Thiên Tài Tam Bảo

Chương 7: 7





“Anh…” Phong Thiên Tuyết giận dữ nghiến răng nghiến lợi, bây giờ toàn bộ gia tài của cô chỉ có hơn ba nghìn, lấy đâu ra hơn một trăm nghìn để thanh toán chứ?
“Chẳng lẽ cô không có tiền thanh toán à?” Hạ Văn Triết không có ý tốt gì sáp lại gần cô, “Cô có thể cầu xin tôi, chỉ cần cô chịu ở cùng tôi một đêm, tôi sẽ thanh toán đơn này.

Sau này ở trong công ty tôi sẽ chống lưng cho cô, sẽ không có ai dám bắt nạt cô…”
“Bốp!” Hạ Văn Triết còn chưa nói xong, Phong Thiên Tuyết đã tát anh ta một cái, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Vô liêm sỉ!”
Hạ Văn Triết sờ mặt mình, không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười một cách hèn hạ: “Đây là lần đầu tiên cô chạm vào tôi, tay thật mềm!”
“Buồn nôn!” Phong Thiên Tuyết tức giận bỏ đi.


“Nếu tối nay cô bỏ trốn thì sau này sẽ khó mà đứng vững trong công ty, tất cả đồng nghiệp của bộ phận sẽ coi thường cô, cô lập cô…” Hạ Văn Triết nói lớn từ phía sau, “Lẽ nào cô muốn mất công việc này sao?”
Phong Thiên Tuyết thất thần bước về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng chán nản, cô không thể mất công việc này được, nhưng cô kiếm đâu ra hơn một trăm nghìn để thanh toán chứ?
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong phòng VIP bên cạnh…
Người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế sofa quay với lưng với cô, áo sơ mi trắng trên người rơi trên thắt lưng, để lộ một hình xăm đầu sói hung dữ và một vết sẹo dao dài…
Là anh ta!!!
Phong Thiên Tuyết lập tức sững sờ, tim đập nhanh đến mức gần như muốn lao ra khỏi lồng ngực…
Lần trước nhìn thấy người đàn ông này trong xe, cô đã căng thẳng đến mức nghẹt thở, đơ ra như khúc gỗ ở đó, chưa kịp tiến đến nói một lời thì anh đã đi rồi, mà lúc này, người đàn ông hủy hoại cuộc đời cô đã ở ngay trước mặt!
Nhìn bóng lưng của anh, rất nhiều hình ảnh quá khứ chợt hiện lên trong tâm trí cô…
Khi cô thức dậy trong bệnh viện, không kịp nhìn mặt ba cô lần cuối, chỉ thấy cơ thể lạnh lẽo và cứng đơ của ba cô trong nhà tang lễ;
Tại đám tang, tất cả người thân, bạn bè đều chỉ trỏ cô, hắt hủi, lăng mạ, thậm chí còn đuổi cô ra ngoài;
Cô chưa chồng mà đã có thai, kiểm tra ở một trạm y tế đơn sơ ở quê, chịu đủ loại khinh thường;
Cô sinh con trong bệnh viện, vì sinh ba nên mấy lần loanh quanh ở Quỷ môn quan, suýt chút nữa thì băng huyết mà chết…
Tất cả những điều này đều là nhờ người đàn ông đó ban cho! ! !
Hồi tưởng về quá khứ, lửa giận trào lên trong lòng, Phong Thiên Tuyết nắm chặt hai tay, lập tức lao vào trong.

“Này, không được xông vào nơi riêng tư, ra ngoài!”

Người mặc đồ đen ở trong góc nghiêm khắc mắng, người đàn ông thần bí ra hiệu bằng tay, người mặc đồ đen lập tức im bặt, lặng lẽ lui ra ngoài.

Phong Thiên Tuyết hơi ngẩn người, thời buổi này, trai bao cũng có thể thuê vệ sĩ à!?
Xem ra, cuộc sống của anh ta mấy năm nay rất thoải mái!
Phong Thiên Tuyết kìm nén sự kích động trong lòng, thận trọng đến gần: “Là anh sao?”
Người đàn ông mặc áo sơ mi vào, từ từ quay người lại, trên mặt đang đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt màu đen…
Chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt của anh, lộ ra đôi môi mỏng lạnh lùng và đôi mắt thâm sâu, con ngươi đen lạnh như đêm tối càng toát lên ánh sáng thần bí.

Có một biểu tượng hình ngọn lửa màu vàng kim khắc rỗng trên trán bên phải của mặt nạ, bá khí mà hoang dã.

Phong Thiên Tuyết không khỏi lùi lại, một trai bao làm sao có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy? Cô đã nhận lầm người rồi sao?

Không đúng, hình xăm đó tuyệt đối không thể sai được.

“Anh không nhớ tôi à?” Phong Thiên Tuyết xác nhận, “Bốn năm trước tôi uống rượu ở trong phòng K13, bạn tôi gọi anh đến tiếp tôi, sau đó chúng ta đến khách sạn Phong Vân…”
“Trên ngực cô có một nốt ruồi son!” Người đàn ông híp mắt, nhìn Phong Thiên Tuyết đầy ẩn ý, “Đêm đó chúng ta đã làm bảy lần…”
“Tôi giết anh——” Phong Thiên Tuyết lao tới, vung tay định tát anh.

Người đàn ông nhanh như chớp nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô ngã ra ghế sofa: “Hỗn láo!”
“Tên khốn!!!” Phong Thiên Tuyết nhào tới như một con mèo hoang, khua tay cào cấu người đàn ông, kích động gầm gừ, “Đều tại anh nên tôi mới thành ra như vậy, cuộc đời của tôi đã bị anh hủy hoại rồi——