Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 47: Triều chính



- Quận chúa có vẻ không mặn nồng chuyện giường chiếu với ta lắm. - Mặc Uyên nói nhỏ vào tai Kiều Vũ.

- Ta cũng vậy thôi. - Kiều Vũ ngồi bên cạnh nghe được liền thở dài.

Hai người đổ dồn ánh mắt về phía Hạ Cầm và Thừa Lãng, bởi hai người họ bằng tuổi nhau, và tối nay quận chúa sẽ thị tẩm một trong hai người.

- Mặc huynh có chuyện gì mà nhìn ta thế ạ? - Thừa Lãng cúi đầu.

- Ta vẫn chưa biết ngày tháng năm sinh của Ngọa quý nhân nên tò mò thôi. Không biết tối nay đến lượt ai đây?

- Tối nay đến Hạ quý nhân, sau đó mới đến ta.

Mọi người nghe vậy liền quay sang nhìn về phía của Hạ Cầm. Dáng vẻ trầm lặng đó khiến ai nấy đều phải nheo mày nghi hoặc.



- Hạ quý nhân ít nói, không biết sẽ hầu hạ quận chúa thế nào. Mặc quý nhân và Kiều quý nhân đã có kinh nghiệm, ta nên học hỏi hai người họ. - Hoàng Dĩ lên tiếng.

Nghe vậy hai người cảm thấy xấu hổ vô cùng. Đến lượt cả hai bị các nam nhân khác đổ dồn ánh mắt vào dòm ngó. Một người chỉ mới được hôn môi, người còn lại chỉ mới được ngủ chung. Nam nhân vừa được ngủ cùng, vừa được chạm môi với quận chúa chắc chỉ có một mình vương tử thôi.

Cô không chịu ân sủng ai cả, như vậy làm sao mà có hỉ được.

Trong đám con trai nai tơ mới lớn này, chỉ có Thừa Lãng cười tủm tỉm nãy giờ. Còn lại toàn ngượng ngùng khi nhắc đến chuyện giường chiếu với quận chúa.

Đặc biệt là Hoàng Dĩ và Đình Uyển, hai người bọn họ nhìn nhau đầy u sầu. Vì tuổi tác nhỏ nhất trong đây nên thị tẩm sau cùng.

Hồ quận phủ bầu không khí yên bình như vậy, còn trên triều chính, Yên Chi đang phải nghe rất rất rất nhiều thứ mà mình không hiểu. Nó liên quan đến kinh tế, pháp luật, thị trường, tỉ lệ giàu nghèo, tỉ lệ giới tính, mây mây và mưa mưa.

Toàn những thứ liên quan đến môn địa lí, giáo dục công dân thuộc bên xã hội. Trong khi thời cấp ba cô học tự nhiên mà. Học lí hoá sinh cho đã giờ chả biết áp dụng thế nào vào cuộc sống. Thật ra áp dụng vẫn được đấy, chỉ là cô quá ngu ngốc nên không làm được chuyện đó. Vả lại yêu cầu là nắm chắc kiến thức nữa. Đối với người học trước quên sau như Yên Chi thì bỏ qua đi.

Ở đây chỉ được cái nguy nga tráng lệ, thảm đỏ trải sạch sẽ để chúng quan lại đứng hai bên tranh luận, đưa ra ý kiến. Vua ngồi ở trên cao, ngồi trên cái ghế vàng chói loá, khắc hình rồng bay phượng múa, còn đính ngọc thạch xanh hồng lên đó nữa.

Quan văn chủ yếu là nữ, quan võ chủ yếu là nam. Có vẻ như ở đây, nam nhân vẫn sở hữu sức khỏe hơn nữ nhân.

Vua mặc long bào vàng. Các vương gia, dòng dõi quý tộc, hay quan lớn thượng triều mặc y phục đỏ. Quan tầm trung mặc y phục xanh dương, cấp thấp thì màu đen. Nam quan thì đội mũ, nữ quan búi cao tóc cài trâm có hai sợi dây dài hai bên màu sắc như y phục.

Đang mông lung lạc lõng giữa những thiên tài của tổ quốc, thì bỗng một tiếng gọi của nữ đế khiến cô giật nảy.



- Quận chúa thấy thế nào?

- Dạ? - Cô hoảng hốt.

