Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 25: Chó của ai?



Rốt cuộc cũng tìm được Cầu Cầu.

Cảm giác bực bội của Lạc Nham biến mất, nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, tuy góc chụp chưa tốt nhưng cũng không làm giảm đi sức sống hừng hực toát ra từ bức hình. Ảnh mắt anh rơi trên người Cố Tiểu Đồng, cuối cùng dừng lại trên cún con lông trắng.

Cầu Cầu…thì ra là ở đó.

Lạc Nham mới vừa buông điện thoại xuống, điện thoại liền vang lên, mẹ anh gọi đến.

“Mẹ.” Lạc Nham tiếp máy.

“Lạc Nham à, bảo bối Cầu Cầu của mẹ có khỏe không?”

Lạc Nham: “Vẫn tốt.”

“Có sinh bệnh không?”

“Không có.”

“Con có dọa nó không đấy?”

“Không có.”

“Vậy con chuyển qua video cho mẹ xem một chút.”

Lạc Nham do dự một lúc: “Lần sau đi, lần sau sẽ gọi video.”

“Vậy cũng được, mẹ nói này Lạc Nham, con đừng làm tổn thưởng Cầu Cầu, nó rất ngoan rất thông minh đó.”

“Đã biết. Không có chuyện gì thì con cúp máy đây, có cuộc gọi khác đến.” Lạc Nham nói.

“Được được được, cố gắng chăm sóc Cầu cầu của mẹ.”

“Ừm.”

“Ngoan.”

Lạc Nham cúp cuộc gọi của mẹ mình và kết nói với điện thoại của Tần Hữu Bân.

Tần Hữu Bân: “Anh, anh đã tìm thấy Cầu Cầu chưa? Anh có nói với dì cả là nó bị mất không?”

Lạc Nham cười cười: “Không nói với dì cả em, tìm được Cầu Cầu rồi.”

“Tìm được rồi? Tìm được ở đâu?”

“Bỏ chạy sang nhà người khác.”

Tần Hữu Bân ở đầu bên kia cười: “Dù sao có thể tìm thấy là tốt rồi, nếu không dì cả sẽ đau lòng chết mất.”

“Ừm.”

“À đúng rồi, anh, hôm nay là sinh nhật Tưởng Tiếu Tiếu, anh có muốn tham dự bữa tiệc không?”

Lạc Nham mỉm cười: “Không thể chơi đùa với mấy đứa nhóc tụi em được, anh còn có việc.”

“Anh cũng không hơn tụi em bao nhiêu tuổi đâu.”

“Được rồi, em gửi một món qua cho Tưởng Tiếu Tiếu giúp anh, tốt xấu gì cũng làm hàng xóm nhiều năm.”

“Được, em biết rồi.”

“Còn việc gì không?”

“Không có.”

“Vậy cúp máy.”

“Được, tạm biệt.”

Lạc Nham vừa gác máy, lại nhận một cuộc gọi liên quan đến công việc. Sau một hồi nghe điện thoại, anh cất điện thoại và đóng lại máy tính trên bàn trà, vươn tay cầm áo khoác tối màu trên lưng ghế lưu loát mặc vào, lấy chìa khóa đi ra ngoài, nhìn cái móc treo trên cột đá cẩm thạch ở lối vào sân, đó là nơi mà Like.Giản thường treo đồ ăn khi giao đến đây, anh nghĩ thầm ngày mai sẽ đến đón Cầu Cầu.

Cho nên anh lái xe chạy vào trung tâm phố đại học, cũng không đi ngang qua Like.Giản như mọi khi.

Cửa tiệm Like.Giản vô cùng náo nhiệt, ồn ào.

Bốn người làm việc trong tiệm, ngoài việc tiếp đãi bạn học của Giản Nhất thì còn nhiều khách hàng khác tới mua đồ ngọt, cùng lúc cũng có người đặt đồ trên mạng, ứng dụng đặt hàng trên Wechat vì cuối tuần mà đắt hàng hơn, toàn bộ trong ngoài tiệm đều bận rộn náo nhiệt.

