách nhiệm với cơ thể của nàng ấy. Phải sống thay phần nàng ấy.

Yên Chi bỗng e dè trước thái độ này của Bình Ngọc. Cổ tay cô bị hắn nắm chặt quá, đau đấy.

- Ý huynh là dù ta có không phải Hồ Tiểu Điệp cũng phải cố trở thành Hồ Tiểu Điệp sao?

- Phải.

- Bao gồm cả việc thay nàng ấy yêu huynh? - Yên Chi hơi nghiêng đầu, nhíu mày hỏi.

- Nếu nàng không làm được vậy thì trả Hồ Tiểu Điệp lại cho ta đi.

Cô hiển nhiên không làm được chuyện đó. Nhưng chuyện hắn yêu cầu, cô cũng không dám làm. Yên Chi cố gắng gỡ tay Bình Ngọc ra, xoay mặt đi như muốn trốn tránh.

- Huynh biết ta không thể làm được mà. Bỏ qua chuyện đó đi, mau xuống xe đừng để phụ mẫu huynh đợi lâu.

Nghe vậy, Bình Ngọc mới chịu xuống cùng cô.