Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 29: Công ty bách hóa động vật ( ba )



Đường Nghiên Tâm tiện tay lấy ở trên giá chỗ tư vấn một tờ rơi quảng cáo của cửa hàng. Mãi không nhìn thấy bóng dáng của đồng nghiệp, cô lượn xuống nhà vệ sinh ở tầng một, cuối cùng cũng tìm được Lộ Tầm Nhất và Tiêu Hữu Phàm đang ngồi bên trong, nhìn sắc mặt của bọn họ, có vẻ khoảng thời gian này sống không vui vẻ lắm.

“Đường Đường!”

Hai người nhìn thấy cô đều có vẻ giật mình, chủ yếu là không ngờ cô sẽ tới đây nhanh như vậy. Lộ Tầm Nhất đi ra, Tiêu Hữu Phàm đóng cửa phòng vệ sinh lại. Bên trong vẫn còn mấy người, còn lại không có du khách, tất cả đều là NPC. Vài người tò mò nhìn Đường Nghiên Tâm, vài người thì nét mặt đơ đơ cúi đầu.

“Đường Đường, em xem!”

Tiêu Hữu Phàm đưa tờ giấy được gấp lại cho cô.

Miêu nữ · thi thể

【 Số liệu cơ bản】 Chiều cao: 159cm

Cân nặng: 55KG

Sức mạnh: 69

Nhanh nhẹn: 73

Trí lực: F

【 Năng lực đặc thù 】

Tin tức quan trọng của bản trích bị thiếu, không thể phân tích năng lực thiên phú.

Thời khắc hết hi vọng: Sau khi bị người ta bịt miệng mũi lại, dần dần cảm thấy đầu óc không tỉnh táo. Tỉnh lại phát hiện trong miệng bị nhét đồ vật, không thể phát ra tiếng, đôi mắt cũng bị che lại, cả người vô cùng đau đớn. Sau đó, bị người ta siết chết từ phía sau, cũng không có bao nhiêu sức giãy giụa, cho đến lúc chết… toàn bộ quá trình không hề nhìn thấy mặt của hung thủ.

Tin tức che giấu: Cách tử vong như vậy, cô lờ mờ cảm thấy là sự trả thù của người nào đó.

Đường Nghiên Tâm: “Em muốn đi kho hàng một chuyến nữa, các anh có thể đi được không?”

Lộ Tầm Nhất: “Sợ là cả hai người không thể cùng đi được, số hiệu trên biển công tác của bọn anh chính là khu vực bản thân phụ trách. Cửa hàng là hình tròn, mỗi một khu vực đều tương tự như hình quạt, người thú tới dạo cửa hàng sẽ không quan tâm bên cạnh có thùng rác hay không, có người nhìn thấy nhân viên vệ sinh ở đó sẽ cố ý vứt rác lên trên đất. NPC bên trong nói, người quản lý cửa hàng sẽ ra tuần tra bất cứ lúc nào, nếu phát hiện trên mặt đất có rác, mà nhân viên vệ sinh không dọn dẹp kịp thời, tất cả nhân viên vệ sinh phụ trách khu vực đó, đều sẽ bị xử phạt…… Cho nên anh phải ở lại đây.”

May là hai người được phân đến cùng một khu vực, nếu không đều bị trói lại. Lộ Tầm Nhất phân công công việc như vậy, cũng là suy xét đến tới việc anh thận trọng và cẩn thận hơn Tiêu Hữu Phàm. Mà đặc thù năng lực thiên phú của Tiêu Hữu Phàm, cùng đi ra ngoài với Đường Đường có thể thu thập được nhiều chứng cứ hơn.

Từ phòng vệ sinh đi vào trong, chính là kho hàng.

Bọn họ vẫn muốn tìm được càng nhiều tin tức từ trên thi thể, nhưng vào kho hàng mới biết… thi thể đã bị trộm mất rồi! Ngay cả vết máu cũng đã được dọn dẹp sạch.

Như này gia tăng độ khó cho du khách tìm manh mối.

Đường Nghiên Tâm vẫn quyết định ở nơi này tìm thử xem, nếu nơi này là hiện trường vụ án đầu tiên, ít nhiều gì cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết. Lấy vị trí của thi thể làm trung tâm, bọn họ chậm rãi lục soát, rất nhanh tìm được một tấm thẻ công tác trong mấy khe hở của chiếc hòm nát.