Giản Nhất không có thời gian để tiếp đãi các bạn cùng lớp.

Mọi người cũng không ngại, ngược lại bởi vì Giản Nhất vất vả nỗ lực mà hơi xúc động, không nghĩ được bây giờ giản Nhất bận rộn cần cù làm việc như vậy mà thành tích vẫn xuất sắc, làm bọn họ ngưỡng mộ vô cùng. Nhớ lại Giản Nhất trước kia từng bá đạo ương ngạnh, bướng bỉnh khó dạy, đối lập hẳn với một Giản Nhất xuất sắc chói mắt như hiện tại. Đây là dốc lòng sống theo khuôn mẫu nha, khó trách Giản Nhất vẫn thường cổ vũ bọn họ, nỗ lực không bao giờ là muộn, bắt đầu từ bây giờ là được. Bởi vì cô đã thật sự làm được, có nỗ lực sẽ có thu hoạch.

Ngồi cùng bàn bị Giản Nhất làm cảm động, cô thật sự rất cố gắng rồi.

Giờ phút này Giản Nhất rất bận rộn, căn bản không biết được tâm lý bay xa của các bạn học.

Ngược lại, mẹ Giản nhìn thấy gần ba mươi bạn học cùng lớp của Giản Nhất đều ngồi ăn đồ ngọt bên cạnh bồn hoa, mà bà cùng Giản Nhất đều không có thời gian tiếp đãi, liền cảm thấy có chút áy náy, quay đầu nói với Giản Nhất: “Giản Nhất, hay là con để các bạn về nhà học bài đi, bây giờ đang là lớp 12 giai đoạn thời gian là tiền bạc, đừng để họ trì hoãn ở đây. Chờ lúc nào cửa tiệm không quá bận rộn, chúng ta trích ra chút thời gian mời bọn họ đến nhà chơi, mẹ làm cho các con mấy món ngon, con xem có được không?”

Giản Nhất nhìn ra bên ngoài, gật gật đầu: “Được ạ, con đi nói với họ một câu, để họ về nhà học bài trước.”

“Đi đi, đưa mẹ chiếc đũa dài.” Giản Lệnh Hoa.

“Dạ.” Giản Nhất đưa chiếc đũa dài cho mẹ Giản, tháo bao tay cùng ống tay áo xuống rồi bước đến bồn hoa.

Ngồi cùng bàn trông thấy Giản Nhất đi qua, vội nói: “Giản Nhất, em gái cậu đáng yêu quá.”

Cô quay đầu nhìn, Cố Tiểu Đồng đang ôm cún con màu trắng cùng các bạn học của cô chụp hình chung, nhìn vào màn hình điện thoại hô cà tím, Giản Nhất bị chọc cười hứng thú đi qua vuốt ve đầu cô bé, sau đó hỏi ngồi cùng bàn: “Các cậu còn muốn ăn loại bánh nào, để thôi làm?”

“Không được không được, hôm nay không ăn nữa, ăn nhiều quá rồi.” Ngồi cùng bàn khách khí nói.

“Vậy các cậu nên đi về học bài đi, trì hoãn ở chỗ này đã lâu rồi.” Giản Nhất.

“Cậu muốn đuổi bọn tôi đi à?” Ngồi cùng bàn hỏi.

“Học tập quan trọng hơn.” Giản Nhất nói một cách nghiêm túc: “Sắp tới kỳ thi đại học rồi.”

Ngồi cùng bàn vò đầu, trông thấy mẹ Giản không ngừng bận rộn ở bên trong, biết mình dẫn người đến đây sẽ quấy rầy họ, vì vậy nói: “Được rồi, bọn tôi sẽ trở về học bài, nhưng mà hai mươi cái bánh su kem cậu phải lấy cho tôi nha.”

Giản Nhất mỉm cười: “Đừng lo, bây giờ đang đóng gói cho cậu.”

“Trà sữa trà đen lạnh nữa.”