Nãy giờ mọi người nói gì cô còn chả hiểu chả nghe thì thấy là thấy thế nào. Yên Chi cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ về lời thừa tướng nói ban nãy. Cha nữ chính đang bàn về vấn đề con trai không được đi học, đất nước bỏ lỡ nhiều nhân tài.

- Bẩm bệ hạ, Hồ thừa tướng nói đúng. Nam nhân cũng như nữ nhân, đều có những ưu điểm riêng của mình. Ta nên tuyên truyền giáo dục tư tưởng về bình đẳng giới cho người dân.

- Thế theo quận chúa, nên giáo dục những gì?

- Địa vị nam nữ và đặc biệt là trong hôn nhân. Pháp luật quy định chồng buộc phải có ít thiếp thất hơn vợ, dù gia đình giàu có cũng không được phép lấy quá mười người. Mặc dù vậy, nhưng Hồ thừa tướng cũng nói, nam nhân chỉ cần lấy hai người thôi đã bị chỉ trích rất nặng nề rồi. Kỹ viện nữ cũng ít hơn kỹ viện nam rất nhiều. Điều đó chứng minh địa vị nam nhân đang thấp hơn nữ nhân. Thần thấy chỉ nên một vợ một chồng là tốt nhất!

Cô nói một hồi cuối cùng lại nhấn mạnh việc hôn nhân bình đẳng này, khiến cho tất cả quan lại đều xôn xao bàn tán. Yên Chi đang phát ngôn không đúng, có thể phạm vào tội khi quân.

- Địa vị nam nhân quả thật phải thấp hơn nữ nhân một bậc! Nam nhân chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, trong khi nữ nhân có thể mềm dẻo giải quyết trong hoà bình. Quận chúa đòi địa vị ngang nhau, còn đòi hôn nhân một vợ một chồng bình đẳng nữa, có phải muốn trẫm phế truất hết phi tần trong cung không? - Nữ đế đập mạnh tay xuống bàn.

Yên Chi vội vàng quỳ xuống. Cô thật ngu ngốc khi nói điều này ở đây. Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Nữ đế đang rất tức giận nhìn cô. Chúng quan lại xung quanh cũng dành cho quận chúa một cái nhìn không mấy thiện cảm.

- Nam nhân và nữ nhân nếu chỉ được một vợ một chồng thì tình trạng mèo mả gà đồng và tái giá, hoà ly nhiều lần sẽ xảy ra rồi làm loạn kỷ cương. Bản chất con người vốn dĩ tham lam. Quận chúa nghĩ dân chúng sẽ đồng ý chuyện này sao?



Cô và họ khác nhau, mang hai tư tưởng quá khác biệt rồi. Thuyết phục một người từ bỏ quan niệm của mình thật sự rất khó. Một vợ một chồng hay nhiều vợ nhiều chồng đều sẽ có ưu nhược điểm riêng. Nhưng, vấn đề đạo đức cần đặt lên hàng đầu. Tình yêu chỉ dành cho hai người thôi. Làm gì có chuyện nhường nhịn nhau thật lòng khi phải chịu kiếp chung vợ chung chồng? Đã yêu thì ai mà chẳng biết ghen tuông, mong muốn được chiếm hữu đối phương làm của riêng mình?

Thấy tình hình không ổn, vương tử và Hồ thừa tướng liền đứng ra trước xin cho Yên Chi.

- Bệ hạ, thần chỉ muốn con trai và con gái đều được đi học đàng hoàng, tuyệt nhiên không có ý định chen hàng với nữ nhân. - Hồ thừa tướng quỳ xuống.

- Bệ hạ, quận chúa từng ngã lầu, đến giờ trí nhớ vẫn chưa hồi phục. Không biết thì không có tội. Thần sau khi hồi phủ sẽ nhắc nhở nàng ấy. Xin bệ hạ tha tội! - Vương tử quỳ xuống.

Thật ra nếu bệ hạ muốn trách phạt thì đã ngắt lời cô rồi sai người lôi ra ngoài từ lâu rồi. Nữ đế ngồi trên cao thở dài, nhẹ giọng lên tiếng:

- Nể tình quận chúa còn nhỏ, sức khoẻ không tốt nên chuyện này bỏ qua. Bãi triều!

- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! - Tất cả quỳ xuống đồng thanh.