Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 20: Cu Tý



Quần áo thời kỳ này mặc cũng hơi phức tạp, nhất là khi Nguyễn Vô Niệm đi vào kinh kỳ cũng không thể mặc áo cánh như ở quê được. Lê Hốt đi vào trong phòng giúp đỡ hắn mặc vào y phục, miệng lại không ngừng càu nhàu nói.

- Ông chủ, ta thấy vẫn là mua về một đứa người ở, cũng không thể để một đại nam nhân như ta suốt ngày hầu hạ ngài mặc quần áo được. Hai người đàn ông ở trong phòng như thế này người ta sẽ dị nghị mất.

- Xì, mới tý tuổi đầu lại nghĩ lung tung, ai nói ngươi là đại nam nhân đấy?

Nguyễn Vô Niệm phì cười, Lê Hốt lại xụ mặt nói.

- Ông chủ, nếu ta không nhầm thì ngài mới chỉ 12 tuổi, so ra ta còn lớn hơn ngài hai tuổi đấy.

Nguyễn Vô Niệm bình thường rất hoà ái, đối xử với bọn hắn vô cùng tốt, do đó bọn hắn trong lòng đối với Nguyễn Vô Niệm kính trọng, nhưng bề ngoài lại rất thoải mái, có thể đùa giỡn được. Nguyễn Vô Niệm nghiêm giọng nói.

- Đàn ông trưởng thành hay không cũng không thể nhìn qua tuổi tác được, phải nhìn qua tâm tính.

Lê Hốt liền câm họng, tốt, ngài là ông chủ, điều ngài nói là chân lý. Vô Niệm nghĩ một chút, Lê Hốt nói cũng không sai, hắn cũng phải phải có người hầu hạ một số việc vặt trong nhà, một đám đại nam nhân ở chung một chỗ cũng có một chút bất tiện. Đối với việc mua người ở hắn càng không có một chút cản trở tâm lý nào, trong chín kiếp có một kiếp hắn cũng là hoàn thân quốc thích họ Trần, gia nô lên đến hàng ngàn người, có thể tổ chức cả đội quân kháng Nguyên chứ không ít, mua một người ở lại nhằm nhò gì. Hắn cũng không “Thánh mẫu” đến mức hô hào muốn giải phóng nô lệ, xã hội này có một sự vận hành riêng của nó, các quy luật của xã hội như một bánh xe chuyển động, đến thời điểm tự khắc nó sẽ chuyển hướng, nếu Nguyễn Vô Niệm muốn đi ngược lại với quy luật xã hội thì hắn sẽ bị cái bánh xe khổng lồ đó đè nát bét mà thôi.

Không mất bao lâu, y phục cũng mặt xong. Buổi sáng trời có chút se lạnh, Nguyễn Vô Niệm mặc y phục hơi nhiều lớp một chút, bên trong cùng mặc giao lĩnh màu trắng làm áo lót, lại mặc thêm một áo giao lĩnh màu xanh sẫm đè lên, bên ngoài khoác một cái áo đối khâm cộc tay màu xám thêu hoa văn bằng chỉ trắng, chân đi giày đen. Cả người toả ra khí tức vừa thành nhã, nhưng vừa phú quý, người ngoài nhìn vào liền thấy hắn chẳng khác nào một thiếu gia nhà giàu cả.

Đi xuống dưới lầu, hắn chợt thấy đứng ở phía ngoài cửa một bóng dáng nhỏ bé đứng co ro bên góc, hai tay ôm vào ngực như để đỡ lạnh. Không phải Tý thì là ai, trên người nó hôm này mặc một cái áo cánh con, vẫn là cái quần xà lỏn, ngày hôm qua còn mặc áo phanh bụng, hôm nay đã buộc dây lại nhìn có vẻ nghiêm chỉnh hơn không ít, nhưng lại rất đơn bạc, không đủ để chống chọi lại với cái lạnh buổi sớm mai. Tý đứng co ro ngoài cửa, có vẻ như chủ quán trọ không cho nó vào trong. Nguyễn Vô Niệm liền gọi.