“Có.”

“Còn trà yến mạch sữa chuối nữa.”

“Đều đóng gói cho cậu.” Giản Nhất.

“Được nha.”

Giản Nhất xoay người đi đóng gói cho ngồi cùng bàn, lúc sau cậu ta nhận được lại nhìn Giản Nhất nói chân thành: “Giản Nhất, nói thật, cậu làm đồ ngọt thật sự rất ngon, việc làm ăn của cậu sẽ ngày càng tốt thôi.”

“Tôi sẽ mượn những lời tốt đẹp của cậu.” Giản Nhất nói: “Tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”

“Ừ, vậy tôi đi đây.” Ngồi cùng bàn nói.

“Trở về đọc kỹ sách và giải nhiều đề hơn.” Giản Nhất nói với bạn học cùng lớp. “Chờ đến lúc tôi rảnh rỗi, sẽ mời các cậu đến nhà ăn cơm, mẹ tôi nấu ăn rất ngon.”

“Một lời đã định.” Ngồi cùng bàn cười hì hì nói.

Giản Nhất gật đầu: “Một lời đã định.

“Vậy chủ nhật, không đúng, phải là thứ hai, thứ hai gặp lại.” Ngồi cùng bàn nói.

Giản Nhất: “Được, thứ hai gặp lại.”

“Thứ hai gặp lại.” Các bạn cùng lớp đồng thanh, nói nói cười ồn ào rời khỏi tiệm bánh ngọt, ra tới đầu còn phố lại quay đầu vẫy tay với Giản Nhất lần nữa.

Giản Nhất cũng vẫy tay với họ.

Cố Tiểu Đồng nắm bàn tay còn lại của Giản Nhất và nói: “Tạm biệt.” Cún con lông trắng đứng bên chân cô bé vẫy đuôi.

“Tạm biệt.” Các bạn cùng lớp vẫy mạnh tay chào.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của các bạn học, Giản Nhất mới cúi đầu nhìn Cố Tiểu Đồng: “Đi thôi, trở về.”

Cố Tiểu Đồng: “Dạ.”

Giản Nhất nắm tay Cố Tiểu Đồng đi về cửa tiệm, cô bé quay đầu gọi cún con: “Cẩu Cẩu, về nhà thôi.”

Chú cún lông trắng với hai kẹp tóc hình hoa đối xứng được ghim trên đỉnh đầu, ra sức đuổi theo, ở bên chân Cố Tiểu Đồng nhảy nhót vui vẻ. Vừa về đến Like Giản, Cố Tiểu Đồng đã ôm cún con lên, ngồi vào chiếc ghế nhựa trước cửa phơi nắng.

Giản Nhất đi vào bắt đầu bận rộn, không thể không nói nhờ có “tâm lý đám đông” mà hơn hai mươi bạn học cùng lớp quảng bá, cho nên hiện tại đã có ba người xếp hàng.

Mẹ Giản: “Giản Nhất, hình như trên mạng lại có đơn đặt hàng.”

“Để con xem.” Cô đi đến trước máy tính: “Uhm, đúng là lại có một đơn đặt hàng cho bánh su kem, bánh quy việt quất và trà sữa khoai lang, đồ ngọt đã có sẵn còn trà sữa bây giờ con sẽ làm, nhưng Tiểu Chu đến mấy tiệm net bên cạnh vẫn chưa trở về, hay để con chạy xe đạp điện đi giao một chuyến, ngay ký túc xá học viện tài chính kinh tế số hai, cũng không xa lắm.”

“Được, con chú ý an toàn.”

“Con biết rồi.” Sau khi Giản Nhất đóng gói xong liền xách đồ đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, Cố Tiểu Đồng đã ôm cún con đi đến chỗ cô.

Giản Nhất hỏi: “Tiểu Đồng, em làm gì vậy?”

“Chị ơi, em đi giao bánh ngọt với chị.”