Đáy hòm có máu, trên tấm thẻ công tác cũng dính máu, sau khi chùi sạch có thể nhìn thấy chữ bên trên: [A-7 quản lý ].

Tiêu Hữu Phàm chụp một số liệu phân tích cho tấm thẻ công tác.

“Khoảng mười phút là có thể ra kết quả.”

Đường Nghiên Tâm mở giấy tuyên truyền, xé túi đóng gói lấy một miếng khoai lát ra.

“Răng rắc, răng rắc.”

Tiêu Hữu Phàm: “Em mở phát sóng trực tiếp à?”

“Ừm……”

Điều này ngược lại nhắc nhở Đường Nghiên Tâm, mở phát sóng trực tiếp lâu như vậy không nói một câu với người xem, không phù hợp với người ta thiết thiết lập bạn nhỏ mukbang đáng yêu. Nhưng cô cũng không biết nói gì được, lại không bằng lòng từ bỏ khen thưởng của người xem, mất đi số tiền mua đồ ăn vặt. Buồn rầu vài giây, vô vị nói: “Vị tiêu đen, cực kỳ giòn…… Răng rắc, răng rắc!”

Tiêu Hữu Phàm: “…… Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Đường Nghiên Tâm cũng thở phào một hơi, chỉ vào “Thế giới thiếu nhi” trên tờ tuyên truyền nói: “Bây giờ chúng ta tới lầu 5.”



Chỗ kỳ lạ nhất của thi thể Miêu nữ, là tấm thẻ đọc chữ của trẻ em viết từ “Cá” kia. Vừa nãy Đường Nghiên Tâm đã kiểm tra lại, xung quanh người chết cũng không có hàng hóa liên quan gì. Người chết cầm tấm thẻ này, là muốn nói cho người sống biết…tấm thẻ nhằm vào hung thủ.

Hay biến thái hơn một chút, tấm thẻ là do hung thủ nhét vào trong tay Miêu nữ đã chết, vậy khẳng định cũng có tính chất chỉ hướng đặc biệt.

Tóm lại, có thể lấy tấm thẻ làm manh mối tiến hành điều tra trước.

Một hướng điều tra khác, là làm rõ thân phận của người chết, tìm người có thù oán với cô ta, biết đâu có thể tìm được hung thủ.

Cửa hàng bách hóa tổng cộng có sáu tầng, nhưng tầng 5 lại là tầng cao nhất đối với cửa hàng. Đường Nghiên Tâm phỏng đoán, nhóm loại năng lực kém không thể rời khỏi công ty bách hóa, buổi tối sẽ bị đuổi lên lầu sáu nghỉ ngơi.

Rất nhanh đã tới tầng 5, nơi này được gọi là “Thế giới thiếu nhi” đều có nguyên nhân cả, tất cả các khu bán hàng đều là hàng có liên quan tới trẻ em, chỉ có thời trang cho trẻ em là ở tầng 3.

Chính giữa có chiếc giường nhảy lớn, món đồ chơi con đường đua xe, còn có các loại máy chơi game. Nhưng trẻ em đùa nghịch nào có văn minh như vậy, khi hai người đi qua bên cạnh chiếc giường nhảy, đúng lúc nhìn thấy một đứa trẻ hổ đẩy ngã đứa trẻ thỏ tai dài còn cao hơn bản thân, còn mở miệng hổ lông xù xù ra cắn con thỏ, thỏ mẹ bên cạnh sợ tới mức trực tiếp té xỉu.

 Vẫn là cảnh vệ của cửa hàng tới, mới cứu được cái cổ đã bị cắn đứt thịt của đứa trẻ thỏ tai dài ra, bố của hổ con còn ở bên cạnh cười ha ha ha, không để tâm tổn thương mà con trai gây ra cho người khác.

Khi cảnh vệ nói chuyện cùng hắn ta, hắn còn nói: “Nhóm ăn cỏ nên cách xa nhóm ăn thịt một chút, khi còn nhỏ khiến thằng bé hiểu rõ đạo lý này, dù sao so với việc sau khi lớn lên bị giết vẫn tốt hơn.”

