Rượu độc?Vừa nghe hai chữ này mà cứ như là xét đánh ngang tai, cả bầu trời sụp xuống. Đang yên đang lành mà lại bắt nàng chết, không, đây không thể nào là kết thúc của Anh Thiện Lâm này được!
Nàng cố giực ra nhưng của hai tên thái giám này quá mạnh, nhích một chút cũng không tài nào đủ sức.
“Có chuyện gì mà các người lại tụ tập ở đây vậy? Còn biết quy tắc nữa hay không?”
Mạc Vân bước vào, đám cung nhân vốn rất nhiều chuyện, tụ tập lại mà nhìn, vừa nghe giọng nói của Mạc Vân đã sợ như gặp tà, nhanh chóng đứng thành hai hàng thẳng tấp, đồng loạt nói:“Mạc Chủ Sử!”
“CÔ ĐỪNG NỊNH BỢ TA Ở ĐÂY! Cô có biết là mình đã làm bao nhiêu chuyện rắc rối cho người khác hay không?” Mạc Vân cắt ngang lời của Thiện Lâm.
Thiện Lâm bắt đầu thấy tức giận, tại sao đám người này chẳng ai thèm tin nàng cơ chứ:“ ngay từ đầu nô tỳ đã bảo là nô tỳ không hề có ý mê hoặc ai cơ mà?”
“Cái ta quan tâm không phải là việc cô có quyến rũ thánh thượng hay không mà là danh dự, chuyện này bây giờ trong cung ai cũng đã biết, lúc nãy vừa ra hoa viên cũng đã thấy đám cung nữ bàn tán với nhau về ngươi. Từ sau chuyện này người ta sẽ nghĩ rằng đám cung nữ Ngự Tiền chúng ta lợi dụng việc có thể ở bên cạnh bệ hạ mà mê hoặc thì sẽ làm như thế nào đây?”
“Nô tỳ...”
Mạc Vân lại chặn miệng của Thiện Lâm:“ để ta nói cho cô biết, có thể mê hoặc bệ hạ chả phải là cái bản năng sinh tồn gì, vì đã có nhiều người đã thử rồi. Có thể khiến cho không ai căm ghét mà hãm hại cô thì đó mới là bản năng mà cô nên học để sống lâu hơn trong cung.”
Nước mắt của nàng cứ liên tục chảy ra mặc dù nàng không muốn. Y phục của nàng lúc này đã ướt nhem hết cả, nàng cũng mặc kệ.
Cứ suy nghĩ bâng quơ như thế bỗng nhiên những giọt mưa không còn rơi vào cơ thể của nàng nữa mặc dù hiện tại đang có một cơn mưa rất lớn.
Ngước lên thì thấy có một chiếc dù ô che chắc cho phía trên đầu của nàng, và điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là người này chính là...