- Tý, vào đây!

Tý hơi giật mình, nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm đi xuống liền vô cùng mừng rỡ, nhìn ông chủ quán trọ một chút sau đó mới chà chà bàn chân đất cho sạch sẽ một chút rồi bước vào bên trong. Nguyễn Vô Niệm hơi gật đầu, dù chỉ là một động tác nhỏ nhưng chứng tỏ Tý thực sự là một thằng bé lễ phép, hiểu chuyện.

Nguyễn Vô Niệm hỏi.

- Sao lại đứng bên ngoài? Ngươi đi đến đây từ lúc nào?

Tý nghe hỏi đến liền nói.

- Bẩm cậu lớn, con đi từ lúc gà gáy, cổng thành vừa mở con liền đi vào, ông chủ cũng không cho con vào nên con đứng bên ngoài cửa chờ cậu lớn gọi đến.

Nguyễn Vô Niệm hơi động dung, nhà của Tý ở phía ngoại thành, cách vòng thành của kinh thành khá xa, nhưng Tý lại dậy sớm để đi đến chờ cổng thành mở cửa, có thể nó sợ rằng Nguyễn Vô Niệm sẽ bỏ rơi nó. Nhìn bàn chân trần lấm lem bùn đất, thân thể đơn bạc như vậy nhưng thằng bé lại không có một chút oán than nào, Nguyễn Vô Niệm không khỏi cho nó thêm một điểm cộng. Tý lại mở ra đôi tay này giờ giữ trước ngực, trong tay lại là hai quả trứng gà nhỏ, nó nói.

- Mời cậu ăn trứng, con đã luộc rồi! Con đã cố giữ ấm cho nó, nhưng… trời lạnh quá, trứng đã lạnh mất rồi.

Càng về cuối câu giọng Tý càng nhỏ lại như xấu hổ, đồng thời nó cũng sợ rằng Nguyễn Vô Niệm sẽ chê bai. Nguyễn Vô Niệm nhận lấy hai quả trứng từ đôi tay nhỏ bé, có thể nói nếu hắn ban đầu đối với cu Tý là có ấn tượng tốt thôi thì hiện tại lại tâm động, hắn lại có ý tượng muốn thực sự thu nhận đứa bé này để nó có cuộc sống tốt hơn. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Dùng cả tiền hôm qua để mua trứng sao?

Hắn không thường xuyên đi chợ nhưng cũng rõ ràng một điều, giá trứng thực sự khá đắt, ở Lôi Dương một cái trứng thế này cũng đã có giá một đồng, xứ kinh kỳ lại không cần phải nói đến. Nên hai cái trứng đối với một thằng bé thực sự rất quý giá. Tý vội vàng lắc đầu nói.

- Không có, trứng là gà hôm qua đẻ được. Mẹ bảo luộc mang đến lễ thầy. Xin cậu lớn đừng chê.

Ngày hôm qua nghe Nguyễn Vô Niệm nói sẽ dạy nó học chữ, học toán, Tý vui vẻ quên cả trời đất vội vàng chạy về kể cho mẹ nghe. Nghe nói con mình có thể học chữ, mẹ của nó đương nhiên vui vẻ, có học mới có tương lai, không bà mẹ nào muốn con mình bị mù chữ, lại nghe nói Nguyễn Vô Niệm còn trả tiền công, mẹ nó càng không yên lòng, bảo rằng không thể nhận tiền của Nguyễn Vô Niệm, phải chăm chỉ làm việc, lại luộc hai cái trứng sáng sớm bảo nó mang đi làm lễ thầy. Hai cái trứng làm lễ bái sư thực sự rất bèo bọt, nhưng đối với nhà nghèo như nó đó đã là món lễ lớn nhất có thể lấy ra rồi.