Sau đó bọn họ đều bị đưa đi, hai người không nhìn thấy phần sau.

Tiêu Hữu Phàm: “Trẻ em không dễ làm được việc tự kiềm chế nhất, vừa nãy hành động tấn công con thỏ kia, tuyệt đối không phải sự nô đùa giữa trẻ con với nhau. Rõ ràng là hổ đang đi săn, xem ra người thú vẫn còn một số tập tính của động vật…… Ha ha ha, ý tôi là đứa trẻ bình thường, sao em có thể là đứa trẻ bình thường được chứ!”

Em là Thiên Sơn Đồng Lão*.

*là một nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung

Đường Nghiên Tâm xoay người, nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc: “Tôi cảm thấy anh đang chửi thầm tôi.”

Tiêu Hữu Phàm: “…… Số liệu ra rồi, anh vào nhà vệ sinh trước.”

Sau khi năng lực thiên phú thăng cấp, hắn đại khái có thể cảm nhận được, khi nào bản trích phân tích hoàn thành, nhưng ánh sáng đỏ phía sau lưng vẫn như cũ không có cách nào loại bỏ. Mỗi lần ra số liệu đều phải lén lút trốn đi, làm một cái máy in tận tâm có trách nhiệm.

Đường Nghiên Tâm không ở đây đứng chờ, mà đi đến khu bán thẻ học chữ của trẻ em. Chim quạ hướng dẫn mua hàng ngồi trên sô pha nâng mí mắt nhìn thấy cô, phất tay đuổi đi: “Loại năng lực kém, đi ra!”

Đường Nghiên Tâm vốn không quan tâm tới cô ta, chỉ nhón mũi chân lấy tấm thẻ trên kệ để hàng.

Chim quạ hướng dẫn mua hàng: “Con ranh chết tiệt kia, tôi nói chuyện với cô, cô có nghe thấy không hả! Những thứ này không phải là đồ cô có thể nghịch……”

Đường Nghiên Tâm mặc cô ta nắm lấy cánh tay của mình, quay đầu lại mỉm cười: “Là cô ra tay trước đấy!”

Chim quạ hướng dẫn mua hàng: “……”

Trong lòng có hơi nổi da gà là sao vậy?

Chờ khi Tiêu Hữu Phàm tới đây, đúng lúc nhìn thấy Đường Nghiên Tâm đi từ phòng nghỉ bên cạnh ra, tới kệ để hàng tìm kiếm tấm thẻ trong trí nhớ.

“Vừa nãy chỗ này không phải có một con chim hướng dẫn mua hàng sao?”

Tiêu Hữu Phàm nhìn xung quanh, lén lén lút lút đi tới.

Đường Nghiên Tâm: “Đã giải quyết xong rồi.”

“A!”

Tiêu Hữu Phàm lắp bắp kinh hãi, trong lòng nói người thú cũng coi như là loài người, cứ xử lý như thế này có được không vậy! Anh ta sốt ruột đẩy cửa phòng nghỉ ra thì thấy, người ở bên trong tay bị trói ra đằng sau, trong miệng còn nhét giẻ lau thật sự là con chim hướng dẫn mua hàng, anh ta cạn lời đóng cửa lại.

“Đường Đường, vì sao giọng điệu nói “đã giải quyết xong rồi” của em…… Nghe giống như là “tôi đã giết cô ta rồi” vậy???”

Đường Nghiên Tâm bớt chút thời giờ trả lời anh ta: “Là do lòng dạ của anh quá đen tối thôi.”

Tiêu Hữu Phàm: “……” Không phải anh, anh không có, em đổ oan cho anh rồi!

Rất nhanh, hai người đã tìm được tấm thẻ y hệt, mặc dù tấm thẻ kia đơn giản, chỉ có chữ cá và hoa văn tứ giác, nhưng lại rất dễ nhận ra. Trên kệ để hàng có bảy hộp thẻ, nhập mã hàng hóa vào trong máy tính, phải biết loại thẻ này tổng cộng chỉ nhập vào có mười hộp.

Chờ khi bọn họ tìm thông tin mua sắm, lại hiển thị [ Hệ thống sai phạm, tài liệu đã xóa bỏ ].



