Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 44: Lê Thụ



Chương 44:

Lê Bang Cơ mang theo tâm trạng vui vẻ trở về cung điện, hắn lần này có thể coi như là hoàn toàn thu phục được đứa em trai tài năng này. Lê Bang Cơ quay sang nói với Đào Biểu.

- Trở về liền cho người dắt đến cho Vô Niệm một con ngựa chiến Bắc Hà. Nhớ để mã phu chọn con ngựa tốt nhất, biết chưa.

- Nô tài tuân chỉ! - Đào Biểu đáp.

Ban đầu Lê Bang Cơ định rút ra một con ngựa quý của mình để tặng cho Vô Niệm, thế nhưng sợ rằng như vậy quá trương dương, nên hắn liền rút ra một con ngựa trong đội kỵ binh của Cấm quân cấp cho Nguyễn Vô Niệm. Quân đội Đại Việt có kỵ binh dù số lượng không quá nhiều, chủ yếu là loại ngựa Bắc Hà này, thân hình thấp bé giống như các loài ngựa châu Á khác, thế nhưng nuôi dễ, sức chịu đựng cao, vượt địa hình gồ ghề tốt vô cùng thích hợp với Đại Việt.

Về đến điện Cần Chánh, Lê Bang Cơ lại nói tiếp.

- Gọi Lê Liệt đến đây gặp Trẫm.

Không bao lâu sau Thái bảo Lê Liệt đã đi vào bên trong điện Cần Chánh, thấy bệ hạ đang viết gì đó lên tờ chiếu hắn cũng quỳ xuống hành lễ.

- Thần Lê Liệt, bái kiến bệ hạ!

Lê Bang Cơ cho hắn miễn lễ, viết thêm mấy chữ, sau đó gọi Đào Biểu nói.

- Đem thứ này đi Hoàng Môn sảnh đóng dấu, sau đó lập tức quay trở lại.

Đào Biểu lập tức rời đi, Lê Liệt không khỏi khó hiểu hành động của hoàng đế. Lê Bang Cơ ngồi xuống ghế nhìn Lê Liệt đang đứng trước mặt như tượng phật không khỏi thờ dài. Thời gian thực sự quá tàn độc, triều đình cũng quá tàn nhẫn, một tướng lĩnh dẫn đầu ba quân của khởi nghĩa Lam Sơn luôn đi đầu xông pha vào trận địch năm nào lại bị thời gian cùng tù đày ma diệt trở thành một người kiệm lời, ít nói bo bo giữ mình như lúc này.

Lê Bang Cơ một hồi sau mới nói.

- Thái bảo, khanh cảm thấy Lê Thụ như thế nào? Liệu khanh ấy có oán hận Trẫm?

Lê Liệt không khỏi sửng sốt, không ngờ hoàng đế lúc này lại hỏi chuyện này. Một lần bị hạ ngục khiến cho Lê Liệt hành sự, nói năng đều vô cùng cẩn thận, không vội đưa ra câu trả lời mà thử đoán xem thánh ý là gì. Lê Bang Cơ phiền muộn nói.

- Khanh nghĩ gì cứ nói, Trẫm xá tội cho khanh.

Lê Liệt chần chừ một lúc mới nói.

- Tâu bệ hạ, quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Lê Thụ bị hạ ngục là do số mệnh, làm sao có thể oán hận bệ hạ.

Lê Bang Cơ thở dài, hắn biết rõ hôm nay muốn nghe một lời nói thật của Lê Liệt còn khó hơn lên trời, dù hắn muốn tin dùng Lê Liệt, thế nhưng bây giờ Lê Liệt luôn cẩn thận đề phòng như thế thử hỏi làm sao Lê Bang Cơ dám dùng. Hai người lại lần nữa lâm vào trầm mặc, không nói gì. Lát sau Đào Biểu đầu đầy mồ hôi mang theo chiếu thư trở về dâng lên cho Lê Bang Cơ, lúc này hoàng đế mới ném cho Lê Liệt nói.

- Cầm tờ chiếu này đem đến chiếu ngục, hai khanh chẳng phải là bạn đồng bệnh tương liên sao, để khanh đón hắn ra cũng là hợp lý.