Nghe Tý nói xong Nguyễn Vô Niệm lại không khỏi tò mò, cuối cùng mẹ của Tý là ai lại có thể dạy con một cách chu đáo như vậy. Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của nó, Nguyễn Vô Niệm liền gõ bể một trứng, lột sạch vỏ sau đó đưa cho nó nói.

- Chưa ăn sáng đúng không? Ăn đi, ngươi một trứng, ta một trứng!

Nhìn quả trứng trắng bóc trong tay của Nguyễn Vô Niệm, Tý không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thế nhưng nó liền lắc đầu ngoay ngoảy nói.

- Làm sao được, trứng mẹ bảo mang dâng cho cậu…

Không để Tý nói nhiều Nguyễn Vô Niệm liền nhét trứng vào tay nó nói.

- Bảo ăn thì ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì. Không ăn ta sẽ không dạy ngươi biết chữ.

Tý nghe vậy lập tức cắn vào một miếng lớn, vị ngon ngọt của trứng luộc làm gương mặt thằng bé hiện lên vẻ hạnh phúc . Thật sự là dễ thoả mãn đây, Nguyễn Vô Niệm trong lòng thầm nói. Hắn cũng nhanh tay bóc ra quả trứng còn lại bỏ vào miệng, trứng đã lạnh tanh, thế nhưng không hiểu sao trong lòng của hắn lại có chút ấm áp. Có thể cách dạy con của mẹ Tý làm cho hắn cảm thấy được tình mẹ mà hắn từng được hưởng thụ đi.

Lúc này đám người Mạc Khoa cũng đi lên, nhìn thấy Tý ngồi bên cạnh cùng với ông chủ ăn trứng bọn hắn cũng không hề nói gì, bọn hắn chẳng phải cũng vì khí chất đặc biệt này của ông chủ mà bị thu hút hay sao. Có thể nói sáu người bọn hắn đối với Nguyễn Vô Niệm nhất nhất trung thành.

Ăn sáng xong xuôi Nguyễn Vô Niệm quyết định trả phòng dọn đến tiệm mới để ở, dù sao ở nhà trọ một ngày tiêu hao một tiền cũng không hề ít chút nào. Dẫn theo đám người lớn nhỏ đi sang phường Thuỵ Chương, Nguyễn Vô Niệm để Mạc Khoa dẫn theo Hoàng Võ và Lê Bôn đi đưa thư và mua một số vật dụng cần thiết, những người còn lại thì lo dọn dẹp lại nơi ở. Còn Nguyễn Vô Niệm làm gì ư? Đương nhiên là chỉ tay năm ngón rồi, ngươi nhìn thấy ông chủ nào đích thân làm việc sao?

Tý cũng rất nhanh hoà vào đám tuỳ tùng của Nguyễn Vô Niệm, bọn hắn rất ưa thích đứa trẻ vừa hiểu chuyện, vừa lễ phép này. Đặc biệt là Lê Hốt, có Tý vào hắn liền có thể thoát khỏi thân phận “em út”, cả ngày một bộ đàn anh chỉ dạy cho cu Tý. Nguyễn Vô Niệm nhờ vậy mà cũng rảnh rỗi, dù sao hắn cũng không thể cả ngày rảnh rỗi dạy chữ cho Tý, có đám người này lại rất tốt, có thể dạy cho thằng bé một chút ít kiến thức cơ sở, về sau Nguyễn Vô Niệm lại tài bồi. Dù Tý chưa có gọi hắn một tiếng là thầy, nhưng thực tế trong lòng hai người đều đã sớm nhận đồng đối phương.

Tốn mất nửa ngày bọn hắn mới cơ bản dọn dẹp xong tiệm, lớp bụi được quét đi, những vật dùng trong tiệm lại có vẻ mới hơn được một chút. Thế nhưng những vật dụng này là dùng để bán vải, nếu dùng để bán đường lại không phù hợp một chút nào. Suy nghĩ một chút vẫn là nên sang phường Tàng Kiếm tìm tiệm mộc đặt hàng một số.