“Em còn ôm cẩu cẩu, làm sao đi theo chị?” Giản Nhất hỏi, bình thường cô chạy xe điện chở Cố Tiểu Đồng thì không sao, nhưng bây giờ có thêm một cún con, thật sự chướng tai gai mắt.

Cố Tiểu Đồng cúi đầu nhìn cẩu cẩu.

Cẩu cẩu ngước đôi mắt ngập nước nhìn cô bé, ư ử hai tiếng.

Giản Nhất mỉm cười: “Em ở chỗ này đợi, chị sẽ về sớm thôi.”

Cố Tiểu Đồng ôm chặt chú chó trắng. dường như đang âm thầm kháng cự.

Giản Nhất ngồi lên xe điện, trông thấy đôi mắt đen láy của Cố Tiểu Đồng đang nhìn mình, một bộ dáng ủy khuất, lưu luyến không rời, thật giống như một con mèo bị bỏ rơi, cô liền nghĩ tới hình ảnh Cố Tiểu Đồng vẫn luôn ngồi ở bên cạnh trung tâm phố ngồi đợi, không đành lòng nên hỏi: “Nếu không để cho cẩu cẩu vận động một chút, chị chạy xe chở em, để nó từ từ chạy theo sau được không?”

Cố Tiểu Đồng cúi đầu nhìn chú chó trắng nhỏ.

“Lúc trở về, em lại ôm cẩu cẩu lên xe, được chưa?” Giản Nhất.

Cố Tiểu Đồng tự hỏi một lúc, rồi gật đầu: “Được ạ!”

Báo với mẹ Giản một tiếng, cô chạy xe chở Cố Tiểu Đồng ở phía trước, cún con chạy theo ở đuôi xe.

“Cẩu cẩu.” Cố Tiểu Đồng gọi.

“Gâu gâu.”

Có mệt không?”

“Gâu gâu.”

“Không mệt hả, chúng ta sẽ nhanh đến thôi.”

“Gâu gâu gâu.”

Cẩu cẩu chạy theo hai người suốt cả quãng đường, chỉ hai phút sau đã tới ký túc xá học viện tài chính kinh tế số 2, Cố Tiểu Đồng ôm cún con đứng bên cạnh xe điện, Giản Nhất cúi xuống hôn mặt nhỏ của cô bé một chút rồi xách túi đồ ngọt cùng trà sữa đi vào ký túc xá.

“Chị ơi, mau về nha.” Cố Tiểu Đồng kêu lên ở ngoài cửa: “Chị mau về nha!”

“Được, em ngoan ngoãn đứng một chỗ, không được chạy linh tinh.” Giản Nhất.

“Vâng ạ, em đợi chị.”

Giản Nhất rời đi, Cố Tiểu Đồng ôm cún con đứng ở trước xe đạp điện nói: “Cẩu cẩu, chị sẽ về ngay, chúng ta ở đây đợi.”

“Gâu gâu.” Cún con sủa hai tiếng.

“Cẩu cẩu, em đừng kêu. Ngoan nha.”

Chú chó nhỏ lông trắng ngoan ngoãn nằm trên tay cô bé, kêu ư ử mấy tiếng.

Tổ hợp của một đứa trẻ bụ bẫm cộng thêm một cún con lông trắng rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người qua lại, thi thoảng có người chào hỏi cô bé và cún con.

Cố Tiểu Đồng cùng cún con đều treo lên khuôn mặt lạnh nhạt, cho đến khi Giản Nhất từ ký túc xá đi ra, Cố Tiểu Đồng mới vui vẻ kêu lên: “Chị ơi!”

“Ơi!” Giản Nhất mỉm cười đáp lại, thu tiền vào trong túi, chạy xe chở Cố Tiểu Đồng và cún con trở về: “Có thể về nhà rồi!”

“Về nhà!”

Hai chân Giản Nhất kẹp lấy người Cố Tiểu Đồng, chạy xe đạp điện ra khỏi ký túc xá, cún con đột nhiên nhảy khỏi vòng tay Cố Tiểu Đồng mà chạy theo ở phía đuôi xe với vẻ hưng phấn.