Lê Liệt đến lúc ra khỏi điện Cần Chánh còn chưa hết bàng hoàng, hắn nhìn tờ chiếu trên tay, hôm trước bệ hạ còn chưa đồng ý thả Lê Thụ, bây giờ đã lập tức phát thánh chỉ rồi, chẳng lẽ bệ hạ té giếng? Hay bị lừa đá?

Chỉ là Lê Thụ được thả ra vẫn là việc tốt. Lê Liệt nhanh chóng đi đến chiếu ngục của hình bộ, đưa lên thánh chỉ, cai ngục lập tức cho phép hắn vào bên trong. Chiếu ngục của hình bộ đối với Lê Liệt thực sự là một nơi đáng quên, bởi hắn đã có đến bốn năm bị giam giữ tại nơi này. Hắn vô cùng quen thuộc đi đến mấy lối rẽ, cuối cùng dừng lại ở một nhà lao tối tăm, ẩm thấp, bên trong ngồi một người đàn ông tóc dài rũ xuống trước ngực, thân hình gầy gò, mặc áo trắng bẩn thỉu, ở dưới sàn nhà chỉ có lót một cái ổ rơm, ai có thể ngờ được đã từng là một Thái uý đương triều, lúc này lại trở thành như thế này.

Lê Liệt nhìn người chiến hữu năm nào lúc này rơi vào thảm cảnh, giọng không khỏi nghẹn lại, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cửa tù giam gọi.

- Anh Thụ!

Lê Thụ chậm rãi ngẩng mặt lên, gương mặt có vết sẹo lưu lại từ trận Chi Lăng còn lưu lại khẽ giật giật, bởi vì quá tối, hắn phải nheo mắt lại mới nhìn rõ người phía trước, hắn cất giọng khàn khàn nói.

- Liệt! Sao ngươi lại vào đây nữa rồi? Chẳng lẽ hoàng đế lại bắt giam ngươi?

Lê Thụ ở trong nhà lao không phân biệt được rõ ràng thời gian, nhìn cũng không rõ, tưởng lầm rằng Lê Liệt lại bị bắt giam. Lê Liệt sợ Lê Thụ vì phẫn uất mà nói ra những lời đại nghịch bất đạo, tai vách mạch rừng đến tai hoàng đế lại mang hoạ liền lắc đầu nói.

- Không phải, không phải. Lần này em đến là để đón anh, bệ hạ đã ban lệnh ân xá rồi.

Lê Thụ còn chưa kịp phản ứng thì Lê Liệt đã quát lớn.

- Người đâu, nhanh chóng mở cửa!

Cai ngục nghe Thái bảo gọi vội vàng mở cửa, bọn hắn cũng không phải người điếc, biết rõ Thái uý sắp được ân xá rồi, bọn hắn cũng không dám đắc tội. Cửa mở ra, Lê Liệt đi vào bên trong cao giọng nói.

- Lê Thụ nghe chỉ!

Lê Thụ nghe vậy cũng liền quỳ xuống nền đất giá lạnh của phòng giam hô lớn.

- Tội thần Lê Thụ tiếp chỉ!

- Trẫm nghe Lê Thụ là người trung đức, theo Thái Tổ dẹp loạn, giúp Thái Tông giữ thái bình, thuở Trẫm còn ban sơ giữ yên phép nước, ngoài định Chiêm Thành, trong bình giặc cỏ. Không may vạ lây bởi con trai làm bùa yểm thổ, Trẫm xét thấy Lê Thụ công tích đầy người nhưng lại thụ oan uổng, nay tha khỏi chiếu ngục, phong làm Đô chỉ huy sứ Ngự tiền vũ sĩ hàm Anh liệt tướng quân. Mong khanh vì đấy mà cố gắng đền nợ nước. Cố sắc!