Manh mối đến đây bị cắt đứt.

Nhưng biển hiện công tác cung cấp cho bọn họ đầu mối mới.

[A-7 quản lý ]

Ố! Đây là một tấm thẻ công tác có đánh số.

Để tôi xem thử ý nghĩa của những số hiệu này: A có nghĩa là cao nhất, chữ cái tiếng Anh tổng cộng có 26 chữ, từ A đến Z là cấp thấp nhất; 7 là bộ phận hợp thành quan trọng! Tổng số là 12; quản lý, nội dung ký hiệu công việc, cũng là quyền lợi và nghĩa vụ.

Xem ra Miêu nữ cũng là một nhân vật tương đối quan trọng.

Tiêu Hữu Phàm không khỏi cảm thấy hoang mang: “Nhân viên vệ sinh chẳng phải là ngay cả số trong bảng chữ cái cũng không xứng sao……”

Hai người vốn định tới lầu một trước, kết quả Đường Nghiên Tâm nhìn thấy một nhóm lớn nhân viên làm việc của cửa hàng rời khỏi vị trí công tác, cùng đi về một hướng, cô xen vào giữa, sau khi tới lầu sáu đã ngửi thấy mùi của đồ ăn.

“Ánh mắt nhìn đi đâu đấy? Loại năng lực kém đi hướng này!”

Đường Nghiên Tâm đi sang trái, bị cảnh vệ ở cửa ngăn lại, đuổi sang phải: “Đó là nhà ăn của người thú.”

Mặc dù rất thơm…… Nhưng nếu cô ăn sẽ vi phạm quy định.

Xùy, bỏ đi!

Bị Tiêu Hữu Phàm kéo lại, Đường Nghiên Tâm ngoan ngoãn đi sang bên phải. Hoàn cảnh của nơi này không lớn bằng chỗ  của người thú ăn cơm bên cạnh, loài người ngồi bên trong thưa thớt, đồ ăn cực kỳ kém. Lúc này dưới tình hình có năng lượng cao, Tiêu Hữu Phàm thật sự không có hứng thú với thức ăn như thế này.

Hoạt động ăn cơm của loài người đều rất nhanh, gần như là một bên nuốt một bên uống nước. Dường như là muốn trong thời gian ngắn nhất, nuốt nhiều đồ ăn nhất.

Tiêu Hữu Phàm: “Đi không?”

Đường Nghiên Tâm gật gật đầu, lúc bọn họ sắp ra khỏi nhà ăn, không biết là ai chuyển kênh TV, một bài hát thiếu nhi tràn đầy niềm vui vang lên.

“Mặt trời mọc đằng tây lặn đằng đông, vầng trăng đầy trời chỉ có một ngôi sao.”

Là bài hát đảo ngược……

Đường Nghiên Tâm kéo kéo tay áo Tiêu Hữu Phàm, hai người cùng nhau đi đến trước TV.

“Hiếm lạ hiếm lạ thật hiếm lạ, con cá leo cây ngậm mèo trong miệng, con thỏ lột da con hồ ly. Hì hì hì hi, hì hì hì, trong lồng hoạ mi nhốt con trâu, một con cóc đun một nồi.”

Tiếng hát tạm dừng vài giây, lại hát: “Trẻ mới sinh mọc chòm râu trắng, ông lão nằm ở trong nôi. Trên đời việc lạ nhiều lại càng nhiều, cười rơi lệ, ngủ trợn mắt.”

=……=

【 Tờ giấy này…… Sao lại có mosaic*??? 】

*hiểu đơn giản là ghép mảnh hoặc khảm – thường dùng làm mờ hình ảnh gì đó.

【 Báo cho phía chính phủ sai rồi, phía chính phủ nói đây là một loại năng lực thiên phú đặc thù 】

……

【 Tuy rằng cách giải thích của bạn nhỏ rất cứng nhắc, nhưng dáng vẻ cô ấy ăn đồ ăn ngon thật sự, tôi xem tới đói bụng luôn rồi! 】

【 Mấy người không cảm thấy rất kỳ lạ sao?…… Đang trong phó bản chạy trốn lại làm mukbang gì đó??? 】

 

------oOo------