Hai người trên xe bị dọa nhảy dựng.

Cún con vui vẻ chạy theo sau, hiển nhiên không hề muốn ngồi trên xe.

“Chị ơi, nó không cần em ôm.”

“Ừ, nó thích tự mình chạy đó.”

“Vậy em sẽ không ôm nữa.”

“Ừ.”

Trên con đường sạch sẽ của phố đại học được bao quanh bởi cây xanh, Giản Nhất chậm rãi chạy xe đạp điện chở Cố Tiểu Đồng, ở phía sau có một chú chó con màu trắng vui vẻ chạy theo đuôi xe, thi thoảng lại vượt lên phía trước.

Cố Tiểu Đồng vui vẻ hét lên: “Cẩu cẩu, em đừng chạy loạn.”

“Cẩu cẩu, em đi đâu vậy.”

“Cẩu cẩu, ở chỗ này thôi.”

“Cẩu cẩu, nhà chúng ta ở đằng kia rồi.”

“Cẩu cẩu, mau đi với chị.”

“….”

Cố Tiểu Đồng thật sự rất thích cún con màu trắng này, về đến tiệm bánh đã ôm lấy chú cún lên đùi, cô bé lấy ra một chiếc lược nhỏ chải bộ lông tóc bị rối loạn, sau đó lại bện những bím tóc khác nhau.

Giản Nhất trông thấy mà bật cười.

Mẹ Giản cũng để cô bé tùy ý chơi đùa cùng chú cún.

Hai người ở trong tiệm làm việc bận rộn cho đến mười giờ tối, màn đêm đã bao phủ toàn bộ con phố đại học, mặt tiền của một số cửa hàng cũng đã lần lượt tắt đèn, Giản Nhất và mẹ Giản tiễn đi người khách cuối cùng.

Cố Tiểu Đồng đã ngủ cùng cún con trong gian bên cạnh từ lâu.

Tiểu Chu và Vương Miễn đã về nhà, Giản Nhất xoa tay và nhấp vào nút “đóng” trên cửa hàng trực tuyến, sau đó nói với mẹ Giản: “Mẹ ơi, chúng ta về thôi.”

“Ừ.” Mẹ Giản dọn dẹp xong, bà bế Cố Tiểu Đồng lên dùng thảm che đầu lại: “Đi thôi.”

Giản Nhất đóng kín các cửa rồi lên xe, mẹ Giản ôm Cố Tiểu Đồng ngồi ở ghế sau xe. Cún con chân ngắn nhẹ nhàng đi ở phía trước, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Cố Tiểu Đồng trong ngực mẹ Giản, dường như sợ cô bé sẽ biến mất.

“Mẹ ơi, hôm nay công việc làm ăn thuận lợi phải không?” Giản Nhất vừa chạy xe chậm rãi vừa hỏi.

“Hôm nay phải cảm ơn các bạn học của con, bọn họ đã mua không ít.” Giản Lệnh Hoa.

Giản Nhất: “Uhm, họ còn để lại rất nhiều lời khen, bây giờ có thể tìm thấy tên của Like.Giản ở trong top những cửa hàng nổi tiếng rồi.”

Giản Lệnh Hoa mỉm cười, sau đó tò mò hỏi: “Sao bọn họ lại muốn đến mua bánh ngọt vậy? Bây giờ ở trường nhân duyên của con tốt như vậy à?”

Giản Nhất suy nghĩ một lúc: “Thực ra thì cũng không tốt lắm đâu, con cũng không phải đặc biệt đối tốt với bọn họ, chỉ là khi có đề bài khó giải quyết, con giúp đỡ một chút thôi.”

“Ừ, con làm rất đúng, bạn bè cùng lớp nên đoàn kết và yêu thương lẫn nhau. Giảng bài cũng là một kiểu trợ giúp, sau này hãy giúp đỡ người khác nhiều hơn, người tốt sẽ được đền đáp.”