Lê Liệt đọc xong mới biết đây không chỉ là một bản chế tha bổng mà còn là một bản chế phong thưởng, bình thường phải qua tam sảnh mới phát ra, thế nhưng lúc này đây bệ hạ trực tiếp thảo phê, không qua ba sảnh mà đưa thẳng đến Hoàng Môn sảnh đóng dấu đưa cho Lê Thụ đi tuyên đọc. Lê Thụ liền rõ ràng đây chính là chiêu ép bọn hắn lên thuyền của hoàng đế, bởi vì quần thần sẽ cho rằng bệ hạ vượt mặt triều định, tự ý tha bổng cho Lê Thụ mà không bàn bạc trước, còn trao cả một vệ quân ở kinh thành, phía bên kia sẽ cho rằng Lê Thụ và Lê Liệt đã đứng đội về phía của hoàng đế. Hiện tại bọn hắn thanh minh có tác dụng hay không? Chỉ có thể trung thành ở bên cạnh hoàng đế mà thôi.

- Thần Lê Thụ tạ ơn bệ hạ khai ân!

Lê Thụ đã từng ở chức Thái uý đương nhiên hiểu được kế này, hắn đồng thời cũng không khỏi vì vậy mà cảm thấy hoàng đế bây giờ thật không đơn giản, hắn vào ngục khi hoàng đế còn chưa chấp chính, bây giờ hoàng đế đã nắm trong tay quyền lực bắt đầu đối kháng lại với quyền thần. Lê Thụ không có cách nào từ chối lời mời của hoàng đế, dù sao đây chính là cơ hội cuối cùng để hắn có thể rời khỏi chốn lao tù này. Lê Thụ nhận xong sắc phong liền nói.

- Liệt, dẫn anh đi tắm rửa trước, sau đó anh muốn vào cung gặp thánh giá.

Không bao lâu sau, Lê Thụ tắm rửa sạch sẽ, tóc tai cắt lại gọn gàng, thay vào quan phục lập tức trở thành một vị quan mang dáng vẻ uy nghiêm, dù khí sắc không tốt, thân thể gầy gò trong phút chốc vẫn chưa thể bù lại được, thế nhưng khí thế của Thái uý đương triều vẫn còn đó dẫu cho bây giờ hắn chỉ là một võ quan tam phẩm.

Lê Thụ đi đến điện Cần Chánh nhờ người thông báo, chờ đợi một hồi lâu bên trong mới vọng ra tiếng gọi.

- Truyền Đô chỉ huy sứ Lê Thụ vào điện!

Lê Thụ từng bước bước lên bậc tam cấp tiến vào điện Cần Chánh, nhìn lên phía trên vị hoàng đế mặc hoàng bào đang ngồi phê duyệt tấu chương, so với bốn năm trước hoàng đế đã thực sử trưởng thành lên nhiều lắm. Thấy Lê Thụ bước vào, Lê Bang Cơ cũng dừng bút, ngồi thẳng người nhìn vị đại thần trước kia đã phò tá hắn nhiếp chính. Thời gian trôi qua, hai người cũng thực sự thay đổi quá nhiều. Lê Thụ quỳ xuống hành lễ.

- Tội thần Lê Thụ, bái kiến bệ hạ!

- Miễn lễ! Trẫm đã ân xá cho khanh, khanh không cần xưng là tội thần, nếu không phải chăng khanh đang trách Trẫm!

Lê Bang Cơ rất bình tĩnh nói, đối với xưng hô của Lê Thụ hắn lập tức bắt bẻ. Hắn rõ ràng rằng Lê Thụ bị bốn năm trong ngục, gia sản bị tịch thu, vợ con li tán không mang hận mới lạ, thế nhưng hắn là vua, làm sao có thể xin lỗi thần tử, chỉ có thể chụp mũ trước tiên đè xuống oán khí của Lê Thụ.

Lê Thụ không ngờ bệ hạ mới mấy năm đã sành sõi chiêu thức như thế, hắn vội nói.

- Bệ hạ chiết sát thần, thần không dám oán trách bệ hạ, thần còn phải tạ ơn bệ hạ đã khai ân, cho thần một con đường sống.

Lê Thụ đầu chảy mồ hôi, lúc này hắn mới nhớ rằng đây không phải là Thái Hoà hoàng đế bé bỏng chỉ biết nghe lời của các nhiếp chính đại thần nữa, đây đã là Diên Ninh hoàng đế trong tay chấp chưởng đại quyền rồi.