“Được ạ, con sẽ nhớ kỹ.” Giản Nhất mỉm cười, thành thật mà nói đối với sự xuất hiện của các bạn cùng lớp ngày hôm nay cô rất vui vẻ, đó là một thu hoạch ngoài mong đợi. Kiếp trước cô quá nghèo, quá bận rộn cho nên nghĩ rằng tình bạn và tình yêu là những thứ ngoài tầm với của cô. Xa vời đến nỗi sau khi tốt nghiệm cấp ba và đại học, một nửa số bạn trong lớp đều không biết tên. Bây giờ ngẫm lại, thực chất tình bạn và tình cảm gia đình không hề đắt, đôi khi chỉ cần một câu nói, một hành động hay một ánh mắt thôi, dụng tâm là có thể chạm đến.

Giản Nhất ôm nội tâm phong phú về đến nhà, cùng mẹ Giản tính toán khoản thu ngày hôm nay, hai mẹ con đều có chút kích động vì cả doanh thu và lợi nhuận đều đạt mức ngoài mong đợi.

Mẹ Giản vừa lòng ôm Cố Tiểu Đồng đi vào giấc ngủ.

Như thường lệ, Giản Nhất vẫn dựa vào đầu giường đọc sách. Nhưng có điểm cũng không giống như trước, bên cạnh giường đặt một thùng giấy nhỏ cho cún con nằm, nó đang nheo nheo hai mắt ngoan ngoãn.

Giản Nhất nhớ lại hình ảnh Cố Tiểu Đồng yêu thương cún con như vậy, không khỏi kêu một tiếng: “Cẩu cẩu.”

Cún con màu trắng mở to mắt nhìn cô.

Giản Nhất mỉm cười: “Ngủ đi.”

Cún con lại tiếp tục quy luật nheo mắt và mở mắt liên tục.

Giản Nhất tiếp tục đọc sách, cho đến một rưỡi sáng mới đi ngủ.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa trời đã sáng, mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng, kể cả cún con cũng đã không thấy đâu, cô duỗi cái eo lười rồi đi rửa mặt.

Mẹ Giản đang nấu cơm, còn Cố TIểu Đồng lại ôm cún ngon ngồi trên xích đu, cô bé vẫn đu dây hăng say mà không biết cún con đã bị dọa tay chân run rẩy.

Giản Nhất quan sát hai người một lúc rồi mới vào phòng ngủ thu thập cặp sách.

Ăn cơm sáng xong, mẹ Giản ở lại làm cơm đưa tới cửa tiệm để mọi người ăn trưa, còn hai chị em Giản Nhất cùng cún con đi đến Like.Giản trước.

Đến tiệm, Cố Tiểu Đồng ôm cún con đi chơi cùng bốn bé gái cách vách, Giản Nhất vào tiệm bắt đầu làm công tác chuẩn bị cho một ngày.

Cô vừa mới làm xong mọi thứ, trước quầy xuất hiện một vị khách, lớn lên…thật sự quá đẹp, thân hình cao lớn mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, mơ hồ làm lộ những cơ bắp rắn chắc, ngũ quan góc cạnh anh tuấn cương nghị, là một vẻ đẹp pha trộn giữa nét thanh xuân tươi trẻ và nam tính thành thục, có thể gọi là trưởng thành bởi khí chất khá nội liễm lạnh nhạt, là một kiểu người phân biệt rõ ràng giữa cuộc sống và công việc.

Trước đó Giản Nhất vẫn cho rằng Tần Hữu Bân đã là một nam sinh có vẻ đẹp nam tính, nhưng so với người trước mặt này, dù là diện mạo hay khí chất, Tần Hữu Bân cũng đều chưa tới.

Giản Nhất ngây người, sau đó mỉm cưởi: “Chào tiên sinh, anh cần gì ạ?”

Ánh mắt của Lạc Nham chuyển từ thực đơn sang Giản Nhất, cô đang mặc đồng phục làm việc, mái tóc đen được buộc lên và giấu trong chiếc mũ đầu bếp cùng khăn quàng cổ tam giác, cần cổ mảnh mai, vầng trán trơn bóng vừa sạch sẽ lại xinh đẹp. Lúc trước anh đã từng gặp cô, nhưng hôm đó trời tối không thể nhìn rõ diện mạo, chỉ cảm thấy đó là một nữ sinh thanh tú, không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy, đặc biệt khi cười rộ lên lại vô cùng ấp áp mềm mại, hệt như một chiếc bánh mì nhân trái cây, tươi mát ngọt ngào.

Lạc Nham ngưng mắt và nói: “Cà phê sữa.”

“Anh có thêm đường không?”

“Một muỗng.”

“Được ạ, anh chờ một chút.”

“Ừm.” Lạc Nham khẽ gật đầu.

Giản Nhất xoay người đi pha cà phê sữa.

Lạc Nham lại đánh giá tiệm nhỏ trước mặt lần nữa, là người vẫn ít khi chủ động bắt chuyện, lúc này anh lại mở miệng: “Tôi đã đến đây vài lần, cô không phải là người pha cà phê.”

Giản Nhất mỉm cười: “Đúng vậy, phần lớn đều là mẹ tôi phụ trách, cuối tuần và buổi tối tôi mới có thời gian.”

Lạc Nham gật đầu không hỏi nữa.

Giản Nhất chuyên tâm pha cà phê sữa, rất nhanh đã xong, mang đến quầy đóng gói và đưa cho Lạc Nham.

Anh trả bằng một tờ tiền màu hồng, Giản Nhất trả lại tiền lẻ rồi nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”

“Ừm, cảm ơn.” Lạc Nham nhận tiền, vừa mới xoay người đã thấy Cố Tiểu Đồng ôm cún con chạy từ xa tới, âm thanh non nớt kêu lên: “Chị ơi, em muốn ăn bao bao thịt, một bao thịt.”

Giản Nhất lướt qua cánh tay Lạc Nham nhìn thấy Cố Tiểu Đồng: “Tiểu Đồng, em muốn ăn bao thịt gì?”

“Em muốn ăn…” Cô bé ngừng nói khi nhìn thấy Lạc Nham. Còn nhớ ngày Like.Giản khai trương có phát tờ rơi cho Lạc Nham mà nửa ngày anh mới nhận, cho nên lúc này cô bé lại ôm cún con ngẩng đầu nhỏ, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Lạc Nham, thấp giọng gọi: “Anh trai.”

Mới đầu Lạc Nham còn lạnh mặt, bây giờ nhìn cô bé bụ bẫm hoạt bát gọi mình là anh trai, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười: “Tiểu bảo bối, chào em.”

Cố Tiểu Đồng muốn mỉm cười đáp lại, nhưng thấy Lạc Nham quá nghiêm túc, cô bé chỉ có thể mơ hồ nhìn anh.

Lạc Nham cười cười, sau đó ánh mắt chuyển qua cún con trong ngực Cố Tiểu Đồng, chú nhóc đã sớm run bần bật.

Lạc Nham nhẹ nhàng cất tiếng: “Cầu cầu.”

Cún con bất ngờ run một cái.

“Còn không qua đây?” Lạc Nham cũng không cao giọng.

Cầu cầu co rúm lại một chút, đột nhiên nhảy từ trên tay Cố Tiểu Đồng xuống, đi đến bên chân Lạc Nham.

Cố Tiểu Đồng sửng sốt.

Giản Nhất cảm thấy không đúng lắm, vội vàng đi đến trước mặt Cố Tiểu Đồng.

Cô bé vội xoay người ôm cầu cầu vào ngực, kêu lên: “Cẩu cẩu, em đừng chạy, đừng có chạy.” Cầu cầu rầm rì giãy giụa, lần nữa nhảy xuống chạy đến bên chân Lạc Nham, như thế anh mới là chủ nhân của nó.

Cố Tiểu Đồng ngây người, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Nham.

Giản Nhất cũng ngẩng đầu nhìn anh.